Sáng sớm ngày hôm sau, Nam Sở Thần mang sính lễ đến cửa xin hỏi cưới.
Dựa theo quy cũ của hoàng tộc, từ trước tới nay chưa từng có Vương Gia nào làm như vậy, nhưng Hoàng Thượng nói, tất cả còn dựa vào quy củ của Diệp gia, dù sao đây cũng là lần đầu Diệp gia gả con gái.
"Đông Cúc, là Vương Gia tới sao?" Diệp Uyển Nguyệt nghe thấy tiếng động thì kích động hỏi.
"Vâng, tiểu thư."
"Tốt quá rồi, mau đi xem một chút." Diệp Uyển Nguyệt soi gương, trang điểm tạm ổn, rồi hưng phấn chạy đến đại sảnh.
Tuy rằng Diệp Uyển Nguyệt biết Nam Sở Thần đến là để đưa sính lễ cầu hôn Diệp Tương Tư, nhưng dù là vậy, nàng vẫn không nhịn được vui vẻ mà chạy đi gặp Vương Gia.
"Bắc Thần Vương dâng lên sính lễ, năm triệu lượng vàng, mười triệu lượng bạc, 300 mẫu ruộng đất, 200 cuộn vải, dây chuyền trân châu Tây Vực, châu báu hoàng gia Ngọc Như Ý, bình sứ Thanh Hoa triều đình, bức bình phong Phỉ Thúy Phượng Hoàng, cặp vòng Long Phụng Trình Tường Kim,..." Nam Sở Thần bên cạnh nhạt phụ đem 29 rương sính lễ lần lượt đọc ra hết, rồi ngẩng đầu nhìn mọi người một chút, ai nấy đều trừng to mắt, há to miệng sợ đến ngây người.
"Đây thật sự là quá nhiều rồi! Cho dù là một phú hào nào đó ở Kinh Thành, cũng có thể cưới bốn, năm người nương tử, dựa vào đâu mà Diệp Tương Tư lại tốt số như vậy." Diệp Uyển Nguyệt nói thầm thì, nàng chính là không phục, dựa vào đâu mà Diệp Tương Tư có thể gả cho Vương Gia, dựa vào đâu mà Diệp Tương Tư nhận được nhiều sính lễ như vậy.
"Tiểu thư yên tâm, chờ đến khi tiểu thư lấy chồng, chắc chắn sính lễ sẽ nhiều hơn tam tiểu thư." Đông Cúc nói.
"Diệp Tương Tư dựa vào cái gì, cô ta căn bản không xứng." Diệp Uyển Nguyệt bĩu môi, hận không thể xé xác Diệp Tương Tư ra ngay lập tức, rồi đoạt lại Vương Gia.
................
"Diệp lão gia, đây là sính lễ của Bắc Thần Vương, người có hài lòng không?" Lý công công mang danh sách sính lễ đưa cho Diệp Cảnh Minh, để Diệp Cảnh Minh tự mình kiểm tra.
"Hài lòng, hài lòng, Vương Gia thật sự rất hào phóng, xem ra sau này tiểu nữ sẽ được hưởng phúc." Diệp Cảnh Minh nhìn kim ngân châu báu dưới đất rất vui mừng.
Diệp Cảnh Minh ham tài.
"Diệp lão gia, Hoàng Thượng có nói, tất cả những sính lễ này đều cho Bắc Thần Vương Phi, tất cả đều không thể thiếu." Lý công công là tâm phúc bên cạnh Hoàng Thượng, dĩ nhiên tất cả những thứ này đều là do Hoàng Thượng dặn dò, toàn bộ những sính lễ cũng là do Hoàng Thượng dặn dò chuẩn bị.
"A?" Diệp Cảnh Minh sững sờ, hắn tưởng là những vàng bạc châu báu này sẽ đến tay hắn, nhưng không ngờ còn một câu như vậy "Vâng, vâng, vâng, tất cả đều là của tiểu nữ."
Diệp Cảnh Minh chỉ có thể thu lại tay của mình đã dơ ra, nuốt nước miếng một cái.
............
"Đại tỷ, tỷ xem, Diệp Tương Tư thật là tốt số, có được nhiều sính lễ như vậy." Diệp Uyển Nguyệt bĩu môi, kéo góc tay áo Diệp Uyển Từ, không phục nói.
"Tuy sính lễ tốt, nhưng của hồi môn lại không tốt như vậy, hồi môn của Diệp Tương Tư chỉ là mấy tấm vải rách, nương cô ta thấp hèn không có gì cho cô ta cả, muội cảm thấy vương phủ sẽ thiếu mấy tấm vải rách này sao? Cô ta chắc chỉ có một chút sính lễ, chẳng lẽ chúng ta không có." Diệp Uyển Từ đứng sau tấm bình phong, nhìn toàn bộ tấm bình phong phía trước, khóe miệng hơi giương lên nói.
