Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Tương Tư bị đánh thức, cô vốn đang mơ đẹp, đột nhiên bị cắt đứt, thức dậy.
Cảm giác bị đánh thức thật sự rất khó chịu, Diệp Tương Tư cảm giác uể oải, sau khi bị đánh thức rất khó ngủ.
Diệp Tương Tư nắm chặt nắm đấm, trong lòng nói một câu MMP, sáng sớm mà ai bị động khinh vậy, làm phiền lão nương đang ngủ.
"Thu Trúc, bên ngoài xảy ra chuyện gì?" Trong giọng nói của Diệp Tương Tư rõ ràng thiếu kiên nhẫn, nhớ tới trước đây, gõ chữ đến hơn nửa đêm, trời gần sáng mới đi ngủ, kết quả thì chưa ngủ được mấy tiếng đã bị đánh thức bởi tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng trên lầu, bị đánh thức tính tình của Diệp Tương Tư rất cọc cằn, trực tiếp cầm dao thái rau đi gõ cửa.
"Cô nương, là Ngọc Nhi và Uyển nương cải nhau."
"Thật phiền phức!" Diệp Tương Tư vốn định vùi đầu ngủ tiếp, nhưng bây giờ cô đã không còn buồn ngủ nữa, không thể làm gì khác hơn là thở phì phò đi trang điểm thay y phục.
Bên trong vườn Vương phủ, Uyển nương và Thượng Quan Ngọc Nhi cãi nhau không ngừng, còn Ly nương đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa, xem rất náo nhiệt.
"Được rồi, được rồi, đừng ầm ĩ nữa."
"Vương Phi."
"Sáng sớm đã phát cáu lớn như vậy, cận thận nổ gan!" Diệp Tương Tư liếc mắt nhìn ba người phụ nữ này, ngáp một cái, ngồi xuống ghế đá.
"Vương Phi, người phải làm chủ cho Uyển nương!" Vào lúc này ai có thể giành được tín nhiệm của chủ tử, thì người đó có thể thắng.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Diệp Tương Tư liếc mắt nhìn Uyển nương, đây không phải là Uyển nương xem thường cô khi cô mới đến Vương phủ sao? Bây giờ lại muốn cô thay cô ta làm chủ? Quả thật lòng dạ nữ nhân trong phủ này thật thâm sâu.
"Vương Phi, là như vậy, sáng sớm hôm nay, Uyển nương mang canh xương sườn tự làm cho Vương Gia uống, còn chưa đi đến phòng của Vương Gia, thì gặp Thượng Quan Ngọc Nhi, cô ta không muốn thần thiếp được sủng ái, nên cố ý làm đỗ canh xương sườn của Vương Gia, đây chính là canh mà thần thiếp thức dậy từ sớm làm cho Vương Gia." Uyển nương oan ức tường thuật lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.
"Sự thật không phải như vậy, rõ ràng là cô ta đi đường không nhìn đường nên đụng phải ta, còn đổ canh vào người ta, cô cho rằng Vương Gia sẽ uống canh này của cô sao? Vương Gia ngay cả nhìn cô một chút cũng không thèm, cho dù cô quyến rũ như thế nào đi nữa cũng là vô dụng." Thượng Quan Ngọc Nhi trừng Uyển nương một chút, nữ nhân đáng ghét, muốn tìm mình kiếm chuyện đây mà.
"Thưa Vương Phi, Ly nương cũng vừa mới đến đã nhìn thấy hai người họ ở đây cãi nhau." Ly nương lớn tuổi hơn Uyển nương và Thượng Quan Ngọc Nhi, tuy rằng hay thêm dầu vào lửa, nhưng cô ta có một cái đầu óc khá thông minh.
"Chỉ vì chuyện này mà làm rùm beng lên? Như vậy không phải rảnh rỗi không việc gì làm sao?" Diệp Tương Tư giở giọng liếc mắt, cũng vì chuyện nhỏ này mà đánh thức cô?
