Lâm Vụ nghĩ rằng Vương Dã sẽ cắt tóc ở mấy tiệm gần trường, dù sao thì cái đầu trọc của hắn cũng chẳng cần thợ có tay nghề cao siêu gì.
Ai ngờ rằng, kiểu tóc thì không cần thợ cắt tóc, nhưng bạn học Vương lại cần.
Xe việt dã chạy trên đường ven sông. Bên ngoài, cây cối xanh tươi xếp thành hàng, giữa những cành liễu đung đưa theo gió lại lộ ra mặt sông lấp lánh.
Cuối đường ven sông là một quảng trường phồn thịnh, tập trung cái tòa nhà xa hoa, các cửa hàng thì san sát nhau. Vào ngày lễ, với tình cảnh đông đúc náo nhiệt như thế thì muốn tìm chỗ đậu xe cũng khó.
Vương Dã lại ngựa quen đường cũ quẹo trái rẽ phải, lượn tới lượn lui, cuối cùng cũng tới trước cửa một tiệm cắt tóc vô cùng sành điệu.
Sành điệu cỡ nào hả?
Tiệm cắt tóc này đủ rộng để làm một bãi đỗ xe thỏa mãn nhu cầu khách hàng.
“Tiệm này hả?” Lâm Vụ nhìn xuyên qua cửa kính, thấy tiệm trang trí vô cùng lộng lẫy, hỏi Vương Dã, “Cậu chắc là cậu cắt đầu trọc không thế?”
Rất xin lỗi thầy Tony trong đó không được cắt, gội, thổi, nhuộm tóc.
Vương Dã dừng xe, quay đầu liếc cậu: “Cậu nghĩ xem tớ còn làm gì nữa.”
Lâm Vụ nhìn chằm chằm vào quả đầu còn chưa dài được hai phân của hắn: “Quên đi, cũng chẳng còn cái gì để làm được.”
Với cái kiểu tóc hiện tại của Vương Dã, thì cách duy nhất mà có thể giúp thầy Tony thể hiện tài năng là cạo trọc.
Vì thế, vấn đề lại quay về điểm ban đầu.
Lâm Vụ: “Đó giờ cậu cắt tóc ở đây à?” Vương Dã có vẻ quen thuộc về địa bàn xung quanh, không giống như là lần đầu tiên tới.
“Ừ.” Vương Dã tháo dây an toàn ra, xuống xe.
Lâm Vụ đi xuống xe theo: “Sao cậu biết chỗ này thế?” Hơi bị xa trường.
Vương Dã: “Gần nhà.”
Lâm Vụ sửng sốt, theo bản năng mà nhìn xung quanh, không nghĩ nguyên nhân là thế.
Nhưng mà bây giờ thì đã khai giảng rồi: “Cậu không định tìm tiệm cắt tóc thứ hai gần trường hơn à?”
Vương Dã: “Không cần.”
Lâm Vụ: “Tóc cậu nửa tháng đã phải cắt một lần rồi, cứ đi tới đây không thấy phiền à?”
Vương Dã: “Quen rồi.”
Lâm Vụ: “Cậu cũng chung tình đấy.”
Lúc nói lời này, hai người đang nối đuôi nhau đi vào tiệm.
Câu này của Lâm Vụ cũng chỉ là thuận miệng trêu ghẹo thôi, lại còn nói đồng thanh với câu “Chào ngài” của nhân viên tiệm cắt tóc nữa, nghe không rõ cho lắm.
Nhưng Vương Dã dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Vụ.
Lâm Vụ dừng lại không kịp, suýt nữa là tông vào người hắn, lảo đảo rồi đứng vững lại, hỏi: “Sao?”
“Không có gì.” Vương Dã quay đầu lại, tiếp tục đi vào trong tiệm.
Lâm Vụ ngu ngơ, bị khùng gì đây?
Vương Dã cũng biết được mình đang bị khùng, khi nãy, hắn muốn hỏi Lâm Vụ, vậy cậu cảm thấy tớ như thế là tốt hay không tốt?
Cái gì tốt với không tốt?
