Người Phương Tây đa phần đều rất nhiệt tình và cởi mở, vì thế mà những vệ sĩ tóc vàng kia cũng không hề ngạc nhiên, hơn nữa sau khi biết "thân phận đặc biệt" của Úc Tưởng, càng không dám nhìn cô nữa, chỉ sợ Trữ Lễ Hàn sẽ nổi giận.
Tình hình lúc này chính là, vệ sĩ ngoại quốc không xấu hổ, Úc Tưởng càng không xấu hổ, ngay cả Trữ Lễ Hàn cũng không có biểu cảm gì.
Ngược lại chỉ có thư ký Vương là lắp bắp: "Đại, đại thiếu sao lại lên đây?"
"Công việc có chút thay đổi." Trữ Lễ Hàn nói.
Thư ký Vương vội vàng gật đầu.
Trữ Lễ Hàn nhìn về hướng vệ sĩ, khẽ hất cằm, đối phương lập tức xoay người đi mở cửa.
"Vào đi." Trữ Lễ Hàn nói với Úc Tưởng
Úc Tưởng cũng không khách sáo, còn đi vào trước một bước.
Đám vệ sĩ thấy vậy thì thầm đánh giá, cô quả thực là một tiểu yêu tinh được sủng ái, cũng vì vậy mà có cái nhìn cao về cô.
Trữ Lễ Hàn theo sau đi vào.
Thư ký Vương cũng theo thói quen đi vào trong, sau đó cánh cửa đóng lại trước mặt.
Thư ký Vương hơi sửng sốt, mà Úc Tưởng cũng sững sờ trong chốc lát.
"Anh ta không vào à?" Úc Tưởng nhẹ giọng hỏi.
"Em nói đi." Trữ Lễ Hàn giơ tay tháo chiếc nơ trên cổ xuống, "Không đi xả nước vào bồn tắm à?"
Úc Tưởng lùi lại mấy bước, mông đụng vào sô pha, ngã xuống.
"Ai nha, tôi mệt lắm, không động nổi a." Úc Tưởng nói.
Trữ Lễ Hàn buồn cười nhìn cô, nhưng biểu cảm lại không quá rõ ràng.
Anh nhàn nhạt mở miệng: "Ồ, cục cưng nhỏ nóng bỏng muốn tôi giúp sao?"
"Ngày 13 tháng 8 năm 1945, trong cuộc họp cán bộ cấp cao tại Duyên An, vị lãnh tụ vĩ đại của chúng ta đã nhấn mạnh nguyên tắc tự lực cánh sinh..." Úc Tưởng chậm rãi thuyết trình.
Trữ Lễ Hàn: "..."
Hệ thống: [...]
Hệ thống hỗn độn trong gió, trong nháy mắt nó có chút nghi ngờ, đây rốt cuộc có phải là kịch bản bá đạo tổng tài không vậy?
Trữ Lễ Hàn không hề tức giận.
Anh nói: "Tư tưởng Mao Trạch Đông học được không tồi?"
"Cảm ơn lời khen của anh." Úc Tưởng dừng lại, sau đó lại hào hứng đưa ra một ý tưởng, "Nếu không, anh gọi phục vụ phòng tới đây mở nước bồn tắm cho anh đi a?"
Trữ Lễ Hàn: "Không cần." Sau đó cửa mới mở ra: "Vương Lịch."
Thư ký Vương rốt cuộc đã có thể vào cửa.
Nửa giờ sau, anh đã đứng trước bồn tắm lớn, đủ để chứa bốn năm người, và cẩn thận xả nước.
Vẻ mặt anh đau khổ nghĩ thầm.
Tại sao tắm cho cục cưng nhỏ lại là tôi?!
Sau đó, nghĩ tới chế độ lương thưởng cao ngất của trợ lý tổng tài, thư ký Vương liền cảm thấy, kỳ thật đi tắm cho cục cưng nhỏ cũng không phải không được.
Phòng tổng thống của Trữ Lễ Hàn có chuẩn bị rất nhiều điểm tâm cùng trái cây.
Úc Tưởng trượt từ sô pha xuống thảm, bắt chéo chân ngồi dậy, một tay cầm nĩa, vừa xem màn hình khổng lồ trước mặt, vừa lắng nghe tiếng nước chảy.
