Một giọng nam ôn hòa từ trên lầu 3 truyền xuống, ngay sau đó liền có một nam nhân mặc cẩm y đai ngọc chậm rãi đi xuống lầu. Khách trong đại sảnh quán trà cũng nhìn lên, chỉ thấy một người mặc cẩm y, tóc đen như mực, chỉ dùng một cây trâm cố định, con mắt sáng như sao, tản ra ánh sáng nóng bỏng. Khí thế bức người, nhưng lại phù hợp với gương mặt vô cùng bình thường, bình thường đến nỗi ra đường cái cũng bắt được một nắm. Doãn Ngọc Yên vốn là nghe thấy có người thay nàng trả 10 vạn lượng hoàng kim trong lòng hết sức cao hứng, khi nhìn trang phục của hắn ta càng thêm mừng rỡ vô cùng, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt của hắn lại không khỏi thất vọng mấy phần. Chỉ là, chỉ cần có người trả thay nàng 10 vạn lượng hoàng kim, nàng cũng coi như tìm được chỗ dựa, không cần đối mặt với biểu tình chế nhạo của mọi người. Doãn Ngọc Yên nhất thời ngẩng mặt, khiêu khích nhìn Phượng Khinh Vũ : “Thế nào, Phượng Khinh Vũ, khiêu chiến của ta, ngươi tiếp nhận hay không tiếp nhận?” Phượng Khinh Vũ nghiêng cặp mặt nhìn về phía nàng, hừ, không biết sống chết, vì vậy ngang nhiên nói : “ Tốt, khiêu chiến này, ta nhận, chỉ là, lần này thua, không cho ngươi khóc nhè a!” “ Phượng Khinh Vũ, ngươi…” Doãn Ngọc Yên bị những lời của nàng chọc giận, nhưng lại không biết phản bác như thế nào, không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng kêu gào tên nàng cho hả giận. “ Tốt, không nói nhiều, không biết Doãn tiểu muốn so tài cái gì?” Phượng Khinh Vũ lạnh lùng nhìn nàng, khóe môi mỉm cười “ Họa!” Doãn Ngọc Yên lớn tiếng nói, nàng không tin Phượng Khinh Vũ có thể thắng được nàng, cô cô của nàng là Doãn thục phi, từ nhỏ cho đến lớn, nàng đã theo họa sĩ cung đình học họa, trau dồi tài nghề. Nàng cũng không có nghe nói nàng ta có học họa. Lại nói, mỹ họa là một môn nghệ thuật cao, không thể so với bắn tên lần trước, nàng không tin lần này Phượng Khinh Vũ có thể thắng Lời của nàng mới vừa nói xong, Phượng Khinh Vũ lập tức nói : “ Ta đồng ý, chỉ là nếu như họa thôi cũng quá đơn điệu một chút, thời gian chờ lại quá dài, không bằng, tìm cái gì đó vui vui, ta có đề nghị, chúng ta thêm một chút ý tưởng xem nào” “ Ngươi muốn gì?” Doãn Ngọc Yên chỉ sợ nàng ta đối với mình đùa bỡn, dùng thủ đoạn, cảnh giác nhìn nàng ta chằm chằm, đề phòng nàng ta mưu ma chước quỷ Phượng Khinh Vũ nhìn nàng một cái, ngay sau đó nói : “ Không bằng như vậy đi, ta với ngươi vẽ tranh của mình, vừa làm tiết mục biểu diễn cho mọi người, cuối cùng, ai có thể nhận được tiếng hoan hô lớn nhất, họa đồ đẹp nhất. Thì người đó thắng” “ Chuyện này có khó khăn gì, ta đáp ứng ngươi” Doãn Ngọc Yên hết sức tự tin. Đề nghị của Phượng Khinh Vũ ngược lại hợp ý nàng, Doãn Ngọc Yên cho là, nhìn mỹ nhân vẽ tranh vốn là một thú vui, Doãn Ngọc Yên nàng là một trong tam đại mỹ nhân của kinh thành, còn có gì có thể so sánh bằng? Nhìn lại Phượng Khinh Vũ, dung nhan xấu xí, đoán chừng sẽ không có người nhìn nàng vẽ tranh đi, muốn so sánh với nàng ở điểm này, nàng ta nhất định thua chắc. “ Doãn tiểu thư, mời” Phượng Khinh Vũ đi tới một bên thay nàng ta sắp xếp một vị trí, sau đó có người đem giấy tuyên thành dài trải lên đất. Bàn tay trắng nõn của Doãn Ngọc Yên nhẹ giương, tư thái tuyệt đẹp, văn chương thật nhanh vũ động trên giấy tuyên thành, sau một khắc đồng hồ, tác phẩm của nàng đã hoàn thành, ngay sau đó buông bút nhìn về phía mọi người cười một tiếng.
