Với hiệu suất cực kì cao của Chu Mạn, bốn người đã thuận lợi trong việc nhập thông tin và ký vào hợp đồng bí mật.
Mỗi người sau khi nhập thông tin và ký hợp đồng thì sẽ nhận được một số điện thoại để họ có thể tự mình liên hệ cho người phụ trách Cục Thú khống khi cần thiết.
Người phụ trách Đào Kỳ Nhiên, Triệu Lý, Lâm Vụ, Vương Dã đương nhiên là Chu Mạn và Hứa Sóc.
Tuy rằng bây giờ vẫn chưa có chứng cớ cho thấy thức tỉnh thú hóa có tính di truyền, nhưng phòng bệnh hơn chữa bệnh, Chu Mạn vẫn cố ý dặn dò Lâm Vụ: "Tự chú ý tới chính mình, một khi phát hiện có gì khác biệt thì liên hệ với bọn tôi ngay."
Lâm Vụ gật đầu: "Vâng."
Hoàng hôn buông xuống, đêm tối trên núi Trường Bạch yên tĩnh phủ xuống.
Chu Mạn và Hứa Sóc đã hoàn thành xong tất cả công việc cũng biến trở lại thành báo tuyết và cáo Bắc cực, đi vào trong rừng cây để xuống núi như là lúc đi lên vậy.
Hai dấu chân báo và dấu chân cáo song song trên mặt tuyết.
"Mệt đúng không." Đóng cửa lại, Đào Kỳ Nhiên hỏi Lâm Vụ, trong đó còn mang theo sự yêu chiều.
"Mệt ạ," Lâm Vụ không chút do dự. Đầu tiên là phải ngồi xe hết bảy tám giờ, tiếp theo lại không ngừng nhập thông tin, ký hợp đồng, sao mà không mệt được, "Một loài vật đi đêm như con bây giờ chỉ muốn đi ngủ thôi."
Giọng nói của cậu mềm mại, tỏ vẻ tội nghiệp.
Vương Dã từ đó tới giờ chưa từng nghe qua giọng nói của cậu như thế, đó rõ là giọng làm nũng mà.
Lâm Vụ hoàn toàn không biết gì, còn hỏi Đào Kỳ Nhiên: "Cậu nhỏ, con với Vương Dã ngủ ở đâu?"
Trong nhà có tổng cộng ba phòng, một phòng có giường mà bọn họ vừa đến, một phòng khi nãy Chu Mạn và Hứa Sóc thay phiên vào thay đồ ở bên trái, ở bên phải còn có một phòng vẫn đang đóng.
"Ở bên phải là phòng vẽ tranh," Đào Kỳ Nhiên nói, "Hai người ở phòng bên trái đi."
Triệu Lý đang chuẩn bị cơm chiều, Lâm Vụ và Vương Dã mang theo hành lý của mình sang phòng bên trái.
Chỉ có hai phòng là có thể ở, vậy nghĩa là cậu và Vương Dã đến thì chiếm mất phòng của Triệu Lý, làm cho anh ấy phải ở phòng của cậu nhỏ mình.
Lúc Lâm Vụ mở cửa phòng ra vẫn nghĩ thế.
Nhưng trong phòng lại vô cùng sạch sẽ, chẳng hề có đồ gì của Triệu Lý, chỉ có một chiếc giường sưởi lớn và chăn gối được thả lên đó.
"Anh Triệu Lý dọn đồ trước rồi?" Lâm Vụ nghi hoặc. Bởi vì cả ngày hôm nay mọi người đều ở chung với nhau, Triệu Lý cơ bản là không có thời gian để dọn dẹp phòng, vậy thì chỉ có một khả năng thôi, trước khi Triệu Lý xuống núi quay về Thẩm Dương đã dọn dẹp đồ rồi.
Hay là....
Lâm Vụ bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng khác, lẩm bẩm: "Căn phòng này, chắc là không có ai ở đâu."
Vương Dã: "Là sao?"
"Cậu nhỏ tớ sợ lạnh, có khi nào anh Triệu Lý...." Từ trước đến giờ vẫn ở chung với cậu nhỏ không?
Nhiều người, nhiệt độ tăng, ngủ mà thấy lạnh thì còn có thể ôm, Lâm Vụ càng nghĩ càng thấy có thể.
Nằm trên giường sưởi, một tấm chăn, anh Triệu Lý và cậu nhỏ ôm nhau ngủ.... Não ơi quay về đi!
Lâm Vụ dùng sức lắc đầu.