Cô cảm thấy mình có thể ăn đến địa lão thiên hoang.
Trữ Lễ Hàn vừa treo áo khoác lên, vừa liếc nhìn Úc Tưởng.
Cô thật thực sự bình tĩnh đến lợi hại...
Ánh mắt anh khẽ động, lấy di động ra gọi điện thoại.
Một lúc sau, một vệ sĩ dáng người to khỏe như tháp sắt đến gõ cửa, đặt túi đồ trước mặt Úc Tưởng.
Úc Tưởng cầm lên, xem thử.
...!Váy hai dây họa tiết da báo???
"Úc tiểu thư không phải rất nóng bỏng sao? Tôi thành toàn cho em." Trữ Lễ Hàn nho nhã nói.
Úc Tưởng cằm lấy nhãn gắn trên chiếc váy nhỏ, nhìn nhìn.
Anh trai này, có chuyện gì nghĩ không thông đến nỗi khiến anh chi 999 đô la để mua một chiếc váy như thế này vậy? Tôi có tài đức gì đâu?
Cô cắn quả dứa, nuốt xuống, sau đó cầm váy lên, lắc lắc ngón tay nói: "Khẩu vị của anh thật là không tốt nha...!Cái này, xấu quá."
Thư ký Vương ở bên trong không nghe được hai người nói gì, chỉ nhìn thấy Úc Tưởng lắc lắc chiếc váy mỏng tanh trên tay.
Mí mắt anh lập tức nhảy dựng, tâm nói tôi là nên tiếp tục ở đây chuẩn bị nước? Hay là biết điều đi trước a?
"Ý em là muốn tự chọn?" Trữ Lễ Hàn hỏi.
Nhìn thấy Trữ Lễ Hàn đặt tay di động muốn gọi điện thoại, Úc Tưởng vội vàng gật đầu, nói: "Ừm, tôi tự mình chọn, xuống lầu chọn.
Vừa rồi lúc tới đây, nhìn thấy tầng dưới của khách sạn có khu mua sắm......!Trữ đại thiếu cho tôi quẹt thẻ nha?"
Trữ Lễ Hàn: "..."
Trữ Lễ Hàn: " Nếu tôi nhớ không lầm, tài khoản của em hẳn là có mấy ngàn vạn đi? "
Úc Tưởng sửng sốt, nhân vật phản diện mà keo kiệt vậy sao? Chỉ chút tiền cũng không muốn chi thêm cho cô?
Sau đó cô nghe Trữ Lễ Hàn trầm giọng nói: "Cứ trực tiếp báo tên là được, bọn họ sẽ biết phải làm gì." Để xem em có thể chọn được thứ gì tốt, có dám mặc vào không.
Úc Tưởng: "Tuyệt nha!"
Cô ném nĩa đứng dậy, nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc xuống lầu, Úc Tưởng dùng vốn tiếng Anh sức sẹo của mình tiện tay gọi theo hai vệ sĩ.
Có vệ sĩ bên cạnh, những người đi bên cạnh đều tự giác cách xa Úc Tưởng ba mét.
Mọi người đều nhìn theo cô, thậm chí còn có chút kinh ngạc và ghen tị.
Tầng 1 và tầng 2 của khách sạn có các khu mua sắm dành riêng cho khách hàng, hầu hết là các quầy đều là hàng hiệu sang trọng.
Úc Tưởng dứt khoác đi dạo một lượt từ trong ra ngoài, hoàn toàn không có vấn đề bất tiện ngôn ngữ nào cả.
Bởi vì mỗi lần có vấn đề, vệ sĩ đều sẽ giải quyết thay cô.
Cuối cùng, vệ sĩ nhìn đồng hồ, đành phải lớn tiếng nhắc nhở cô: "Úc tiểu thư, nên trở về rồi."
Úc Tưởng lúc này mới miễn cưỡng dừng tay.
Cô nói với hệ thống: Tôi đột nhiên cảm thấy đến thế giới này thật tốt.
Hệ thống trở nên cảnh giác, và chỉ vắt ra hai từ: [Phải không?]