Trong đám người phát ra tiếng bàn tán, quy tắc của trò chơi là vừa vẽ tranh vừa giải trí cho mọi người, Doãn tiểu thư này nghe không hiểu sao?. Chỉ là, cũng có đa số người ủng hộ, dù sao ai cũng không thể phủ nhận, nhìn mỹ nhân vẽ tranh cũng là một thú vui. “ Phượng Khinh Vũ, đến ngươi, hy vọng ngươi không phải thua quá thảm a!” Doãn Ngọc Yên cười cười, nàng đối với biểu hiện của mình rất hài long, nàng dám cam đoan Phượng Khinh Vũ nhất định thua thê thảm. Lúc này, đã có người thu hồi họa đồ của Doãn Ngọc Yên, trên mặt đất lần nữa bày ra giấy tuyên thành, mọi người thấy Phượng Khinh Vũ đi tới, cởi giầy xuống, dung chân chấm mực nước, sau đó bước lên giấy tuyên thành, nhanh nhẹn vũ động. Mọi người chỉ thấy nàng linh động, kĩ thuật nhảy nhẹ nhàng, cả người rất nhanh xoay tròn trên giấy tuyên thành, toát ra cảnh bầu trời đẹp đẽ, cao quý như tiên nữ hạ phàm, mà lúc này vũ điệu của nàng huyền ảo tuyệt luân, khuôn mặt nàng không còn xấu xí nữa ngược lại còn thêm mấy phần ôn nhu. Kĩ thuật nhảy nhanh nhẹn, không ai ý thức được nàng đang vẽ tranh, chỉ cảm thấy đây là một vũ khúc cao quý, làm cho người khác say mê, giống như lạc vào tiên cảnh, lại không biết nàng lấy đâu ra một sợi dây, sợi dây làm cho vũ điệu của nàng thêm thoát tục, tạo thành một bức tranh tuyệt mĩ lôi cuốn “Hay!” Đám người sôi trào, phát ra tiếng ủng hộ cao trào, cùng lúc đó, Phượng Khinh Vũ cũng ngừng lại, bước khỏi giấy Tuyên thành, trong lúc nhất thời, mọi người chỉ thấy trước mắt là dãy núi trùng điệp, như đứng trong tiên cảnh, trên tiên sơn, đủ loại đình đài lầu các khác nhau, mà trên núi có mây mù bao phủ, giống như là họa đồ của tiên nhân, nhưng lại là tác phẩm do Phượng Khinh Vũ vẽ. Không nghi ngờ chút nào, lần này là Phượng Khinh Vũ thắng, đây là kết quả dưới ánh mắt của mọi người, không phải nàng không nhận thấy. Bên ngoài, dựa vào tường bên cạnh, con ngươi của Ân Dạ Ly dưới mặt nạ trở nên ngây dại. Cho tới bây giờ, hắn biết nàng rất khác người, nhưng không nghĩ nàng còn có tài nghệ như thế. Bên ngoài cảm thấy vui mừng còn mang theo tia cảm xúc khó tả. Mà Tông Chính Vô Song bên cạnh mặc dù cũng cảm thấy chấn kinh trước tài năng của nàng, nhưng mà giờ phút này, Mộc Thanh Dương ở đây, bây giờ hắn không muốn để người của Tông Chính Vân Triệt biết được chân tướng của hắn, cho nên nhân lúc mọi người đang tập trung trên người Phượng Khinh Vũ, ủng hộ nàng, thì hắn lặng lẽ cáo biệt với Ân Dạ Ly, nhỏ giọng nói : “ Chiến Vương, Vô Song còn có chuyện quan trọng, xin cáo từ trước” Dứt lời, hắn cùng Dật Phi liền rời đi. Mà lúc này toàn bộ tâm trí của Ân Dạ Ly đều đặt trên người Phượng Khinh Vũ, đâu còn thời gian để ý đến người khác, huống chi người có thể trở thành tình địch của hắn, tùy ý phất tay một cái, cũng không nhìn hắn. Mà giờ khắc này, Mộc Thanh Dương cũng cảm thấy khiếp sợ Phương Khinh Vũ, lại nhớ tới vô luận Doãn Ngọc Yên thắng hay thua, đều trở thành nữ nhân của nam tử thần bí kia, trái tim không khỏi cảm thấy đau đớn. "Doãn tiểu thư, ngươi lại thua rồi!" Phượng Khinh Vũ bên này đã mang giày vào, dọn dẹp thỏa đáng, sau đó nở nụ cười, nhìn Doãn Ngọc Yên. "Ai nói ta thua?" Doãn ngọc yên cứng miệng cãi lại, "Mới vừa rồi, những tiếng ủng hộ đích xác là ngươi tương đối cao, thế nhưng họa đồ chưa bình luận cao thấp , Phượng Khinh Vũ ngươi sao có thể nói ta thua?" Nàng nói câu nói này cũng có chút chột dạ, bởi vì họa đồ của Phượng Khinh Vũ thật sự là ít người có thể vẽ ra . Nhưng là nàng không thể thừa nhận chính mình lại thua rồi, nàng lần trước cùng Phượng Khinh Vũ so bắn tên, đã bại mười vạn lượng hoàng kim bởi Phượng Khinh Vũ rồi, vì thế, nàng đã táng gia bại sản rồi, lần này vì lấy được mười vạn lượng hoàng kim tiền đánh cược, mà đem lấy chính mình "bán" cho nam tử thần bí kia. Nàng nhất định không thể thua!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!