Chung tình.
Một từ ngữ mà Vương Dã mà chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng từ miệng Lâm Vụ thốt ra thì có vẻ nó giống như một từ ngữ lãng mạn.
Vương Dã từ trước đến giờ ghét sự lãng mạn, càng ghét việc hỏi người khác cảm thấy mình như thế nào.
Nhưng chỉ quay lại một phát thôi, hai thứ hắn ghét tan biến luôn.
Trong tiệm có rất nhiều khách, các thợ cắt tóc đều đang bận rộn, Lâm Vụ và Vương Dã vừa vào thì bọn họ ngẩng đầu lên theo thói quen nghề nghiệp để liếc mắt nhìn một cái.
Hầu như tất cả mọi người sau khi nhìn xong thì lại tiếp tục cúi đầu làm việc.
Chỉ có một anh trai to cao nhìn thấy Vương Dã thì chào hỏi rất tự nhiên: “Đến rồi à.”
Vương Dã gật đầu, hỏi: “Còn bao nhiêu người?”
“Không có ai,” Anh trai nói, “Tiếp theo là đến cậu luôn.”
Hiển nhiên là đây là Tony cố định của bạn học Vương.
Lâm Vụ nhìn đầu trọc và cánh tay đầy hình xăm của anh trai, chẳng hề hoài nghi nữa, cái quả đầu trọc dữ dằn của Vương Dã là từ tay vị này mà ra.
Hỏi: Lấy Vương Dã ra làm ví dụ, trong một câu hãy nêu ra bí quyết tạo nên một kiểu kiểu tóc hoàn mỹ?
Trả lời: Thợ cắt tóc, khách hàng, kiểu tóc, khí chất là ba trong một.
Làm tóc cho hai người họ là người mới, cũng không quen Vương Dã, chỉ khi thấy hắn có quen thợ cắt tóc ở đây mới biết hắn là khách quen, mới tiếp tục quy trình: “Mời hai vị đi theo tôi vào gội đầu….”
Vương Dã nói: “Cậu ấy không cắt.”
Lâm Vụ đang chuẩn bị đi theo thể hiện rõ quan điểm: “Tớ cắt.”
Vương Dã nhíu mày: “Không phải là cậu tới đây chơi với tớ thôi sao?”
“Đến cũng đến rồi, cắt luôn,” Lâm Vụ bốc một nắm tóc của mình lên cho Vương Dã xem, “Cậu không thấy tóc tớ cũng hơi bị dài rồi hả?”
Vương Dã không hề do dự nói: “Không thấy.”
Lâm Vụ lại bước gần tới hắn thêm một chút: “Cậu nhìn lại đi nè, che hết cả mắt rồi.”
Cách nhau gần quá.
Ánh mắt của Lâm Vụ cứ như một hồ nước đầy sương mù vậy.
Vương Dã thất thần một giây.
Nhưng hắn nhanh chóng tỉnh lại, thò tay vuốt tóc Lâm Vụ lên.
Những sợi tóc dưới tay vừa mềm mà vừa mượt.
Quả nhiên là dài như vậy mới sờ đã.
“Không có dài, không cần cắt.” Vương Dã buông tay ra, trợn mắt nói dối không hề chột dạ tí nào.
Lâm Vụ nhíu mày, cậu không tin, tóc của cậu mà sau cậu lại không làm chủ được: “Cắt.”
Vương Dã: “Không cần.”
Hai bên giằng co mấy lần.
Bỗng nhiên giọng điệu của Lâm Vụ trở nên mềm mại đi, còn có hơi tội nghiệp nữa: “Tóc che mắt khó chịu quá trời luôn.”
Vương Dã: “……”
Mấy thợ làm tóc đứng kế bên xem được từ đầu tới đuôi, trong lòng yên lặng thở dài.
Có một số người nhìn thì hung dữ nhưng thật ra lại rất dễ lấy lòng.
Gội đầu xong thì anh trai to con bên kia cũng xử lý xong một khách hàng.
