Cả người càng ngày càng nóng, mí mắt nặng nề muốn nhắm lại. Một tay nàng chống mép bàn, muốn đứng dậy, nhưng vừa cử động, cả người vô lực, nên ngã lại trên ghế Thuốc này là hỗn hợp của thuốc mê và mị dược. Doãn thục phi đúng là đã đề cao nàng! “ Phượng tiểu thư say rồi, Hoàn nhi, còn không mau dìu Phượng tiểu thư vào hậu điện nghỉ ngơi” Thanh âm của Doãn thục phi chậm rãi truyền đến, Hoàn nhi nhanh chóng tới gần nàng, bóng dáng của nàng ta trở nên mông lung, mờ ảo. Nàng chỉ cảm thấy Hoàn nhi đỡ lấy tay nàng dìu nàng đi về phía trước, nàng muốn phản kháng nhưng cả người vô lực Uống trà cũng có thể say? Tông Chính Vân Triệt trong mắt xẹt qua tia ngạc nhiên, lập tức hiểu được ảo diệu trong đó, lông mày hắn nhíu lại, nhìn về phía Doãn thục phi, trong mắt lộ ra thần sắc không đồng ý: “Mẫu phi. . . . . .” Doãn thục phi liếc nhìn Tông Chính Vân Triệt một cái, khóe môi nâng lên đường cong ưu nhã Môi Tông Chính Vân Triệt giật giật, còn muốn nói tiếp, lại bỗng dưng phát hiện mình có cái gì không đúng. Một luồng nhiệt dưới bụng lưu chuyển ngược lại đầu, càng ngày càng nóng, nóng đến hắn muốn c ởi quần áo “Trong trà hạ độc?” Tông Chính Vân Triệt vội ngẩng đầu, không dám tin nhìn mẫu thân của mình. Hắn thật sự không nghĩ tới Doãn thục phi lại hạ độc trong trà của hắn. Mới vừa rồi, hắn đổi ly vơi Phượng Khinh Vũ, rõ ràng hắn đã phân phó Hoàn nhi rót ly khác. Hoài nhi đại khái có thể lấy một ly không có thuốc cho hắn, không nghĩ đến mẫu thân hắn vì muốn hắn không thể chống cự mà hạ dược hắn Doãn thục phi mỉm cười, đi tới bên cạnh hắn, nhìn sắc mặt đã trướng hồng của Tông Chính Vân Triệt: “Mẫu phi làm như vậy cũng là vì tốt cho ngươi! Ngươi nha, luôn khiến mẫu phi quan tâm!” Doãn Thục phi đỡ Tông Chính vân triệt lui về phía sau điện , vừa đi vừa nói: ” Ngươi say, mẫu phi đỡ ngươi đi hậu điện nghỉ ngơi. Phải ngoan ngoan thay giúp mẫu phi mau chóng có Tôn nhi, biết không?” Tông Chính Vân Triệt bắt đầu choáng váng, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, cả người nóng ran không chịu nổi, khóe mắt giương lên, hươ tay loạn xạ. Doãn thục phi không tránh được, nên bị ngã nhào xuống đất Trong trà Tông Chính Vân Triệt có mị dược, cho nên giờ phút này cả người hắn nóng ran, nhưng vẫn thanh tỉnh như cũ. Hắn tức giận, vì mẫu phi ngay cả hắn cũng lợi dung, cả người vô lực Bùm! Doãn Thục phi cái mông chạm đất, đau đến chau chặt lông mày. Thấy Doãn thục phi bị chính mình đẩy ngã xuống đất. Tông Chính Vân Triệt lập tức tỉnh táo lại, vẻ mặt hắn khẩn trương, vội vàng tiến lên đỡ Doãn thục phi: “ Mẫu phi có sao không?. Nhi thần không cố ý” “ Triệt nhi, hôm nay ngươi phải động phòng với Phượng Khinh Vũ, vì tương lai của ngươi và mẫu phi, ngươi hiểu không?” Doãn Thục phi không có trách cứ Tông Chính vân triệt, mà ý vị sâu xa nói.
