Mộ Tịch Dao đang làm nũng trốn để khỏi bị Tông Chính Lâm túm ra ngoài, làm ầm ĩ một hồi cuối cùng cũng vẫn không thể giữ nổi thể diện, đành phải tỏ vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì trước mặt Mặc Lan.
Triệu ma ma và Mặc Lan đã từng thấy Hai vị chủ tử làm chuyện xấu trong thư phòng vài lần. Nhưng không ngờ hai vị này lại tranh thủ ân ái ngay cả trong tiệc trảo chu của tiểu chủ từ. Thực đúng là làm người ta xấu hổ.
Hơn nữa, giờ đang là giữa ban ngày, chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến người ta đỏ mặt tới tận mang tai rồi.
Mộ Tịch Dao chậm chạp, mất một lúc lâu mới thu thập xong. Sáng sớm thì như yêu hoa, giờ lại trở về là một mỹ nhân thanh lệ yêu kiều, khí chất thay đổi hoàn toàn, cuối cùng cũng khiến cho Tông Chính Lâm thỏa mãn gật đầu.
Vì muốn tránh gặp phải người khác trên đường, khiến cho người ta hòai nghi phát hiện vốn hai người phải ở Tiền viện đãi khách giờ lại thành núp ở hậu viện đi về có đôi, Mộ Tịch Dao đi trước Tông Chính Lâm một chút, ngồi nhuyễn kiệu vòng một vòng mới về đến Đan Như Uyển.
Triệu ma ma và Mặc Lan đi theo hai bên kiệu mềm, đằng sau còn có hai nữ vệ mặc trang phục tỳ nữ, đoàn người mới đi qua góc hoa viên, đột nhiên bị một người lao đến đâm thẳng vào, chút nữa thì xảy ra va chạm.
Hai nữ vệ phản ứng cực nhanh, trong chớp mắt đã đứng chắn trước người Mộ Tịch Dao, còn người ăn mặc như một tiểu nha hoàn bình thường kia thì đã sợ đến ngơ ngac, cứ đứng sững sờ giữa đường, nhìn đoàn người mà không biết phải làm sao.
“Ngươi là người của viện nào? Dám sông vào Trắc phi, không muốn giữ cái đầu nữa hả?”. Triệu ma ma thở không ra hơi. Nếu người nâng kiệu không nhanh nhạy phát hiện phía trước có điểm khác thường, dừng đúng lúc, còn thông minh dịch sang bên cạnh hai bước, thì không chừng đã có chuyện không hay rồi.
Nếu trong yến tiệc trảo chu của tiểu chủ tử lại sảy ra chuyện gì không hay, bị truyền ra ngoài thì thực sự không ổn.
“Bẩm ma ma…, nô tỳ là nhị đẳng nha hoàn Đan Chu trong viện An chủ tử. Vừa trở về lấy áo choàng cho chủ tử, lúc đi ngang qua hoa viên bị đánh bất tỉnh. Vừa tỉnh lại, quá kinh hãi mới lỗ mãng lao tới quấy nhiễu Trắc phi. Kính xin ma ma giơ cao đánh khẽ tha cho nô tỳ lần này. Xin Trắc phi khai ân”.
Tiểu nha hoàn bị Triệu ma ma răn dạy cuối cùng cũng giật mình hoàn hồn, bị dọa sợ vội quỳ rạp trên đất, cuống quýt dập đầu, tay cầm áo choàng nắm chặt lại ngay cả vai cũng run rẩy vô cùng.
Mộ Tịch Dao xốc màn kiệu lên, nhìn người đang giải thích, nàng ta nằm sấp trên đường, hơn nửa quần áo đều nhuộm bùn, trên tay ôm áo choàng, ngay cả viền áo choàng cũng đã có vết bẩn. Nhìn nàng hốc mắt hồng hồng, trên trán cũng như có vết máu.
“Ngươi đứng lên rồi trả lời, đừng sợ”. Mộ Tịch Dao ra hiệu cho mọi người buông nha hoàn kia ra, nhìn nàng run rẩy, đầu cúi thấp bước từng bước nhỏ đến trước mắt.
Trên trán quả nhiên có vết thương, hơn nữa chính giữa còn có vết bầm xanh đen. Nha hoàn này không có ác ý, ngọc bội đến nay vẫn im lặng, một chút động tĩnh cũng không có.
