Ngồi xuống ghế sô pha, tầm mắt anh liền bị tập sách trên bàn hấp dẫn.
Tập sách này anh rất quen thuộc.
Đây là kịch bản anh tự mình xét duyệt, từ in ấn đến khi hoàn thiện.
《 cung phi 》.
Cầm lấy kịch bản, đặt trong lòng bàn tay lật xem vài tờ, anh thấy những câu chú thích bên cạnh. Cô am hiểu nhất chính là viết chữ, chữ cũng như người, sạch sẽ gọn gàng.
Nhìn cô đánh dấu từng chút một, xem ra cô rất dụng tâm nghiên cứu kịch bản.
Đang nghĩ ngợi, cửa phòng ngủ lần nữa mở ra.
Sợ để Thẩm Dữ chờ lâu, Bạc Kha Nhiễm chỉ trang điểm đơn giản. Cô vừa cúi đầu sửa sang lại cúc áo vừa nói: "Chú nhỏ, cháu đã chuẩn bị......"
Kêu xong chú nhỏ, cô mới giật mình phản ứng lại.
Cô vẫn không thay đổi được xưng hô với anh. Rốt cuộc đã nhiều năm gọi như vậy, bảo cô lập tức sửa lại thật sự có chút khó khăn.
Huống hồ, không gọi anh là chú nhỏ, cô nên gọi anh là gì đây?
Chẳng lẽ để cô gọi lão công. Đánh chết cô cũng không dám.
Thẩm Dữ nhìn vẻ mặt thất thố của cô, nói: "Gọi là gì cũng được, cháu thích là được, đi thôi."
"Ai?"
Nàng lung tung mà khấu hảo cúc áo, sau đó mang hảo khẩu trang cùng mũ đi qua đi.
"Thật sự tùy cháu gọi gì cũng được?"
"uh."
"Vậy cháu tiếp tục gọi chú nhỏ?"
"uh."
Kỳ thật đây cũng có thể coi là biệt danh.
Không lâu nữa, cô với anh phải đi đăng ký kết hôn, mà hiện tại hai người còn đang thảo luận xem có nên tiếp tục gọi anh là chú nhỏ.
Bước lại gần, lúc này Bạc Kha Nhiễm mới nhìn thấy trong anh chính là kịch bản 《 cung phi 》.
Nghĩ đến một loạt chú thích to nhỏ trong đấy, cô cảm thấy có chút thẹn thùng.
"Cái kia...... Kỳ thật cháu......"
"Cháu phân tích rất tốt." Thẩm Dữ cười cười, sau đó đem kịch bản một lần nữa để trên bàn trà.
"Đã chuẩn bị xong?"
"vâng." Bạc Kha Nhiễm gật đầu.
"Chúng ta đi thôi." Thẩm Dữ đứng dậy.
"Vâng." Bạc Kha Nhiễm mặt không đổi sắc đi theo anh, kỳ thật nội tâm thấp thỏm không yên.
Ra đến cửa, cô xoay người, thuận tay khóa cửa lại.
Quay người lại, cô sửng sốt. Từ khi nào Thẩm Dữ lại gần cô như vậy. Gần đến mức cô có thể ngửi được mùi hương trên quần áo anh.
Cô theo bản năng lui về phía sau phía sau một bước, mà ngay sau đấy là cửa nhà đóng chặt.
Thẩm Dữ nhìn cô không chớp mắt.
Trái tim Bạc Kha Nhiễm không tự chủ được mà nhảy loạn, cô tận mắt thấy anh chậm rãi nâng tay lên, nhích lại gần phía cô.
Trong nháy mắt, cô theo bản năng nhắm chặt hai mẳt.
Thẩm Dữ nhìn cô không do dự mà nhắm mắt, sửng sốt không thôi. Động tác không cẩn thận chậm nửa nhịp, khóe miệng nhếch nhẹ lên.
Giây tiếp theo, anh duỗi tay đem mũi lưỡi trai đội lên đầu cô.
Thấy trên đầu có động tĩnh, Bạc Kha Nhiễm hé mắt nhìn, chỉ thấy đôi mắt Thẩm Dữ vẫn như trước, bình đạm như nước.
Gương mặt cô sau lớp khẩu trang không biết đã đỏ lên từ lúc nào.
"Vừa rồi nhắm mắt làm cái gì?" Anh nhàn nhạt hỏi cô, trong mắt mang theo một tia hài hước.
"Nhắm mắt....... Bởi vì trong mắt không cẩn thận có hạt cát." Bạc Kha Nhiễm thực không có tiền đồ giải thích, sợ anh không tin, cô dùng sức chớp mắt.
"uh, chú nhỏ đã biết."
Thẩm Dữ gật đầu, xoay người đi đến thang máy cách đó không xa.
Bạc Kha Nhiễm nhìn bóng dáng anh, ảo não thở dài một tiếng, chạy đuổi theo.
"Cháu nói thật, trong mắt thật sự có hạt cát."
Lần này Thẩm Dữ không trả lời cô, chỉ là tiếp tục gật đầu.
Bời vì sự kiện xấu hổ kia, dọc đường đi, Bạc Kha Nhiễm không nói một lời. Tuy Thẩm Dữ vẫn luôn gật đầu, nhưng cô thấy rõ, ánh mắt anh đã nói rõ ràng anh không tin.
Bạc Kha Nhiễm nhìn hai cuốn sổ đỏ chói lọi trong tay.
Theo lý mà nói, thời gian lãnh chứng đều từ thứ hai đến thứ sáu. Nhưng mà nhà Thẩm Dữ có hậu đài, huống hồ hai người họ bí mật kết hôn, nên đi đăng ký cũng hoàn toàn bí mật.
Cô ghé mắt nhìn về phía Thẩm Dữ, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, sắc mặt anh vẫn như cũ không có nhiều thay đổi, có chăng, so với trước nhu hòa một chút.
Cô cùng Thẩm Dữ đăng ký kết hôn?
Chỉ là hai cuốn sổ màu đỏ đơn giản, lại khiến họ ở bên nhau đến già.
"Cái này...... Chú nhỏ giữ hay để ở chỗ cháu?" Cô anh.