Mị thuốc trong người Tông Chính Vân Triệt ngày càng phát huy tác dụng, giãy dụa nội tâm mấy giây chợt nặng nề gật đầu. Hoàn nhi đem Phượng Khinh Vũ dìu đến giường sau hậu điện, sau đó đóng cửa đi ra ngoài Mị thuốc cùng với thuốc mê ngày càng có tác dụng, khiến Phượng Khinh Vũ không chịu nổi, nàng cuộn người trên giường, môi đỏ mọng bị cắn rách, máu tươi xông vào trong miệng, tư vị tanh tanh làm cho đầu óc nàng thanh tỉnh một chút, nhưng cũng nhanh chóng bị song nhiệt cắn nuốt. Nàng mượn ít thanh tỉnh cuối cùng, chợt rút trâm vàng trên đầu ra, đâm vào đùi nàng Đau đớn kịch liệt làm cho đầu óc nàng thanh tỉnh phần nào, nàng giùng giằng từ trên giường bò dậy, lao ra ngoài điện. Lúc này, trừ dùng nam nhân làm thuốc giải, chỉ còn cách dùng nước lạnh mơi có thể hạ nhiệt trong người. Nàng nhớ tới thời điểm lúc mới vào đây, thấy bên ngoài Thấu Phương Điện có một hồ sen Nhưng nàng lại không biết, năm đó lúc Doãn thục phi được sủng ái, Minh đế đặc biệt xây dựng vì nàng. Doãn thục phi yêu thích hoa sen., Minh đế liền sai người trồng rất nhiều hoa sen trong hồ. Doãn thục phi thích dùng nhụy trên hoa sen để pha trà, mỗi ngày đều sai cung tỳ dậy sớm để thái lộ. Ai ngờ, có một ngày. Một cung nữ tên là Tú nhi trong lúc thái lộ đột nhiên trượt chân ngã xuống hồ, một cung tỳ không biết bơi khác vội vàng nhảy xuống nước cứu viện, nhưng hai người một đi không trở lại Về sau, cũng có vài cung nữ bị rơi xuống hồ, nhưng không có trồi lên. Hồ sen này bị đồn có ma ẩn hiện. Minh đế giận dữ, từ trước đến nay hắn không tin vào quỷ thần, sau đó hắn hạ lênh cấm tiệt đối không cho ai nhắc nhở lại chuyện này, mà hồ sen này ngày xưa vốn rực rỡ diễm lệ, bởi vì thời gian dài không có người chăm sóc, mà trở nên đổ nát Dĩ nhiên Phượng Khinh Vũ không biết những thứ này, lúc nàng đi ngang qua nơi này, trong đầu đang suy nghĩ xem tại sao Doãn thục phi đột nhiên gọi nàng vào cung, chỉ mơ hồ nhớ đã từng đi ngang qua Vì vậy, Phượng Khinh Vũ dựa vào trí nhớ chạy như điên, sau đó bùm một tiếng, nhảy vào hồ “ Không” Một tiếng thét kinh hãi từ xa truyền đến Thì ra, sau khi Phượng Khinh Vũ bị Doãn thục phi triệu vào cung, Chiến vương Ân Dạ Ly- người luôn ở lỳ trong phủ không thích vào cung, lại tự động vào. Minh đế dĩ nhiên dị thường vui mừng. Ân Dạ Ly chiến công hiển hách, nhưng tính tình lại cổ quái, không thích kết giao với người khác, nhưng cũng ôn hòa với hắn. Thiên hạ, sóng ngầm mãnh liệt, nhiều nơi muốn dựa vào Ân Dạ Ly rất nhiều, hắn đương nhiên muốn làm thân với Ân Dạ Ly, chỉ là mỗi lần muốn mời hắn vào cung dự tiệc đều bị hắn khéo léo từ chối, mà hôm nay, mặt trời mọc hướng tây a! Người phát ra tiếng kinh hô chính là Chiến vương Ân Dạ Ly, hắn vào tẩm cung của hoàng đế ngồi một lát, sau đó nói muốn ra ngoài tản bộ một chút. Minh Đế dĩ nhiên đồng ý, dạo một lúc, lại đi tới Thấu Phương điện của Doãn thục phi Minh đế còn chưa phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, Ân Dạ Ly đã lướt nhanh qua Minh Đế, như một trận gió hướng về phía Phượng Khinh Vũ. Nhưng Ân Dạ Ly có nhanh hơn nữa, nhưng Phượng Khinh Vũ đã nhanh hơn hắn một bước. Hắn chán nản nhìn vào cánh tay của mình bắt được một gấu váy của mình, trong mắt lướt qua một tia buồn rầu Minh đế chưa từng thấy Ân Dạ Ly thất thố như vậy, không khỏi lấy làm kì lạ, đang định hỏi xảy ra chuyện gì, nghe Doãn thục phi thét lên một tiếng ” Vũ nhi, ngươi. . . . . .”Doãn Thục phi nhào tới ven hồ, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt. Doãn thục phi nghe nói Minh Đế cùng với Chiến vương đi dạo tới đây, không khỏi kinh hãi, vội vàng phân phó cho người trông coi Tông Chính Vân Triệt và Phượng Khinh Vũ cho tốt, ai biết có người báo Phượng Khinh Vũ đâm bị thương Hoàn nhi, sau đó bỏ chạy. Điều này làm cho nàng sợ hãi. Bà chỉ hy vọng Phượng Khinh Vũ không đụng phải Minh đế hai người Khi nàng cười chuẩn bị nghênh đón Minh Đế, ai biết vừa đến cách hồ sen không tới trăm mét, thì thấy Phượng Khinh Vũ chạy như điên, nhảy xuống hồ. Nàng trong cái gấp lóa cái khôn, chuẩn bị nói Phượng Khinh Vũ giận dỗi Tông Chính Vân Triệt cho nên không cần mạng sống của mình Ân Dạ Ly bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Doãn thục phi chăm chú, trong mắt hàn ý tăng vọt, sau đó ngồi bùm một tiếng, nhảy vào trong hồ Lời kế tiếp vừa muốn nói ra lại bị Doãn thục phi nuốt ngược vào trong bụng. Nàng bị hàn ý trong mắt hắn dọa rồi. Ánh mắt khát máu như vậy, nàng chưa từng thấy qua
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!