Chỉ là rất nhanh, huyết vụ phun trào một trận, khuôn mặt Lý Tư Quảng bị chia năm xẻ bảy, sau khi phát ra một tiếng kêu rên thê lương, đã hoàn toàn biến mất trong huyết vụ.
Miêu Thành An kêu lên: "Ngươi đang dùng đao pháp gì?!"
Bùi Lăng đâu có thời gian trả lời hắn ta? Thậm chí bản thân cũng bị biến cố này dọa sợ, thầm nghĩ đúng là đồ của Lệ tiên tử, Huyết Sát đao pháp này thật sự hung tàn! Hoàn toàn ngược lại với lúc hắn chém lung tung trước đó, Yếm Sinh Đao xuất quỷ nhập thần, bí hiểm khó lường, liên tục đánh Chu Di muốn liều mạng phải bại lui.
Thấy cảnh này, Miêu Thành An biết hôm nay không may, trong mắt hắn ta lóe lên vẻ tàn nhẫn, cắn răng một cái, lấy ra tấm phù lục suýt nữa dùng trước đó, bắt đầu đưa linh lực vào.
Bùi Lăng thấy thế định đi qua ngăn cản, nhưng Chu Di như bị điên, dù bị hắn chém rơi một cánh tay, vẫn liều mạng ngăn cản đường đi của hắn.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Miêu Thành An hét to: "Tránh ra!"
Chu Di ngẩng đầu, nhe hàm răng dính đầu máu tươi mỉm cười với Bùi Lăng, đồng thời nhảy sang bên cạnh. Bùi Lăng lại hoảng sợ nghĩ: Phù lục trong tay Miêu Thành An có kiếm khí dày đặc, rõ ràng muốn đánh ra một kích cực kì khủng bố!
Ngay thời khắc nguy cấp, Bùi Lăng không rảnh cân nhắc, không lùi mà tiến tới, đột nhiên đạp lên mặt đất, dựa thế vọt tới trước, huyết vụ trên Yếm Sinh Đao bị thôi động đến cực hạn, dốc hết sức chém một đao về phía phù lục đã bay tới giữa không trung.
Ngay lúc này, phù lục kia đã bị kích hoạt hoàn toàn, đột nhiên hóa thành một thanh trường kiếm, kiếm khí dày đặc đâm thẳng vào đầu Bùi Lăng.
Trong chớp mắt này, Bùi Lăng căn bản không kịp suy nghĩ, bị hệ thống cưỡng ép nhồi nhét vào ký ức, thân thể vô thức vung Yếm Sinh Đao lên cản.
Vô số đao quang hỗn hợp sương mù màu máu bốc lên trước người hắn!
Như một đạo bình trướng đỏ trắng giao thoa.
Ngay sau đó, trường kiếm không hề xinh đẹp lấy thế thẳng tiến không lùi đụng vào bình chướng.
Đao kiếm tấn công, trong tiếng động rào rào, ba người Bùi Lăng, Miêu Thành An, Chu Di đều bị sóng xung kích to lớn hung hăng đẩy ra.
Thi thể của Lý Tư Quảng không chống đỡ được tan thành mây khói, chỉ còn lại chút cặn bã ở nguyên tại chỗ.
"Khụ, khụ khụ..." Sau một lát, Bùi Lăng vừa nôn ra máu vừa bò ra từ đống đồ trang trí đã bị hủy hoại, trong thất khiếu của hắn chậm rãi chảy ra máu tươi, bởi vì vào thời khắc sống còn đã đẩy ra một chút kiếm phù, gan bàn tay bị đánh rách tả tơi, kiếm phù sượt nhẹ qua vai phải, một vết thương sâu đủ thấy xương, cho dù như thế, hắn vẫn cầm chặt Yếm Sinh Đao, không dám thả lỏng chút nào.
Lúc này huyết vụ xinh đẹp quanh quẩn trên thân đao Yếm Sinh Đao gần như không còn.
Lụa mỏng màu xám nhạt quanh người Bùi Lăng cũng hiện ra một lát, rồi ầm vang vỡ nát!
Hắn không rảnh quan tâm lai lịch của tấm lụa mỏng này, dùng Yếm Sinh Đao chống đỡ thân thể, sau khi miễn cưỡng đứng vững, liền lảo đảo đi về phía Miêu Thành An.
Tiếng động sắc nhọn khi mũi đao xẹt qua mặt đất nhắc nhở Miêu Thành An và Chu Di, đầu ngón tay Miêu Thành An giật giật, nhưng vừa kích phát kiếm phù đã hao hết tất cả linh lực của hắn ta.
Lúc này ngay cả di chuyển cũng khó khăn, đừng nói đến phản kháng!
Cuối cùng trên khuôn mặt luôn nóng nảy khinh thường của hắn ta đã hiện ra sự sợ hãi.
Miêu Thành An run rẩy, há to miệng muốn cầu xin, ngay lúc này lại có một bóng người xông đến từ bên cạnh, toàn thân đẫm máu lao tới Bùi Lăng.
"Phốc phốc!"
Yếm Sinh Đao không chút lưu tình đâm vào cơ thể Chu Di, Bùi Lăng biết tình hình hiện tại của mình không tốt, nếu không phải thuở nhỏ đã quen với hoàn cảnh bớt ăn bớt mặc tu luyện Đoán Cốt quyết mài giũa ý chí và sự nhẫn nại, hắn đã sớm ngã xuống. Vì vậy hắn căn bản không dám kéo dài, chưa kịp xác nhận Chu Di chết chưa, đã rút Yếm Sinh Đao ra, chém về phía Miêu Thành An.
Trong mắt Miêu Thành An lóe lên vẻ tuyệt vọng và không cam lòng, quát: "Huynh trưởng ta là nội môn..."
Còn chưa nói hết câu, Yếm Sinh Đao đã xẹt qua cổ họng hắn ta, một vệt đỏ tươi vẩy ra, đôi mắt Miêu Thành An đột nhiên trợn to, cả người chậm rãi ngã xuống...
Bùi Lăng thấy thế, không thể kiên trì được nữa, Yếm Sinh Đao rơi xuống mặt đất, thân thể hắn cũng nặng nề ngã xuống.
"Hệ thống ngươi mẹ nó..." Lần này trước mắt choáng váng từng cơn, Bùi Lăng vội càng hung ác cắn vào đầu lưỡi, ép buộc mình giữ sự tỉnh táo, trước tiên hắn cho hệ thống một đánh giá kém một sao, há to miệng thở dốc một lát mới khôi phục chút thể lực, lập tức gắng gượng chống đỡ đứng dậy, lục soát đồ đạc của ba người này.
Dù sao không tính tiền bồi thường những vật trang trí trong phòng, chỉ ba tên ngoại môn đệ tử này, đã có nghĩa là khoản tiền phạt từ ba vạn đến chín vạn linh thạch hạ phẩm!
-->
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!