Úc Tưởng cảm thấy cứ để Trữ Lễ Hàn trốn ở đây, còn cô có thể thoải mái đi ra ngoài mà.
Nhưng lúc vừa đặt tay lên nắm cửa đã bị anh chặn lại.
Trữ Lễ Hàn rủ mắt xuống, thì thầm bên tai cô: "Vụn trộm phải có dáng vẻ của vụn trộm."
Úc Tưởng:?
Thế nào vụn trộm?
Trữ Lễ Hàn lấy di động ra.
Úc Tưởng nhìn nhìn, lập tức nghĩ ra, nhanh chóng đem điện thoại của mình chuyển sang chế độ im lặng.
Có trời mới biết, có bao nhiêu bộ phim truyền hình bên, nam nữ chính đều là vì quên tắt chuông điện thoại mà bị lộ vị trí, sau đó còn bị tra tấn một phen a.
Sau khi tắt chuông, đảo mắt nhìn Trữ Lễ Hàn thì phát hiện, hình như anh đang gửi tin nhắn.
Trữ Lễ Hàn gửi tin đi xong, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng chốt cửa——
Răng rắc, răng rắc.
Tim Úc Tưởng đập nhanh tăng vọt.
Cảnh tượng như thế này, lúc xem phim cô còn hồi hộp đên đổ mồ hôi.
Huống chi chính mình tự trải qua.
Vào lúc Úc Tưởng còn nghĩ, không biêt Hà tổng có đạp cửa xông vào không.
Bởi vì lúc nãy, giọng nói của ông ta có rất quái gở.
"Hà tổng." Ngoài cửa truyền đến tiếng của thư ký Vương.
Anh nhanh chóng bước đến trước mặt, cười nói: "Tôi cứ tìm Hà tổng mãi, ngài là gia chủ sao lại tránh ở đây chứ? Có vài chuyện muốn thương lượng với ngài."
Hà tổng lập tức cười vui vẻ: "Đại thiếu muốn tìm ta sao? Được, ta tới ngay."
Hắn dừng một chút, nói: "Xem ra tiểu tử Vân Trác này vẫn còn non nớt, chưa thể tiếp đãi Trữ đại thiếu chu đáo được."
Vương bí thư cười không nói, cũng không tiếp lời ông ta.
Không tiện mở cửa kiểm tra bên trong phòng, mặc dù ông ta không phát hiện có người vào trong...
Nhưng cuối cùng vẫn ra chiêu ác.
Lúc xuống lầu, Hà tổng gọi một nữ hầu đến, nói nhỏ vào tai cô ta: "Cho người niêm phong căn phòng ở tầng hai lại."
Nếu quả thật có người đi vào, vậy đừng hòng trở ra.
Hà tổng âm hiểm cười, xoay người về phía thư ký Vương: "Đi thôi."
Thư ký Vương không rõ ông ta nói cái gì với nữ hầu, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì.
Trong lòng dâng lên cảnh giác, đợi khi đưa ông ta đến chỗ Trữ Sơn, anh lập tức gửi tin nhắn cho Trữ Lễ Hàn.
Hà tổng nóng lòng nịnh bợ Trữ Sơn, cũng không rảnh để ý đến nữa.
Bên trong căn phòng u ám.
Điện thoại của Trữ Lễ Hàn rung lên, anh xem một chút rồi nhắn lại ba chữ: [Đã biết rồi.]
Úc Tưởng hỏi: "Thư ký Vương là anh gọi tới sao?]
Trữ Lễ Hàn: "Ừm."
Sau đó cũng không nói nữa.
Một giây sau.
"đông" một tiếng, có gì đó nặng nề nện lên cánh cửa.
Úc Tưởng theo bản năng lui về sau một bước, liền rơi vào lồng ngực của Trữ Lễ Hàn.
Cô nhỏ giọng nói: "Tôi có linh cảm xấu là thế quái nào nhỉ?" Này thật giống cảnh tượng trong phim kinh dị a.