Thật ra thì hai người nam ngủ với nhau thì cũng chẳng có gì, nhưng mà Triệu Lý đối xử quá tốt với Đào Kỳ Nhiên luôn, tốt đến mức Lâm Vụ đôi khi cảm thấy rằng nếu như có một ngày nào đó Đào Kỳ Nhiên yêu đương thì người kia cũng không chắc sẽ tốt bằng Triệu Lý.
Bây giờ thì xong rồi, cậu nhỏ một lòng một dạ trở về với núi rừng, yêu đương thì không thấy, nhưng Triệu Lý lại ở chung sáng chiều.
Lỡ như một ngày nào đó anh Triệu Lý cũng thú hóa, sói thì đi vào rừng rậm, ưng bay lên trời cao, tớ ngẩng đầu là có thể thấy cậu đang ở trên bầu trời, cậu cúi đầu là có thể thấy tớ chạy quanh...
Lúc ăn cơm chiều, Lâm vụ không khống chế được mà nhìn chằm chằm vào Đào Kỳ Nhiên và Triệu Lý, thật ra thì cũng chẳng phát hiện được gì đặc biệt, chỉ giống như trước đây thôi.
Lúc trở lại về phòng thì đã là đêm khuya.
Lâm Vụ trong lòng nghĩ miên man cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lửa phía dưới giường sưởi cháy rất mạnh, trong phòng đều đang nóng hầm hập, vừa vào cửa hơi nóng đã ập vào mặt rồi.
Đừng nói là Vương Dã, ngay cả ót Lâm Vụ cũng bắt đầu đổ mồ hôi: "Chắc là dựa theo thói quen giữ ấm của cậu nhỏ tớ mà đốt đấy."
Vương Dã cởϊ áσ khoác rồi lại cởi cả áo trong, cuối cùng ở trần luôn, rồi mới nhảy lên giường sưởi, mở tủ ra lấy chăn.
Ánh mắt hâm mộ của Lâm Vụ nhìn theo từng hành động một của đối phương, từ vai xuống tới thắt lưng, rồi lại từ ngực vòng ra sau lưng.
Dáng người đm đẹp quá.
Vai là vai thắt lưng là thắt lưng, đường cong cơ thể đẹp đẽ chết đi được.
Mấy tháng trước khi vừa biết Vương Dã là hổ Đông Bắc, cậu có tra ra một trang nói về hổ nói như thế nào nhỉ?
[Thân thể dày dặn tuyệt đẹp.... Khi vận động lưng và chi trước phập phồng, như là đang trượt trong rừng, im lặng, hữu lực, mê người....]
Lâm Vụ lúc ấy còn đang mắng người viết đang bị hổ khống, còn mắng Vương Dã chả giống với như trong miêu tả gì cả.
Bây giờ chỉ thấy mình quá non dạ, quá ngây thơ, chưa hiểu sự đời.
"Nhìn cái gì, lại đây giúp coi!" Vương Dã đầu đầy mồ hôi nhìn sang Lâm Vụ vẫn đứng ngơ trên mặt đất.
Mắt thấy bạn hổ Đông Bắc sắp nổi nóng như cái giường sưởi rồi, Lâm Vụ vội vàng cởϊ áσ lông, cởi luôn cả áσ ɭóŧ bên trong, cũng ở trần mà leo lên giường sưởi, cùng Vương Dã trải chăn ra.
Lâm Vụ: "Cậu tập ra thế này à?"
Vương Dã: "Đánh lộn."
Lâm Vụ: "...."
Vương Dã: "Hết rồi?"
Lâm Vụ: "Hả?"
Vương Dã: "Không phải là cậu nên tiếp tục hỏi là đánh như thế nào sao, vừa lúc tớ có thể chỉ cậu."
Lâm Vụ: "Không hỏi, không học, không nghe."
Vương Dã: "Vì sao?"
Lâm Vụ: "Lúc tớ giảng toán cao cấp cho cậu, cậu cũng bày ra vẻ "không nghe không nghe con cún niệm kinh"."
Vương Dã: "....."
Lâm Vụ: "....."
Vương Dã: "Tớ có nói con cún niệm kinh à?"
Lâm Vụ: "Nhìn mặt cậu là hiểu."
Phủ cả hai lớp chăn luôn.
Người ta trải chăn là để giữ ấm, còn hai người họ là để cách nhiệt.
"Tắt đèn, ngủ." Mệt mỏi cả ngày thế nên Lâm Vụ rốt cuộc cũng có thể quyết tâm nằm xuống. Ban ngày không được ngủ, buổi tối thì buồn ngủ ập đến, Lâm Vụ cảm giác như mình có thể ngủ như bất kì loại sinh vật nào mình muốn rồi.
Vương Dã đứng trên mặt đất uống một hơi cả chai nước rồi mới chính thức nằm xuống nghỉ ngơi.
Tắt đèn.