“Ngươi bị người ta đánh ở chỗ nào? Đã bất tỉnh bao lâu?”.
Mỗi lần phủ hoàng tử có việc vui là lại có chuyện xảy ra? Mộ Tịch Dao hơi nhíu mày, trong đầu đã bắt đầu xuất hiện các loại suy xét.
Hôm nay là ngày con trai nàng chọn đồ vật đoán tương lại, còn nhỏ nên không ăn mỳ trường thọ. Không có bánh gato đã là ủy khuất bánh bao nhỏ lắm rồi, không thể để cho còn có người mượn việc vui trong đời hắn mà gây chuyện.
“Khởi bẩm Trắc phi…, nô tỳ bị người ta bất ngờ đánh vào đầu ở hòn non bộ gần hồ Minh Nguyệt, chỉ nhìn thấy một mảnh quần áo màu xanh nhạt, còn lại thì cũng không thấy rõ”. Đan Chu nhớ tới một gậy bất ngờ kia, đến giờ trong lòng vẫn còn sợ, không biết mình chọc phải người phương nào mà gặp phải chuyện độc ác như vậy.
“Đã bất tỉnh bao lâu nô tỳ cũng không biết. Chỉ nhớ lúc lấy áo choàng đi ra là giờ Tỵ một khắc”.
Mộ Tịch Dao gật đầu, miễn trách phạt cho nàng, còn gọi Mặc Lan đưa nàng
vào viện rửa ráy, thay bộ quần áo sạch sẽ, xử lý sạch miệng vết thương rồi đưa về viện An thị.
“Ngươi đi theo Mặc Lan đi, chủ tử ngươi bên kia sẽ không trách phạt ngươi. Chuyện hôm nay nếu ngươi còn thấy sợ, cứ nói lời ta với chủ tử ngươi, nàng sẽ không trách cứ nữa”.
Đan Chu nước mắt lưng tròng tạ ơn Mộ Tịch Dao, được người dẫn đi mà vẫn nhìn chằm chằm kiệu Mộ Tịch Dao, trong mắt đầy cảm kích.
Vốn tưởng rằng sẽ bị Trắc phi quở trách, bị phạt. Không ngờ cuối cùng Trắc phi còn chuyển vài lời với chủ tử, giúp nàng miễn phạt. Nếu không thì chỉ cần một tội làm bẩn cái áo choàng này thôi, cho dù trả bằng tất cả những gì mình có cũng không trả được.
Trong nhà phụ thân mất sớm, cả nhà nhờ chút tài nghệ của mẫu thân khó khăn lắm mới duy trì được cuộc sống. Nay đệ đệ muốn đi học, mẫu thân vất vả lâu ngày, trước đó không lâu lại bị bệnh không xuống giường được, phải dựa vào tiền lương mỗi tháng một lượng bạc của nàng tiếp tế trong nhà, ngay cả đi Tế Thiện đường bốc thuốc cũng rất khó khăn.
Lúc này đang rất nghèo túng, nếu gặp chuyện này, hoặc bởi vì không có bạc bồi thường áo choàng cho An chủ tử, thì sẽ bị đưa đến nha môn, cả nhà nàng thật sự không còn đường sống.
Nàng là được đại quản sự chọn vào phủ, ký khế ước. Phân đến viện của An chủ tử, bình thường được nghe nhiều nhất là những chuyện trong Đan Như Uyển, và Mộ Trắc phi – người khiến cho tất cả chủ tử ở hậu viện phải đỏ mắt.
Trong viện thường lén truyền rằng Trắc phi làm người cay nghiệt, rất nghiêm khắc, ỷ được điện hạ sủng ái nên không coi ai ra gì, dám ức hiếp cả Chính phi. Thậm chí còn đồn đãi Trắc phi biết yêu thuật, mê hoặc tâm trí điện hạ, dụ dỗ quý nhân trong cung vui vẻ nên mới có thể làm mưa làm gió trong phủ như vậy, không ai bì được.
Hôm nay gặp người, nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng, không có dũng khí nhìn thẳng mà trả lời Trắc phi. Quả nhiên không thể nghe người ngoài truyền bậy mà trong lòng lại coi người tốt thành yêu phụ hung hãn.