Trữ Lễ Hàn ngược lại rất tỉnh táo.
Úc Tưởng cảm giác được anh đang nhẹ nhàng mở lòng bàn tay đang vô thức nắm chặt của cô ra, sao đó xoa...
Trữ Lễ Hàn...!xoa tay cho cô sao?
Úc Tưởng ngây người một chút, lại nghe âm thanh chậm rãi của Trữ Lễ Hàn vang lên: "Chắc là đang đóng đinh vào cửa."
Đóng đinh vào cửa?
Đông đông đông, âm thanh ngoài cửa ngày càng lớn, ngày càng nhanh hơn đã minh chứng cho suy đoán của Trữ Lễ Hàn.
Hay lắm, đã vậy anh còn có thể chân bình như vại ư?
Trữ Lễ Hàn xoa tay cho cô xong, nhẹ giọng hỏi: "Em sợ thật sao?"
Úc Tưởng không tự giác liếm môi một cái.
Rèm cửa che rất kín, căn phòng trở nên tối mịt, lúc này giác quan của người cũng trở nên nhạy cảm hơn.
Úc Tưởng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Trữ Lễ Hàn, cùng với hoóc môn đầy nam tính và âm thanh đầy áp bức, khiến cô cảm thấy như bị khóa chặt vậy.
Úc Tưởng nhẹ thở hắt ra, nói: "Tôi sợ cái gì chứ? Chỉ là lão già này thật sự kỳ quái! Anh nói xem, ở đây chắc chắn sẽ có camera đúng không? Kiểm tra là biết rồi, cứ phải đóng đinh cửa lại làm gì, đúng là điên mà!"
Mặc dù cả cô và hệ thống đều nghi ngờ lão Hà này là kẻ biến thái, nhưng không tìm được chứng cứ.
"Nhìn thử xem trong này chứa cái gì không phải là biết rồi sao?" Trữ Lễ Hàn ấn vào công tắc trên tường.
Ánh đèn trong phòng lập tức sáng lên.
Úc Tưởng:?
Vừa rồi không phải nói muốn vụn trộm sao? Bây giờ lại hiên ngang như vậy?
Trữ Lễ Hàn giống như biết được mối nghi ngờ của cô, chỉ chỉ ngoài cửa: "Đinh đóng đã xong một nửa, chúng ta đi ra không được, bọn họ bên ngoài cũng không vào được."
Úc Tưởng:?
Hình như cũng có chút lý lẽ.
Nếu Trữ Lễ Hàn không lo lắng, vậy cô bận tâm chuyện bên ngoài cửa làm gì.
Đừng nói là Hà gia, cho dù là tòa thành kiên cố thì người của Trữ Lễ Hàn cũng có thể đưa anh ra ngoài an toàn.
Cho nên, Úc Tưởng liền chú tâm vào chuyện bên trong căn phòng.
Căn phòng được khóa kín này có gì kỳ quái đâu? Một cái giường, đối diện là tủ quần áo, bên cạnh đó là lối dẫn đến phòng tắm.
Cô đã thấy qua căn phòng của Trữ Lễ Hàn cùng với căn phòng ở Trữ gia.
Nếu đem chỗ này so sánh, quả thật đủ tồi tàn.
Úc Tưởng đi tới phía trước cửa sổ, kéo rèm che ra.
Lúc này mới phát hiện trên cửa sổ có một lớp cửa kính, ở dưới ánh đèn cực kỳ dễ phát hiện.
Cô đưa tay lên sờ thử, ừm, chắc là loại bên ngoài không thấy được bên trong, nhưng bên trong lại thấy được bên ngoài.
Úc Tưởng nói với hệ thống: Thấy tôi giống thám tử chuyên nghiệp không a.
Cô vừa nói, vừa dời chân đến tủ quần áo.
Cô đưa tay mở ra, bên trong treo đầy quần áo.
Úc Tưởng chuyển mắt quét qua...!Đều là của phụ nữ.
