"Trịnh Kinh Sơn?" Sau khi xác định Bùi Lăng không có chỗ dựa mà bọn họ không chọc nổi, ba người hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang, Miêu Thành An lập tức cười lạnh thành tiếng, "Nếu không phải dựa vào việc Lệ tiên tử còn nhớ mối quan hệ họ hàng xa, loại phế vật như hắn có thể ngồi vững vị trí nội môn mạch chủ sao?! Ngươi lấy hắn ra để dọa chúng ta, thật sự buồn cười!"
"Chu sư huynh tốt bụng, còn muốn ra giá."
Hắn ta nói xong, trực tiếp đưa tay tới, quát, "Còn ta coi trọng đao của ngươi là may mắn của ngươi."
"Môn quy?" Ba người nhìn nhau, đều cười ha ha, "Đúng là Thánh tông có quy củ nghiêm khắc, nhưng nơi đây vắng vẻ, dù là tuần tra đệ tử cũng chỉ cưỡi ngựa xem hoa một lượt vào giữa trưa và nửa đêm. Chỉ cần tránh hai khoảng thời gian này, ngươi lại tự nguyện đưa đao cho chúng ta, còn ai quản chứ?"
"Quy củ của Thánh tông quy có chặt chẽ đến đâu, cũng phải bắt trộm bắt tận tay, không có bằng chứng, ngươi đưa đao xong lại hối hận, chẳng lẽ còn muốn ăn không nói có đòi về? Ha ha, Bùi sư đệ, không ngờ ngươi lại ngây thơ như thế."
Miêu Thành An khinh thường nhổ "phì" một cái xuống đất: "Nói với hắn nhiều như vậy làm gì? Thấy người mới đến, còn tưởng cũng có chỗ dựa trong tông môn giống chúng ta, vậy còn có thể kết giao bằng hữu một chút. Nhưng kẻ ti tiện thế này cũng xứng ở chung với bọn ta sao?! Mặc dù không biết vì sao hắn lại chọn nơi này, nhưng đã đến đây, dù sao cũng phải trả giá một chút."
Hắn ta liếm môi, ánh mắt tham lam đảo qua thân đao trắng bệch, "Tiện chủng này không có thứ gì tốt, thanh đao này cũng coi như không tệ."
Đáng chết!
Cuối cùng Bùi Lăng cũng biết nam đệ tử ở Chư Sự đường kia dụng tâm hiểm ác, còn tưởng đối phương tìm cho mình một chỗ ở tốt, hóa ra cố ý đẩy hắn vào tay ba người này.
Hắn nắm chặt Yếm Sinh Đao, quát: "Dù thực lực của Trịnh sư huynh có điểm khiếm khuyết ở trong nội môn, dù sao cũng là họ hàng xa của Lệ tiên tử. Lệ tiên tử đi ra ngoài làm nhiệm vụ còn không quên dẫn hắn theo, các ngươi xem thường Trịnh sư huynh, không sợ hắn bẩm báo lên Lệ tiên tử, Lệ tiên tử không buông tha cho các ngươi sao?!"
"Lệ tiên tử là thân phận gì?" Chu Di ngửa mặt lên trời cười ha ha, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp, lại nói, "Ngươi không phát hiện, đám ngoại môn đệ tử chúng ta gọi loại nội môn như Trịnh Kinh Sơn là mạch chủ, cũng là sư huynh sư tỷ. Nhưng lại chỉ có thể gọi chân truyền đệ tử là tiên tử?"
"Đây là vì trong mắt Thánh tông, đám ngoại môn đệ tử chúng ta chưa có tư cách gọi chân truyền là sư huynh sư tỷ."
"Ở trong mắt chân truyền, nội môn mạch chủ cũng không đáng nhắc tới, huống chi đám ngoại môn chúng ta?"
"Ngươi họ Bùi, chắc hẳn là chó ở ngoại môn của Trịnh Kinh Sơn, cùng nhà với Bùi Hồng Niên?"
"Chút nữa ngươi đi hỏi thăm thử xem, Lệ tiên tử có để ý tới sự sống chết của Bùi Hồng Niên không!"
Nói xong hai tay bấm niệm pháp quyết, trên hai gò má và mu bàn tay lập tức hiện ra từng đường vân màu xanh đồng, nhanh chóng bao trùm toàn bộ thân thể, con ngươi cũng tản ra màu u lục.
Ngay sau đó, hắn ta nhảy lên một cái, cả hai nắm đấm đánh mạnh vào đầu Bùi Lăng.
Chu Di này lại nổi sát tâm?!
Bùi Lăng quá sợ hãi, nghĩ đến môn quy vừa xem hết, lập tức hiểu rõ: Ba người này đều có lai lịch, tất nhiên có thể nộp tiền phạt. Nhìn từ thái độ của bọn họ, hiển nhiên Yếm Sinh Đao có giá trị không nhỏ, thậm chí có lẽ còn là loại có tiền mà không mua được.
Đã vậy, đánh chết mình rồi nộp một khoản tiền phạt cũng đáng.
Nghĩ tới chỗ này, vốn Bùi Lăng đang định chém một đao vào cánh tay đối phương, lập tức thay đổi phương hướng chém về phía cổ.
Dù sao đang đối mặt với sống chết, ai mẹ nó còn lo lắng môn quy?
"Đồ khốn kiếp!" Ba người Chu Di thấy thế, trong lòng cũng là nghiêm nghị, bọn họ ỷ vào chỗ dựa và tu vi, hợp mưu cướp bóc đồng môn cũng không phải mới lần một lần hai, tất nhiên đã tích lũy rất nhiều kinh nghiệm.
Mặc dù sợ môn quy, thật ra bọn họ cũng không muốn giết người, dù sao tiền phạt của đồng môn tương tàn cũng quá mẹ nó cao, dù đủ tiền để trả, dùng số tiền kia làm gì không tốt, cần gì nộp cho tông môn?
Nhưng kinh nghiệm lúc trước nói cho bọn họ biết, vừa lên đã thể hiện ra tư thế giết người đoạt bảo càng dễ khiến đối phương sụp đổ, tiếp theo dễ dàng cướp bóc hơn, sau đó người bị hại thường vì tính mạng, không dám trả thù và tố cáo nữa.
Ai ngờ trông Bùi Lăng trung thực, hỏi gì đáp nấy, lại là một nhân vật hung ác?
Chu Di cuống quít tránh ra, mặc dù Thanh Quỷ Chiến Thể của hắn ta đã đến mức đao thương bất nhập, nhưng cũng phải xem là đao thương gì, năm đó Trịnh Kinh Sơn đã dựa vào Yếm Sinh Đao để nổi danh ở ngoại môn, hắn ta cũng không dám đón đỡ.
-->
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!