Mộ Tịch Dao về đến viện, vừa ngồi xuống một chút , chưa kịp uống cạn ly trà đã nghe Nhược Lan vội vã báo lại, nói là bên chỗ Ngọc Oánh tiểu thư xảy ra chuyện rồi.
“Xảy ra chuyện gì?”. Mộ Tịch Dao đẩy bát cháo táo đỏ long nhãn mà Mặc Lan vừa bưng lên, giọng nói lộ vẻ vội vàng, “Ngọc Oánh vẫn ổn chứ?”.
“Chủ tử đừng gấp, Ngọc Oánh tiểu thư không sao, mà là phát hiện một vị tiểu thư khác đi cùng nàng bị té xỉu bên hồ Minh Nguyệt”.
Lại là té xỉu? Mộ Tịch Dao liền cảnh giác lên. Chuyện này một lần thì có thể nói là ân oán kết thù, hai lần thì tuyệt đối không thể đơn giản qua loa như vậy được.
“Ma ma, ngươi dẫn người đưa Ngọc Oánh về trong viện, chuyện này rốt cục là như thế nào nhất định phải hỏi cho rõ ràng. Xem một chút là tiểu thư nhà nào, có bị thương không. Trên đường cần cẩn thận, tránh gặp người ngoài, càng không được phô trương. Mang nhuyễn kiệu đi theo, nếu cô nương kia còn chưa tỉnh thì cũng không cần cố kị xui xẻo chi hết mà phải mời ngự y đến bắt mạch cho nàng”.
Người ta theo Đệ Ngũ Ngọc Oánh đến làm khách, lại vì đợi mình nên mới ra vườn sau chơi, nay lại xảy ra chuyện, nếu không có câu trả lời giải thích thỏa đáng thì không thể khiến người khác tâm phục được.
Mộ Tịch Dao đứng ở cửa lo lắng nhìn quanh, qua hồi lâu mới thấy Đệ Ngũ Ngọc Oánh cau mày đi đến, theo sau là hai vị tiểu thư thế gia, sau cùng là một cỗ kiệu, có vẻ cô nương kia còn chưa tỉnh lại, chắc hẳn đang hôn mê không đi được.
“Mộ…”, Đệ Ngũ Ngọc Oánh thấy Mộ Tịch Dao lông mày lập tức giãn ra, cuối cùng cũng tìm được người làm chủ, trong lòng an tâm hơn. Theo thói quen định gọi một tiếng “Mộ tỷ tỷ”, nhưng đột nhiên nhớ còn có người ngoài, gọi như vậy không ổn, vội sửa lời, quy củ hành lễ rồi gọi “Trắc phi”.
Mộ Tịch Dao cung không thân mật nói chuyện giống ngày thường, mà thần sắc nghiêm túc, miễn lễ cho hai người khác, sai người đưa cô nương còn đang hôn mê kia vào phòng.
“Vào nhà nói chuyện”. Đưa người vào nội thất ngồi xuống, lại mời mỗi người một chén trà an thần, sau đó Mộ Tịch Dao mới đi đến trước giường, cẩn thận dò xét đôi mắt đang mở to,vẫn còn mang vẻ kinh hoảng của thiếu nữ kia. Linh Sờ Tinh, Hôm qua, lúc 22:01 #478 Phong Vũ Yên, Chris, song ngư và 1 thành viên khác thích bài này.
Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP Editor Bài viết:1,071 Được thích:8,050 Chương 173: Mưu gặp
Edit: Linh Sờ Tinh“Ngọc Oánh, vị cô nương này là tiểu thư nhà nào?”. Không hỏi người vẫn đang kinh hoảng nằm trên giường, Mộ Tịch Dao quay người hỏi Đệ Ngũ Ngọc Oánh.
“Là Tam tiểu thư của Phụng thiên Thừa phủ, Hoắc Tú Quân”.
Biết được danh tính, Mộ Tịch Dao dịu dàng mở miệng, “Hoắc cô nương có cảm thấy chỗ nào không khỏe không? Có muốn thiếp thỉnh ngự y qua đây xem mạch không? Nếu không thể nói chuyện nháy mắt mấy cái cũng được”. Thuận tiện mời thái y xem luôn cho nha đầu vừa nãy cũng tốt, dù sao ở Đan Như Uyển cũng chỉ có mấy lọ thuốc cao dùng lúc cần thiết Tông Chính Lâm cho, nếu bị người đánh chấn thương não thì không chẩn trị liệu là không được.