Vương Dã ngồi xuống, Lâm Vụ tìm một thợ cắt tóc, rồi ngồi xuống bên cạnh Vương Dã.
Trong tiệm có bật nhạc thư giãn, nhẹ nhàng.
Lâm Vụ nhìn mình và Vương Dã trong gương, cả hai gần như là đều bị thợ cắt tóc che hết rồi, chỉ còn thấy cái đầu thôi, giống như là hai đứa nhỏ ngồi cạnh nhau ăn cơm trong nhà trẻ vậy.
“Không có,” Lâm Vụ nói, “Tớ đang nghĩ nên cắt kiểu gì?”
Vương Dã hỏi: “Muốn cắt kiểu gì?”
Lâm Vụ nhìn hắn, lòng bỗng dưng bị thôi thúc: “Đầu trọc luôn?”
Vương Dã: “Không được.”
Lâm Vụ: “Vì sao?”
Vương Dã: “Không hợp với cậu.”
Thợ cắt tóc đang chuẩn bị lấy máy sấy thổi tóc cậu nghe vậy cười nói: “Đầu trọc là thử thách giá trị nhan sắc lớn nhất đó, nhưng mà tôi thấy anh thì cắt như thế cũng chẳng sao.”
Lâm Vụ đắc ý liếc Vương Dã qua gương, thấy chưa?
Vương Dã không nhìn Lâm Vụ, liếc mắt nhìn thợ cắt tóc của Lâm Vụ qua gương một cái.
Thợ cắt tóc: “…..”
Hình như mình bị trừng mắt đúng không ta.
Bật máy sấy lên, âm thanh ồn ào bao phủ cả không gian.
Thợ cắt tóc một bên thổi tóc cho Lâm Vụ, một bên nhìn người đồng nghiệp to con bên cạnh qua gương.
Tại vì người đồng nghiệp dùng mắt ra dấu hiệu cue cậu ta qua đó.
Thợ cắt tóc nhíu mày:?
Anh trai to con liều mạng nhìn nhìn về phía Vương Dã: Nghe vị này đi.
Thợ cắt tóc: Chính cậu ta cắt đầu trọc mà không cho anh em mình cắt đầu trọc à? Vô lý thế.
Anh trai to con: Vô lý hay không không quan trọng.
Thợ cắt tóc: Quan trọng là gì?
Anh trai to con: Vị này có thẻ.
Thợ cắt tóc: Get.
Mấy phút sau, tắt mấy sấy đi, trong tiệm chỉ còn tiếng nhạc nhẹ.
Tóc Lâm Vụ nửa ướt nửa khô, thợ cắt tóc chải chải: “Muốn cắt kiểu như thế nào?”
Vương Dã nhanh chóng nhíu mày lại, nếu không phải là do bây giờ phải ngồi yên trên ghế cắt tóc thì hắn rất muốn kéo Lâm Vụ vào một căn phòng tối để nói chuyện về nhân sinh và thẩm mỹ.
Nhưng chẳng đợi hắn mở miệng, thợ cắt tóc đã khuyên nhủ trước: “Nếu không thì anh hãy suy nghĩ lại đi. Thật ra thì anh sẽ gặp một vấn đề nhỏ khi cắt đầu trọc, ngũ quan của anh đẹp đẽ, tôi cảm thấy cắt xong thì sẽ trông rất thoải mái mới mẻ….”
Lâm Vụ càng nghe càng thấy hồ đồ: “Vậy vấn đề ở đâu cơ?”
Thợ cắt tóc: “Tôi cảm thấy, anh không có khí chất như bạn anh, không cần phải cắt cùng một kiểu đầu đâu, trông giống sinh đôi lắm.”
Lâm Vụ: “……”
Cái ý tưởng sinh đôi này đã thành công ngăn cản Lâm Vụ.
“Vậy thì cắt đại đi.” Lâm Vụ thật ra cũng không kén chọn kiểu tóc lắm.
“Vậy,” Thợ cắt tóc thở nhẹ ra, giọng điệu cũng nhẹ nhõm đi, “Tôi chỉ sửa theo kiểu tóc ban đầu của anh thôi, sửa một tí thôi.”