Úc Tưởng: Đúng vậy, đời trước tôi làm gì có cơ hội ngồi trên máy bay riêng, ra nước ngoài mua sắm bằng thẻ của người khác chứ?
Hệ thống nghẹn nghẹn, nghe xong không hề cảm thấy cao hứng.
Nó cảm thấy Úc Tưởng thật sự vui vẻ, vui vẻ tới mức nó bắt đầu hoài nghi, con mẹ nó, nam chính và nữ chính còn không sống tốt bằng cô luôn đó? Cô thật sự là tới đây làm pháo hôi sao?
Editor: Ding Ding
Nguồn wattpad: annieannie17398
Một tiếng rưỡi sau khi mua sắm.
Úc Tưởng trở về khách sạn.
Cô cảm thấy, chỉ cần không có ai tới ám sát Trữ Lễ Hàn thì cứ ở bên cạnh anh như vậy cũng rất an toàn.
"Tôi về rôii, bây giờ thay cho anh xem luôn sao?" Úc Tưởng đẩy cửa bước vào.
Hai vệ sĩ lực lưỡng đi theo sau tay cầm đầy các túi đồ.
"Hửm?" Úc Tưởng sửng người một chút, "Anh là ai?"
Ngồi trên sô pha không phải Trữ Lễ Hàn, mà là một người nước ngoài đầu trọc, trên người đầy hình xăm từ cổ đến cánh tay.
Đã cuối thu, sắp sang đông rồi mà anh ta chỉ mặc mỗi một cái áo mỏng màu xám cùng với quần cọc.
Trong thật giống đại ca giang hồ.
Bất quá, một "nhân vật" như vậy xuất hiện trong kịch bản bá đạo tổng tài cũng không có gì lạ.
Mấy quyển tiểu thuyết khác còn kể ghê hơn, nam chính là người đứng đầu Mafia Ý đó a.
Úc Tưởng nhìn xuống đĩa hoa quả trên bàn.
Dâu và nho ở trong dĩa là do cô ấy ăn lúc nãy không sai.
Sau đó Úc Tưởng mới ngẩng đầu lên: "Tôi nghĩ chắc là mình không có nhầm phòng đi..."
Người đàn ông cũng có chút bối rối, nhìn chằm chằm Úc Tưởng mấy lần: "Cô..."
Cửa phòng tắm mở ra.
Trữ Lễ Hàn mặc áo choàng tắm đi ra, hơi nước còn đọng trên người, mày và mắt ướt đẫm, càng nhìn càng đẹp trai.
Dáng anh cao lớn, vai rộng eo hẹp, vẻ cấm dục như có như không trông vô cùng gợi cảm.
Úc Tưởng: Nói thật nha, anh ta nhìn còn nóng bỏng hơn tôi a!
Hệ thống:?
Hệ thống: [Cô dám nói với anh ta không?]
Úc Tưởng: Tôi không dám.
Vứt liêm sỉ cũng có thể đúng tình hợp lý như vậy sao.
Úc Tưởng nâng mắt lên nhìn, nhưng không thấy bóng dáng thư ký Vương.
"Về rồi?" Ánh mắt Trữ Lễ Hàn đầu tiên là dừng trên người Úc Tưởng, sau đó mới đến những túi đồ sau lưng cô.
Cô thật là không hề khách sáo nhỉ.
Úc Tưởng gật đầu, ở trước mặt người khác rất cho anh mặt mũi.
Cô ngoan ngoãn đứng đó, nói: "Mua xong rồi."
Lúc này, gã đàn ông ngoại quốc đầu trọc mới tìm cơ hội "xen vào.
Anh ta lên tiếng: "Trữ."
Trữ Lễ Hàn liếc mắt nhìn, nói: "Anh có thể đi rồi."
Người đàn ông đầu trọc trừng mắt: "Nhưng tôi..."
Cho dù Trữ Lễ Hàn cởi xuống bộ âu phục nhưng dáng vẻ vẫn rất ưu nhã và lễ độ, anh nhẹ giọng nói: "Anh muốn ở lại chỗ này xem cái gì?"
Người đàn ông trọc đầu nhai câu này trong miệng mấy lần, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề.