Vị tiểu thư kia nghe nàng nhẹ nhàng nhỏ nhẹ, rất ôn hòa, trong âm thanh còn mang theo thiện ý, sự khẩn trương lo lắng trong lòng hơi giảm bớt.
“Tạ Trắc phi lo lắng, thần nữ không có vấn đề gì, đợi chút qua cơn kinh hãi là được, chẳng qua chỉ là toàn thân không còn chút sức lực nào”. Nói xong có chút thẹn thùng, nhìn nàng một chút rồi muốn cố chống người dậy.
Mộ Tịch Dao lắc đầu, ánh mắt mang vẻ không đồng ý. Đỡ nàng ta nằm xuống, trấn an không cần khách khí, đợi qua nửa khắc, thấy cảm xúc nàng ta dần ổn định mới thử thăm dò hỏi.
“Sao Hoắc tiểu thư lại té xỉu ở bên hồ Minh Nguyệt?”. Đan Chu là bị người đánh bất tỉnh, Hoắc Tú Quân thì khắp toàn thân không có chỗ nào bị ngoại thương, chẳng nhẽ bị mê dược làm choáng váng?
“Thần nữ cũng không biết. Chỉ cảm thấy đột nhiên váng đầu hoa mắt, sau đó thì không biết gì nữa”. Qua sự kinh hãi lúc đầu, Hoắc Tú Quân đã cảm thấy tốt hơn nhiều, dù sao cũng là tiểu thư thế gia được giáo dưỡng cẩn thận, so với tiểu nha hoàn thì trấn định hơn không ít.
“Vậy sao”. Mộ Tịch Dao gật đầu.
“Ngọc Oánh, chỗ Hoắc tiểu thư té xỉu có cái gì che chắn không? Hay là ngay bên cạnh hồ , rất thoáng đãng?”.
“Lúc chúng ta phát hiện Tú Quân thì nàng đang nằm nghiêng trong bụi cỏ bên hồ. Sau đó vội vãi đánh thức người dậy, ngoài việc bị kinh hãi cũng không thấy chỗ nào bất thường”.
Ánh mắt Mộ Tịch Dao lóe lên, đã có chút hiểu rõ. Hung thủ hẳn là ra tay trong đồ ăn? Nhưng sau đó thấy thân phận người bị hại không dễ chọc nên dùng thuốc mê làm bất tỉnh.
Nhưng đối phương làm vậy có mục đích gì? Liên tiếp hai người hôn mê, thân phận lại hoàn toàn khác biệt, sau đó lại không quan tâm, mặc kệ người ta nằm trên đất. Tựa như là cố tình cho người khác phát hiện, hay là cố tình gây chuyện xấu, đùa giỡn mà thôi? Chuyện này có chút cổ quái…
“Huệ Lan, ngươi và Cầm Hương đi chỗ đó nhìn xem, xem có tìm được vật bẩn thỉu gì sót lại không”. Với bản lĩnh của Cầm Hương rất dễ dàng nhận ra được thuốc mê thông thường.
Cầm Hương chính là đưa từ chỗ Ngọc cô đến, là nha đầu Tông Chính Lâm đặc biệt chuẩn bị cho nàng. Tinh thông điều hương dùng dược, cũng coi như là nửa đồ đệ của Ngọc cô. Ngày thường ở trong viện cũng rất hòa thuận với mọi người, nhân duyên rất tốt.
Đồ bẩn thỉu? Nghe Mộ Tịch Dao nói như thế, Đệ Ngũ Ngọc Oánh căng thẳng. Gặp phải đồ vật xấu xa gì? Liệu có phải là Tú Quân bị người hãm hại?
“Chuyện này không nên nói ra ngoài, thanh danh của ngươi sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng ngự y thì vẫn nên mời, thân thể là quan trọng nhất”.
Nữ tử ở thời đại này, đều bị hai chữ thanh danh liên lụy. Nếu đã không phải là chuyện tốt, vẫn nên tránh miệng lưỡi người đời, giữ trong sạch mới là quan trọng.