"Vương Phi, người đừng tin độc phụ Thượng Quan Ngọc Nhi kia nói bậy, lời thần thiếp nói là thật." Uyển nương tội nghiệp nhìn Vương Phi nói.
"Được rồi được rồi, chuyện lớn hóa nhỏ, không phải chỉ là một chén canh thôi sao? Không phải chỉ là một bộ đồ thôi sao? Có cần như vậy hay không? Canh đỗ đi thì lấy một bát khác, quần áo bẩn thì đem đi giặt là được rồi, cho dù canh của cô ngon, chưa chắc Vương Gia đã nhìn cô một cái, còn cô cho dù mặc quần áo đẹp, chưa chắc Vương Gia đã sủng hạnh cô, sáng sớm đã cải nhau ầm ĩ, không có chuyện gì làm có phải không, vậy thì trở về làm nô tỳ đi, cho các cô khỏi rảnh rỗi." Diệp Tương Tư gả tới Vương phủ lâu như vậy, lần đầu có chút dáng vẻ của nữ chủ nhân.
Thu Trúc ở bên cạnh vỗ tay, đây mới là Bắc Thần Vương Phi!
"Ôi, quả nhiên cuộc sống của tam tỷ ở Vương phủ không tồi mà!" Diệp Tương Tư vỗ tay một cái, từ phía sau đi tới.
"Làm ta giật mình, cô đã đến bao lâu rồi?" Nghe thấy giọng của Diệp Uyển Nguyệt, vừa mới lúc nãy còn cảm thấy buồn ngủ, bây giờ thì tỉnh táo rồi.
"Đến lúc tam tỷ đang thể hiện uy phong."
"Cô tới có chuyện gì sao?" Diệp Tương Tư nhàn nhạt nói.
"Không có chuyện gì thì không thể đến xem tam tỷ một chút sao? Làm Vương Phi đúng là khác hẳn, ngay cả ngày về nhà mẹ cũng không về, vị trí Bắc Thần Vương Phi này tam tỷ ngồi có tốt không?" Diệp Uyển Nguyệt mở miệng cười cợt, xem thường, sớm muộn gì vị trí Bắc Thần Vương Phi cũng sẽ thuộc về nàng.
"Bổn cung rất tốt, không cần cô quan tâm, nếu như cô không còn chuyện gì thì đi thong thả, không tiễn." Diệp Tương Tư lườm Diệp Uyển Nguyệt một cái, nữ nhân này không thể không kiếm chuyện, sống hòa hợp được sao? Phụ nữ tội gì phải làm khó dễ phụ nữ.
"Vương Phi thật kiêu ngạo nha, ta thật sự rất sợ, ngươi đừng quên, trong người ngươi vẫn còn chảy dòng máu của Diệp gia." Diệp Tương Tư trừng to mắt lên, Diệp Tương Tư này được làm Vương Phi, tính khí cũng dữ dằn hơn.
"Vậy các ngươi từng coi ta là người của Diệp gia qua sao?" Diệp Tương Tư hỏi ngược lại, bây giờ cô là Vương Phi lại nói cô là người của Diệp gia, trước đây nói cô chẳng là cái thá gì, còn nói cô không phải là con gái của Diệp gia.
"A, ta đoán ngươi gả tới Vương phủ cũng không hạnh phúc, nghe nói Vương Gia không hề sủng ái Vương Phi của mình, ngươi đã thành thân lâu như vậy, cái bụng sao mà một chút tin tức cũng không có? Là Vương Gia vốn chưa từng lâm hạnh ngươi, hay là cái bụng của ngươi không thể dùng được, ha ha ha ha ha ha." Diệp Uyển Nguyệt cười nhạo Diệp Tương Tư một phen, tâm tình trong nháy mắt tốt hẳn lên.
"Ngươi!"
Bạn đang đọc bộ truyện Sủng Phi Khó Dưỡng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sủng Phi Khó Dưỡng, truyện Sủng Phi Khó Dưỡng , đọc truyện Sủng Phi Khó Dưỡng full , Sủng Phi Khó Dưỡng full , Sủng Phi Khó Dưỡng chương mới