"Nói đúng lắm, Diệp Tương Tư thật sự chẳng có thứ gì, chờ đến ngày cô ta kết hôn chính là ngày mất mặt của cô ta." Nghe Diệp Uyển Từ nói xong, cuối cùng Diệp Uyển Nguyệt cũng hiểu ra, nàng và Diệp Uyển Từ đều là con gái của đại phu nhân, từ lúc còn rất nhỏ, lão gia và phu nhân đã chuẩn bị rất nhiều sính lễ phong phú, dù không bằng một nửa của Vương Gia, nhưng vẫn có thể nở mày nở mặt mà xuất giá, không giống Diệp Tương Tư, sính lễ mộc mạc như ăn mày.
"Muội nghĩ Vương Gia không biết sao? Địa vị của Diệp Tương Tư ở Diệp gia như thế nào, ta nghĩ trong lòng Hoàng Thượng với Vương Gia đã biết rõ, cưới một tiểu thư con thứ làm Vương Phi, đơn giản là một con rối, một người thê tử hữu danh vô thực, dù có gả cho Bắc Thần Vương cũng không được sủng ái hay là sau khi thành thân, Vương Gia có thể lại đi lấy trắc phi." Diệp Uyển Từ rất thông minh, thế nhưng sự thông minh của nàng lại vô dụng với nơi đó.
"Nói cách khác, Vương Gia cố ý đưa nhiều sính lễ như vậy, chỉ là muốn xem Diệp Tương Tư bị mất mặt." Diệp Uyển Nguyệt nói.
"Nguyệt nhi, muội vẫn còn có cơ hội, chỉ là một Diệp Tương Tư mà thôi, không làm được gì muội đâu." Trong lòng Diệp Uyển Từ sớm đã có tính toán, chỉ là đang đợi thời cơ.
"Đại tỷ, tỷ giúp muội đi." Diệp Uyển Nguyệt muốn làm trắc phi, chỉ cần có thể gả cho Vương Gia, được Vương Gia sủng ái, dù là trắc phi nàng cũng nhịn.
"Dĩ nhiên, muội là muội muội ruột của ta mà." Diệp Uyển Từ cười cười nói "Có điều phải đợi đại tỷ gả cho Thái Tử đã, tương lai Thái Tử chắc chắn là Tân Đế, nếu như tỷ chiếm được sủng ái của Thái Tử thì chắc chắc là một Hoàng Quý Phi hoặc là Quý Phi, lúc đó, muội muốn cái gì, đại tỷ đều sẽ cho."
"Quá tốt rồi đại tỷ."
.............
Diệp lão gia, Hoàng Thượng đã nói rồi, đợi sau khi tam tiểu thư và Vương Gia thành thân, tất cả mọi thứ của tam tiểu thư đều phải chuyển tới Bắc Thần Vương phủ, bao gồm cả những sính lễ này. Còn có, Hoàng Thượng muốn tam tiểu thư và Diệp gia sau này không tiếp tục qua lại nữa." Lý công công nói.
"Vâng, vâng, đến lúc đó thần sẽ phái người đem tất cả những thứ này đến vương phủ." Xem ra Hoàng Thượng là muốn sau này Diệp Tương Tư và Diệp gia đoạt tuyệt quan hệ. Diệp Cảnh Minh suy nghĩ một chút, như vậy chưa chắc đã coi là tốt, cũng có mất mát.
Phải là Diệp gia đã thoát khỏi Diệp Tương Tư phiền phức này. Mất mát là sau khi Diệp Tương Tư thành thân sẽ trở thành Vương Phi, Diệp gia mất đi chỗ dựa này.
"Lý công công, như vậy không hay cho lắm, dù sao Tương Tư cũng là con gái Diệp gia, nếu như đoạn tuyệt quan hệ thật, không chỉ có cha nhớ con gái mà ta cũng sẽ nhớ người muội muội này." Diệp Uyển Từ cười cười, dĩ nhiên nàng biết ý tứ của Hoàng Thượng, thế nhưng nếu tuân chỉ, nàng sẽ mất đi một bước nhảy trong tính toán.
Lúc đầu nàng muốn lợi dụng thân phận Bắc Thần Vương Phi của Diệp Tương Tư để giúp nàng tiếp cận Thái Tử.
"Đây chính là ý chỉ của Hoàng Thượng, lẽ nào Diệp lão gia muốn kháng chỉ bất tuân sao?" Lý công công nói.