Mộ Tịch Dao từng bị người tính kế việc này, bởi vậy đối với loại chuyện bẩn thỉu này cực kỳ chán ghét. Mặc kệ kẻ ra tay có mục đích gì, không thèm để ý đến điều quan trọng nhất của nữ tử mà ra tay, chỉ điểm này thôi đã đủ để nàng ghi hận.
“Chuyện này các ngươi cũng hiểu lợi hại trong đó, sau khi ra khỏi cửa này đừng nhắc tới. Sau này Hoắc cô nương có yên lành hay không, thì phải xem các người có phụ lương tri của mình hay không”. Mộ Tịch Dao đối với phẩm tính của người mình đều vô cùng nghiêm khắc, không chỉ đối với Đệ Ngũ Ngọc Oánh, mà hai tiểu thư thế gia khác hay tất cả người trong Đan Như uyển đều cảnh cáo một phen.
“Đặc biệt là nếu chuyện này từ Đan Như Uyển truyền ra nửa chữ, một khi tra ra là ai, trách phạt như thế nào mọi người đều hiểu rõ”. Đây là lần đầu tiên Mộ Tịch Dao thể hiện sự uy nghi trước mặt mọi người. Ngày xưa mặc dù cũng có thời điểm dạy dỗ người khác, nhưng cũng chưa bao giờ bày ra tư thế chủ tử trước mặt hai vị ma ma.
Lần này liên quan đến chung nhân đại sự của một nữ tử mới mười mấy tuổi, Mộ Tịch Dao không thể không cẩn thận. Nàng có thể dùng thủ đoạn cứng rắn, thậm chí là tàn nhẫn, nhưng điều kiện là có người mạo phạm nàng trước. Đối với người vô tội, nàng luôn giữ thiện tâm của mình.
Nữ nhân ở hậu viện đã không dễ dàng, nàng không hi vọng chỉ vì cuộc sống khó khăn chút mà làm mình trở nên càng đáng thương. “Người đáng thương” là từ mà Mộ Tịch Dao phản cảm nhất.
Giữ lấy lương tri và thiện, tối thiểu thì có thể giữ lại một phần thoải mái ở nơi hậu viện không sạch sẽ này. Thế sự tuần hoàn, cũng không phải là không có đạo lý.
“Chủ tử yên tâm, chúng nô tỳ hiểu rõ”. Triệu ma ma và Quế ma ma đều là lão nhân bên người nàng đương nhiên hiểu nàng có ý bảo vệ Hoắc tiểu thư, vội dẫn theo đám người người phía dưới thể hiện lập trường.
“Trắc phi, ngài yên tâm. Tú Quân là bạn thâm giao của chúng ta, cùng vào Thư xã môt lúc, tình đồng môn thân thiết tất nhiên sẽ không nói lung tung sau lưng nàng, làm chuyện bất nghĩa”. Đệ Ngũ Ngọc Oánh tính tình thẳng thắn, làm người chính khí, lập tức đập bàn, rất có dáng vẻ sẵn sang trở mặt với người không đồng ý việc này.
“Được rồi được rồi, nhìn dáng vẻ ngang ngược của ngươi kìa. Các ngươi chỉ cần nhớ rõ việc này không thể lấy ra để vui đùa là được”. Mộ Tịch Dao chỉ sợ mấy tiểu thư thế gia này không biết nặng nhẹ, lỡ miệng nói ra thôi. Lời nói vô tâm đôi khi lại là thứ vũ khí đả thương người nhất.
“Ma ma cầm bái thiếp đi mời ngự y đến đây. Nói là thiếp nôn mửa, sợ là bị lạnh ảnh hưởng dạ dày. Thuận tiện mời phu nhân Phủ Thừa đến một chuyến, thiếp có chút vấn đề về nữ công muốn thỉnh giáo”.
Mộ Tịch Dao lấy cớ một cách tự nhiên trôi chảy, mọi người ở dưới chỉ cảm thấy buồn cười. Trắc phi lại lãnh giáo nữ công, sợ là phải bắt đầu học từ cách cầm kim mất. Nhưng mời một vị phu nhân trong đám người ngồi cùng nhau thì chọn lý do tầm thường ấy có thể tránh được sự chú ý của người khác.