Lâm Vụ nói: “Chủ yếu là tóc mái ấy, cắt tí đi.”
Thợ cắt tóc: “Không sao cả.”
Lâm Vụ cười một nụ cười tín nhiệm, yên tĩnh lại, giao toàn quyền cho đối phương.
Vương Dã rất vừa lòng.
Anh trai to con thấy Vương Dã vừa lòng cũng an tâm đi trong thấy.
Thật ra thì, anh ta giúp Vương Dã không phải là vì cái thẻ hơn một ngàn đồng của đối phương đâu, chủ yếu do anh ta là một thợ cắt tóc trọng tình nghĩa với khách quen thôi.
Ừm, rất là trọng tình nghĩa.
Sau đó, Lâm Vụ và Vương Dã cứ như thế mà ngồi cạnh nhau, tự nhìn mình trong gương, sau đó lâu lâu lại nhìn nhau, nhàn nhã thoải mái.
Lâm Vụ cảm thấy như mình đã lười hẳn đi.
Lười phải suy nghĩ về quan hệ với người nhà, lười phải suy nghĩ về tương lai thức tỉnh, lười phải phiền não, lười phải sầu lo. Giây này, phút này, trong lòng cậu chỉ còn một sự bình an thôi.
Chỉ có ánh trời chiều, tiếng nhạc nhẹ nhàng, mùi vị từ quán cà phê cách vách, và cả Vương Dã bên cạnh nữa.
Lúc đi ra khỏi tiệm cắt tóc, cả Lâm Vụ và Vương Dã đều cảm thấy thoải mái vui vẻ.
Lâm Vụ không cắt tóc nhiều lắm, nhưng phần mái thì gọn gàng hơn hẳn, lộ ra ánh mắt xinh đẹp và một phần của cái trán trơn bóng.
Hình như là vừa mới mưa, gạch nền xám nhạt dưới đất bị đổi sang màu đậm hơn, trong không khí vẫn còn thoang thoảng sự ướŧ áŧ của mưa.
Nhưng trên trời rõ ràng vẫn đang nắng chói chang.
Lâm Vụ ngẩng đầu, nghi ngờ mà lẩm bẩm: “Trời vừa mưa à?”
Người thợ tiễn hai người ra khỏi cửa nghe vậy nói: “Mới vừa mưa một tí, mưa bóng mây. (1)”
Vừa dứt lời, chóp mũi Lâm Vụ có hơi lành lạnh.
Một giọt mưa lại rơi xuống.
Nhưng không phải là liên tục, nhưng mà cứ một khoảng thời gian mới có hai ba giọt mưa, giống như là người tạo mưa đang lười biếng, lâu lâu nhớ ra thì lại vẩy vẩy vài giọt mưa xuống.
Trong nắng xuân, giọt mưa rơi xuống mặt đất, óng ánh sáng soi.
Tóc bỗng nhiên bị người xoa.
“Dắt cậu đi ăn nào.” Vương Dã nói.
Lâm Vụ: “Bây giờ?”
“Đi thôi.” Vương Dã dẫn đầu xoay người.
“Hả? Không đi xe hả?” Lâm Vụ theo sau.
Vương Dã: “Gần lắm, đi mấy bước là tới.”
Lâm Vụ: “Cậu đi nhanh thế”
Vương Dã: “Cậu đi chậm quá đấy.”
Lâm Vụ: “…..”
Dưới mưa bóng mây, hai người một trước một sau, dạo bước trên con phố dài.
Cơn mưa xinh đẹp nhất, người bạn tốt nhất, ngày nghỉ không phải sầu lo gì nhất.
Lâm Vụ bỗng nhiên lại hy vọng con phố này không có kết thúc, để cho cậu và Vương Dã vẫn có thể tiếp tục đi như thế, đi suốt cả một thanh xuân.
==
(1) Mưa bóng mây: Mưa bóng mây là hiện tượng khí tượng mà mưa rơi khi có nắng. Có thể xuất hiện cầu vồng, khi mặt trời ở rất thấp.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!