"Đương nhiên không dám, chỉ là không biết dụng ý của Hoàng Thượng vì sao lại đem Tương Tư và Diệp gia đoạn tuyệt quan hệ, không được qua lại." Diệp Uyển Từ tiếp tục hỏi.
"Thánh ý khó do, lão nô cũng chỉ là phụng chỉ làm việc."
"Vâng, lão thần tuân chỉ." Diệp Cảnh Minh biết rõ thánh ý không thể cải, chỉ có thể tuân mệnh.
"Sính lễ đã đưa tới, lão nô nên đi rồi." Nói xong, Lý công công liếc mắt nhìn Nam Sở Thần nãy giờ vẫn không nói gì.
Nam Sở Thần chỉ trỏ rồi dự định cùng Lý công công rời đi.
Diệp phủ rất lớn nhưng lại không lớn bằng Bắc Thần Vương phủ, hoa viên Diệp phủ rất đẹp, có một cô gái mặc y phục màu vàng nhạt ngồi trên ghế đá phơi nắng.
Nam Sở Thần như đã quên nơi này, ra hiệu cho Lý công công rời đi trước.
"Rất nhớ anh, rất nhớ anh, nhớ anh dã man, nhớ anh khủng khiếp, em nhớ anh thật mà, em chẳng cần phải nói dối anh đâu~" (*)
(*) Lời bài hát "Rất Nhớ Anh"
"Thì ra hôm đó Diệp tứ tiểu thư nói là sự thật." Nam Sở Thần nghe xong nửa ngày, cũng không biết Diệp Tương Tư đang hát cái gì, chỉ biết là rất nhớ anh....
Chẳng lẽ là nhớ nhung?
"Ngươi làm ta hết hồn, bước đi cũng không có tiếng động." Diệp Tương Tư nghe thấy tiếng nói, quay đầu nhìn lại, vỗ vỗ ngực nói.
"Tam tiểu thư thật là hăng hái, dùng lời ca để bày tỏ nhớ nhung đối với người yêu." Nam Sở Thần khoanh tay, đứng phía sau Diệp Tương Tư nói.
"Ngươi đang nói cái gì vậy?" Diệp Tương Tư hoàn toàn không hiểu Nam Sở Thần đang nói cái gì.
"Ngươi vừa hát lúc nãy, khó mà tin được ngươi không phải là đang nhớ nhung người yêu."
"Cái gì mà trong lòng nhớ nhung người... Đó chỉ là một ca khúc mà thôi, nói rồi ngươi cũng không hiểu." Ở cổ đại rất nhàm chán, không có điện thoại, không có wifi, không có bạn bè ôm, không có hào quang vương giả, cũng không có phim truyền hình để xem, Diệp Tương Tư chỉ có thể ngồi trong vườn hoa phơi nắng ca hát giết thời gian.
"Tam tiểu thư thật sự là học rộng hiểu cao." Loại nhạc này, trước giờ Nam Sở Thần chưa từng nghe qua, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy rất êm tai.
"Chia tay nên giữ lại thể diện, đừng ai nói ra câu xin lỗi~" (*)
(*) Lời bài hát "Thể Diện"
"Đây cũng là cái gì?" Nam Sở Thần hỏi.
"Đây là một bài hát chia tay." Lúc đó bài này rất hot, mỗi lần Diệp Tương Tư đánh răng đều nghe bài này, nhưng cô chỉ thuộc đúng câu này.
"Chia tay là ý gì?"
"Chia tay chính là người này yêu người kia nhưng ngươi kia lại không yêu người này, nên chia tay, bài hát này chính là tâm sự của Tiền Nhậm Tam, rất thịnh hành." Diệp Tương Tư còn nhớ lúc xem Tiền Nhậm Tam gào khóc.
"Tam cái gì?" Nam Sở Thần hỏi.
"Tiền Nhậm Tam, ngươi chưa xem qua Tiềm Nhận Tam? Low B..." Chữ B Diệp Tương Tư vẫn chưa nói ra, mới nghĩ đến, hắn vốn chưa từng xem "Thử nghĩ một chút, dù sao cũng là nghe xong ca khúc sẽ cảm thấy rất bi thương."
Ánh mặt trời chiếu lên mặt của Diệp Tương Tư, da của cô giống như da trẻ con vậy, dưới ánh mặt trời hiện ra rất đẹp.
Nam Sở Thần nhìn cảnh này, tại sao cô gái này lại nói một số chuyện hắn nghe không hiểu, thật giống với Thái Tử Phi Lâm Khuynh Loan, đều là thích nói một số câu kỳ quái.
Nam Sở Thần cười cười rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!