“Dùng danh nghĩa này ngươi thấy ổn chứ?”.
Hoắc Tú Quân thấy mũi mình có cay cay, “Tâm ý Trắc phi, Tú Quân đã rõ. Tú Quân cảm ơn sự chiếu cố của Trắc phi”. Không thân quen, nhưng lại sắp xếp mọi chuyện giùm mình, nguyện ý ra tay ra trợ giúp, còn suy nghĩ chu toàn danh tiếng, phần nhân tình này, nàng sẽ không quên.
“Vậy thì tốt rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt. Đợi lát nữa mẹ ngươi tới bồi ngươi”. Mộ Tịch Dao sai Mặc Lan mang chăn mỏng vào đắp cho nàng ta, sau đó mới đi ra gian ngoài trò chuyện với Đệ Ngũ Ngọc Oánh.
“Hôm nay để các ngươi đợi lâu là ta không phải. Khiến cho hai vị tiểu thư chê cười”. Công lao việc này thì tám phần là boss ban cho đó.
“Về chuyện bảng chữ mẫu, lát nữa để Mặc Lan đưa cho nha hoàn của ngươi. Tránh cho ngươi mải chơi rồi lại quên mất”. Lần trước tặng cung hoa, cũng là đến hôm sau phái người đưa cho nàng. Vị Đệ Ngũ tiểu thư này vô cùng hoạt bát, chẳng hề có nét gì giống Đệ Ngũ Dật Triều âm thầm cay độc.
Vì chuyện không may sảy ra trong phủ hoàng tử, dù sao Mộ Tịch Dao cũng có tư cách nửa chủ nhân nên tận lực muốn đền bù. Vì vậy khi trò chuyện với ba người đặc biệt nhiệt tình chu đáo.
*****
Bên này Mộ Tịch Dao quan tâm khách quý, thì một bên khác Hách Liên Uy Nhi lại trấn định tự nhiên nhìn nam tử trước mặt.
“Điện hạ, thần nữ tạ ơn điện hạ ra tay trợ giúp”. Hách Liên Uy Nhi rụt rè cảm tạ nhưng không hề nịnh nọt. Vẫn là trang phục thanh lãnh kiều diễm, nhưng lúc này lại không có sự lạnh lùng xa cách người vạn dặm như trong đại điện.
Bát hoàng tử Tông Chính Hàm, vì để gặp ngươi một lần mà có biết bao khó khăn. Chỉ chút chuyện này thôi mà cũng phải vắt óc suy nghĩ..
“Hách Liên tiểu thư không cần đa lễ”. Tông Chính Hàm dò xét nhìn nàng ta, cực kỳ khách khí, trong ánh mắt lại có vẻ tò mò suy ngẫm.
Đây là nữ nhân ngưỡng mộ Tông Chính Lâm như đồn đãi, đến chết cũng không đổi? Hôm nay xem ra quả nhiên thế nhân nhìn người không tỏ.
Dung mạo chỉ là là thứ yếu, nhưng thân trang phục này cũng rất có ý tứ. Hắn cũng từng sủng hạnh một nha đầu thông phòng, nữ nhân kia thích làm ra vẻ, lung tung cằn nhằn, tính tình cũng mới lạ nên cũng sủng ái một hồi. Trong phủ lén đồn đãi hắn đặc biệt thích nữ tử lãnh diễm cao ngạo, hắn cũng không làm rõ nên cứ như vậy mà bị truyền ra ngoài.
Hôm nay gặp Hách Liên tiểu thư ở Tiền viện mặc trang phục như vậy, nếu Tông Chính Hàm nghĩ không ra ẩn tình trong đó thì uổng phí tâm cơ của hắn.
“Hách Liên tiểu thư mời ngồi”. Nếu đã hướng về phía hắn, vậy thì nghe một chút cũng không phải chuyện khó khăn gì.
“Thế nhân đều biết bản điện yêu thích nữ tử thanh cao, cách ăn mặc này của Hách Liên tiểu thư đúng là hợp khẩu vị bản điện. Có lẽ tiểu thư cũng là người thông minh, đã có chuyện gì thì không ngại nói thẳng”.