Anh ta nhanh chóng đứng dậy, lùi về phía cửa: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không nghĩ tới, cuộc sống về đêm của anh có phải sắp bắt đầu rồi không? Tôi sẽ đi ngay bây giờ..."
Nói xong, một bước cũng không dám chậm trễ, càng không dám nhìn vào Úc Tưởng, liền đi ra ngoài, nặng nề đóng cửa lại.
Trữ Lễ Hàn không nhìn theo.
Như thể người đàn ông kia chỉ là không khí, không đáng nhắc tới.
Anh nhẹ nâng cằm nói: "Thay đi, tôi muốn xem một chút..."
Úc Tưởng không hề đỏ mặt, giơ tay cởi áo khoác, cởi giày, sau đó là cởi quần tây dày cộm...
Trữ Lễ Hàn nhìn đến đây, mi mắt nặng nề giật giật, hô hấp cũng ngưng trệ.
Cô thật sự không sợ sao?
Sau đó Trữ Lễ Hàn nhìn thấy chiếc quần đùi mùa thu trên người Úc Tưởng.
Trữ Lễ Hàn: "..."
Úc Tưởng muốn chú ý tới ánh mắt của anh, cũng hạ mắt xuống nhìn xuống một chút, sau đó vỗ vỗ chân của mình nói: "Dưỡng già thấp khớp."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Nửa phút sau.
Úc Tưởng cuối cùng cũng đem bộ quần áo mà cô đã cẩn thận mua cho Trữ Lễ Hàn xem.
Một bộ áo lông chồn phủ đầy họa tiết da báo.
Cô quấn lấy mình, chỉ "lộ" mỗi đầu, vô cùng thành khẩn nhìn Trữ Lễ Hàn: "Tôi biết anh thích họa tiết da báo, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy phải để ý đến sở thích của anh một chút...!"
Cô hỏi: "Anh xem, cái này đã đủ hoang dã chưa?"
Đâu chỉ đủ hoang dã.
Rất giống một con báo hoang thành tinh.
Trữ Lễ Hàn nhíu mày tức giận: "Em đi tắm đi."
Úc Tưởng: "Được a."
Cô cũng không sợ anh có tâm tư khác, xoay người đi vào phòng tắm.
Bộ dạng cô như thế này mà vẫn muốn có ý khác mới lạ nha.
Hơn nữa, một người đàn ông như Trữ Lễ Hàn, nếu không phải có "thần y" của Ninh Nhạn, thì dù có trải
Úc Tưởng lười ngâm mình trong bồn, trực tiếp mở vòi hoa sen, đặt điện thoại xuống, vừa tắm vừa xem Shin Bút Chì.
Lần này cô sớm đã tính xong, đến trung tâm thương mại sẽ mua thật nhiều quần áo, dù sao cũng là tiền của Trữ Lễ Hàn nha.
Sau khi tắm xong, cô ấy chỉ mặc đồ lót sau đó liền khác bộ đồ lông chồn da báo kia vào.
Trữ Lễ Hàn ngồi trước cửa sổ bằng kính trong suốt, quay lưng về phía cô và một tay cầm lấy điện thoại.
Đoán chừng nhìn cô đến đau mắt rồi a.
Úc Tưởng đi một vòng trong căn phòng, sau đó phát hiện, phòng tuy lớn nhưng chỉ có một chiếc giường.
Còn lại được chia thành phòng chiếu phim, phòng khách và phòng hội họp.
Úc Tưởng suy nghĩ một chút, cảm thấy không sao cả, cô có thể ngủ trên sô pha.
Cô cúi xuống rồi vỗ vỗ ghế.
Hơi mềm, không thoải mái lắm nhưng ngủ tạm một đêm cũng được.
Trữ Lễ Hàn lúc này mới chậm rãi đi tới.
Nhìn lướt qua đã thấy Úc Tưởng, cùng cặp chân thẳng tắp của cô dưới lớp lông chồn da báo.
Vì hệ thống sưởi trong khách sạn đều bật nên bộ đồ ngủ mà Úc Tưởng mua là dành cho mùa hè.
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn, truyện Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn , đọc truyện Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn full , Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn full , Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn chương mới