Ánh trăng dần dần hiện rõ, trên giường sưởi, trên mặt đất, đều giống như đang được phủ một tầng sương vậy.
Lâm Vụ nhìn lên trời thở phào một hơi: "Ngày hôm nay thật là...."
Từ Thẩm Dương đến núi Trường bạch, gặp cậu nhỏ, biết cậu nhỏ thật sự có thể thú hóa, rồi lại đột nhiên xuất hiện người của Cục thú không, rồi nhập thông tin, lấy tròng mắt, lý hợp đồng.... Trong một ngày mà xảy ra quá nhiều chuyện, cho tới bây giờ nằm xuống mới có thể vô tri vô giác bị lượng tin tức đó ập đến một lần nữa.
Đêm vô cùng im ắng, im ắng đến mức có thể nghe được các loài động vật đang kêu gào.
Núi rừng tựa hồ như đang ngủ, các nhóm động vật đi đêm lại bắt đầu thức giấc.
Vương Dã nằm nghiêng, một tay gối đầu.
Hắn xoay qua đây là vì muốn nói chuyện với Lâm Vụ một tí, bởi vì thật sự là nóng quá ngủ không được.
Nhưng bây giờ lại chẳng muốn lên tiếng chút nào.
Lâm Vụ đang nằm trong bóng đêm, sáng tỏa dưới ánh trăng.
Ánh trăng cứ như tuyết phủ lên bả vai gầy, cánh tay, còn có thắt lưng vừa nhỏ vừa đẹp nữa.
Vương Dã chưa từng thấy "người" nào có cơ thể đẹp như thế, kể cả hắn.
Lâm Vụ là người đầu tiên.
Ma xui quỷ khiến lại vươn tay, hắn muốn thử xem chỉ với một tay của mình mà có thể bao lấy thắt lưng kia không. Hắn thậm chí là đã nghĩ kĩ lắm rồi, nếu như bao lấy không được thì đổi cách, nói chung là đè người lại, khỏi cho chạy đi đâu hết.
Trong lòng cảm thấy khô nóng gay gắt.
Vương Dã khát nước uống miếng nước, hầu kết cũng theo đó mà trượt lên xuống, cảm thấy rằng uống nước chẳng có tác dụng gì.
Lâm Vụ còn đang chuyên tâm nghĩ về hôm nay.
Tay của Vương Dã gần như là đụng tới thắt lưng cậu.
"Leng keng."
Điện thoại đặt ở túi áo khoác bỗng nhiên vang lên một tiếng.
Người hơn nửa đêm gửi tin nhắn cho Lâm Vụ là Hạ Dương.
Hạ gia: [hình ảnh]
Mở ra là hình một tượng đất.
Lâm Vụ: ?
Hạ gia: Cậu muốn tượng đất sét tự tay nặn đó, đang đóng gói bỏ vào hành lí nè. Cậu chỉ cần nói cậu ngạc nhiên không nè, có cảm động không nè, có muốn ôm tớ nói rằng tình bạn của Hạ Dương dài lâu nhất vũ trụ không nè [khoe khoang.jpg]
Lâm Vụ: Tớ muốn cái này hồi nào??
Hạ gia: Vào ngày thứ hai sau khi trường khai giảng quay lại ký túc xá đó, lúc đó cậu ăn mấy cái bánh quai chèo, nói với tớ rằng đừng mua ba cái đồ lưu niệm đơn giản quá, trừ đồ ăn ra thì mua tặng bạn mấy cái "tượng đất" đi.
.......Cậu chỉ thuận miệng nói thôi mà!
Hạ gia: Tớ mua ba cái, mà thôi, giữ bí mật với hai người kia trước đi, phải để lại một tí bất ngờ chứ.
Lâm Vụ: [tốt quá.jpg]
Hạ gia: Rồi đó, ngủ, hai mí mắt tớ không chịu nổi nữa, cũng phải thôi, mấy loài vật đi đêm mấy cậu tối nào tinh thần cũng phơi phới, trái với khoa học ghê
Hạ gia: [ngủ ngon ngủ ngon ngủ ngon x100.jpg]
Lâm vụ bị Hạ Dương dắt mũi đi cả cuộc trò chuyện, cho đến khi tám chuyện xong, người kia sắp đi gặp Chu Công tới nơi, Lâm Vụ như mới tỉnh từ trong mộng ra.
Gì mà mua quà tặng bạn, gì mà tượng đất, bây giờ là lúc nói với lúc đó à? Bây giờ thức tỉnh thú hóa đã xuất hiện tới nơi rồi!
Nhưng Lâm Vụ cũng biết rằng, bây giờ thức tỉnh dã tính đã được xã hội loài người chấp nhận rộng rãi rồi, đối với Hạ Dương thì hôm nay chỉ là một ngày bình thường trước khi khai giảng thôi.