“Điện hạ, ngài cần gì trêu đùa thần nữ? Rốt cục điện hạ có thích nữ tử thanh ngạo hay không thì trong lòng điện hạ rõ ràng nhất. Bộ quần áo hôm nay chẳng qua là vì để thuận tiện, có cơ hội từ hành lang mời được điện hạ đến tận đây”.
Thanh cao hay không cũng không quan trọng, quan trọng là… để Tông Chính Hàm nhìn rõ, nàng quang minh chính đại “hợp ý”, cũng không phải là không có ý đồ.
Muốn một người nam nhân cưới ngươi vào cửa ít nhất cũng phải khiến hắn thấy thích thú trước đã.
“Ồ? Xem ra bản điện đã đánh giá thấp nữ nhi Hách Liên gia”. Cô gái trước mặt này nói chuyện rất táo bạo.
“Điện hạ sai rồi. Nữ nhi Hách Liên gia, cũng không hẳn là Hách Liên Uy Nhi”.
“Thật kiêu ngạo”. Tông Chính Hàm khẽ cười lên tiếng. Ý tứ của nàng là chướng mắt đích tỷ kia, không coi hoàng tử phi của Tông Chính Lâm để vào mắt.
“Cũng không phải là không coi ai ra gì, mà có thực lực đối địch với Uy Nhi, kỳ thực là một người khác”.
“Người phương nào mà làm cho Hách Liên tiểu thư để trong lòng?”. Gọi đối phương là kình địch, xem ra Hách Liên Uy Nhi cũng không phải là người tự ngạo một cách mù quáng. Tông Chính Hàm chăm chú hơn chút, nghe nàng nói tỉ mỉ.
“Thật không khéo, cũng là người trong hậu trạch Lục điện hạ. Trong bữa tiệc chọn đồ vật đoán tương lai hôm nay là nữ nhân độc chiếm quần phương —— Trắc phi của Lục điện hạ, Mộ thị Tịch Dao”.
Nàng không phải không kiêng kị Bản lĩnh của nữ nhân kia, mà là không mò ra phương pháp. Mấy lần âm thầm quan sát, đều phát hiện Mộ thị sử sự không như bình thường, hành động luôn luôn ngoài dự đoán mọi người. Mặc dù không có chứng cớ, nhưng nàng vẫn biết lần này Hách Liên Mẫn Mẫn có thể tránh được một kiếp không khỏi có liên quan đến nữ nhân kia.
Mộ thị? Tay phải Tông Chính Hàm đặt trên gối gõ nhẹ, đáp án này làm hắn hơi giật mình. Danh tiếng Mộ thị trong chư vị hoàng tử cũng rất nổi bật, thậm chí còn làm Tông Chính Thuần sinh ra sát ý, nhưng mấy lần ra tay đều thất bại thảm hại. Còn về việc phần Thái tử thèm thuồng nàng ấy thì không cần nhắc đến.
Mục tiêu của Hách Liên Uy Nhi lại là hướng đến một nữ nhân mà đến nay hắn cũng không hiểu rõ? Trắc phi của Tông Chính Lâm…. Đáng tiếc, đáng tiếc.
“Hách Liên tiểu thư cho rằng mình có thể càng xuất sắc hơn so với Mộ thị?”. Tự tin đứng trước mặt hắn nói như vậy, nếu không đưa ra được lý do khiến người tin phục thì sao hắn có thể ra mặt tiếp nhận nữ nhân “lấy lui làm tiến” này được? Nếu không đủ dụ hoặc hấp dẫn thì đáng gì để hắn phải tự hạ thân phận, đến trước mặt Hoàng Quý phi cầu Hách Liên tiểu thư mà ai cũng biết là có “mối tình thắm thiết” với Tông Chính Lâm đây.
“Có xuất sắc hơn so với Mộ thị hay không thì nếu điện hạ không ngại có thể yên lặng theo dõi kỳ biến tiếp theo sẽ rõ. Chỉ là có một chuyện, chỉ sợ điện hạ còn không biết”. Hách Liên Uy Nhi cười một cách đầy ý tứ, nhìn nam nhân trước mặt đang hào hứng đợi nàng nói chuyện, nàng ta nâng chén trà nhỏ trên bàn, nhấp một ngụm, vẻ nhàn nhã cố ý này lại khiến cho Tông Chính Hàm lần đầu tiên lộ vẻ ngưng trọng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!