Lâm Vụ ngẩn người trước điện thoại vừa nhắn tin xong.
Vương Dã hỏi: "Tỉnh?"
"Không có gì," Lâm Vụ thở dài, đặt điện thoại xuống cạnh gối, "Chỉ là cảm thấy, giữ bí mật thật là khó."
Bây giờ chỉ mới là ngày đầu tiên thôi nhưng cậu đã muốn lấy loa hét lên cho cả thế giới nghe.
Khó khăn không?
Vương Dã thật ra chẳng có cảm giác gì, hắn còn cảm thấy hứng thú với việc bị thú hóa nữa.
Ví dụ như, nếu như Lâm Vụ bị thú hóa, vậy thì sẽ biến thành sói như thế nào?
Thích tru, nghịch ngợm, ranh ma, Vương Dã không nhịn được nghĩ, chắc chắn là như thế, nhưng đồng thời cũng hoạt bát, mềm mại, đáng yêu.
Nghĩ thế, hắn bỗng nhiên thấy tò mò, hỏi Lâm Vụ: "Sao cậu không khuyên nhủ cậu nhỏ cậu đi?"
"Khuyên thế nào đây." Lâm Vụ cười khổ: "Tớ nghĩ là cậu nhỏ muốn vào núi là để vẽ tranh và do thấy thích nữa, nhưng bây giờ thức tỉnh thú hóa rồi, vậy thì phần thích chắc là thuộc về bản năng và trời cho rồi."
Hoặc có thể nói là, lòng Đào Kỳ Nhiên hướng tới thiên nhiên nên là đã thúc giục thức tỉnh thú hóa.
Lâm Vụ không biết nữa, chỉ là hôm nay nhớ lại những lời nói Đào Kỳ Nhiên kể khi trải qua thú hóa, giữa những hàng chữ đó đều là một tình cảm chân thành tha thiết.
Đào Kỳ Nhiên rõ ràng là thích nơi này, thích đến mức có một chiếc lá rụng, một dòng suối chảy róc rách cũng có thể làm cho anh vui.
Vương Dã: "Cậu có muốn thức tỉnh thú hóa không?"
"Tớ?" Lâm Vụ lắc đầu, "Không biết, bây giờ đầu óc tớ khá là loạn."
"Có gì đâu mà loạn." Vương Dã cảm thấy cái vụ này chả có hại miếng nào, "Lúc đó muốn thú hóa thì thú hóa, muốn trở thành người thì quay lại làm người, nhiều lựa chọn, chẳng hại đến một miếng lông."
Lâm Vụ xoay người, nằm nghiêng về hướng Vương Dã: "Nhưng đâu ai có thể chắc được chuyện thú hóa là chuyện mãi mãi, nếu như về sau kẹt trong hình thú thì sao?"
Vương Dã hai tay gối sau đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vậy thì trở thành dã thú, tự do tự tại."
Âm thanh của hắn vô cùng nhẹ nhàng, cứ như là đang đùa giỡn.
"Vương Dã," Lâm Vụ hạ thấp giọng, hỏi ra câu hỏi đã được chôn ở đáy lòng từ đó tới giờ, "Vì sao cậu không thích con người?"
Vương Dã quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Lâm Vụ, giống như là đang tự hỏi nên trả lời cho có lợi hay trả lời thật.
Lâm Vụ không biết hắn chọn cái gì.
Chỉ thấy hắn dường như đang nhếch miệng, nói: "Chẳng thú vị."
Lâm Vụ muốn nói lại thôi.
Vương Dã đá cẳng chân cậu một chút: "Muốn hỏi thì hỏi đi, đừng tự mình suy nghĩ trong lòng."
.....Không kiên nhẫn là đá người, nằm trên giường sưởi mà cũng đá, không chịu nổi được mà!
Lâm Vụ không cân nhắc gì, trực tiếp hỏi: "Vậy cậu muốn thú hóa không?"
Vương Dã không chút do dự: "Muốn chứ?"
Lâm Vụ: "Cho dù là không thể không khống chế được? Cho dù không biến trở về thành người được?"
Vương Dã: "Cho dù là vậy, cũng muốn."
Lâm Vụ nhìn vào mắt hắn, trầm mặc thật lâu, nói: "Ngày mai đi Thiên Trì đi."
Vương Dã: "Thiên Trì?"
Lâm Vụ: "Tớ sợ mai mốt không được mang theo hổ Đông Bắc vào khu danh lam thắng cảnh."
Lời tác giả: Ngày nghỉ của pé sói và pé hổ sắp chấm dứt rồi~
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!