Lúc này mới nhớ tới, lúc nãy Ninh Nhạn nói, Hà gia vẫn còn lưu giữ lại đồ của Hà phu nhân.
Cho nên, mẹ của Hà Vân Trác đã qua đời rồi sao?
Ninh Nhạn sao lại biết rõ như vậy? Là Hà Vân Trác nói với cô ta sao?
Úc Tưởng đóng cửa lại, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, lần nữa mở ra.
Trữ Lễ Hàn ở bên kia thấy cô khác thường, liền hỏi: "Thế nào?" Anh nhướng mắt, giọng điệu trêu chọc: "Bên trong có công cụ gây án sao?"
Trữ Lễ Hàn cảm thấy nếu là như vậy thì cũng tốt.
Biết đâu vì sợ hãi cô lại nhào tới nép vào người anh thì sao? Hừm, anh vẫn chưa biết được rốt cuộc Úc Tưởng có biết sợ là gì không.
Úc Tưởng: "Không phải, tôi chỉ hiếu kỳ tại sao trong đây lại chứa đồ của phụ nữ."
Trữ Lễ Hàn: "Là đồ của mẹ Hà Vân Trác?"
Úc Tưởng: "Người có tiền sẽ cất giữ quần áo cũ thời còn trẻ sao, tôi nghĩ chắc không đâu a.
Nhưng mà, trong đây đều là đồ của phụ nữ trẻ tuổi.
Hơn nữa, anh nhìn đi, đây còn là mẫu thịnh hành mấy năm gần đây."
Trữ Lễ Hàn dời bước tới cạnh cô, một tay đỡ cửa, nhìn chằm chằm vào đồ đạc bên trong.
Anh đưa tay kéo hai ngăn phía dưới ra, đều là nội y tình thú.
Trữ Lễ Hàn liếc mắt, mặt không những không đỏ lên mà còn trầm xuống.
Anh nhớ tới lúc lão già Hà kia lên đây có nói, "Ta nhìn thấy Úc tiểu thư lên lầu", cả người liền khó chịu.
Ở trong cái vòng này, mấy lão già dựa vào quyền thế mà dụ dỗ các cô gái trẻ cũng không phải chuyện gì lạ.
Bọn họ không vi phạm pháp luật, có tiền, bình thường cũng không làm chuyện thương thiên hại lý, cho nên bình thường cũng không có ai nói.
Đến khi chuyện vỡ lẽ, đa phần mọi người đều chỉ trách phụ nữ ham mê danh lợi.
Trữ Lễ Hàn không phải Bồ Tát, chuyện thế này anh không rảnh đi quản.
Huống chi ai cũng có quyền tự do lựa chọn, phụ nữ khôn ngoan thì có thể cầm tiền, tự dâng tới cửa để đổi chút hào quang.
Kẻ chơi không nổi thì danh phận không có, ngay cả tiền cũng mất.
Chuyện này đều không liên quan gì tới Trữ Lễ Hàn.
Nhưng bây giờ không giống...
"Cái lão chó chết này là đánh chủ ý lên em?" Lúc Trữ Lễ Hàn nói câu này, dường như không hề mang theo cảm xúc.
"Chắc là vậy...!Ông ta tích cực gắn ghép cho tôi với Hà Vân Trác, đúng là chuyện kỳ quái.
Với địa vị của Úc gia, có thể gả tới Hà gia quả thật chính là trèo cao..." Úc Tưởng trong lòng nói thêm, bình thường không phải đều là chọn người cao quý hơn để cưới gả sao.
Edit: Ding Ding
Nguồn wattpad: annieannie17398
Lúc trước ở bữa tiệc của Kim gia, ông ta còn nói cô ngốc một chút cũng tốt, không biết đọc chữ cũng không quan trọng.
Ngốc thật sự không quan trọng sao?
Người như vậy nếu gả vào hào môn, cho dù có bị vũ nhục cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Ngộ nhỡ truyền ra ngoài, người ta cũng chỉ trích phận làm con dâu mà thôi.
Úc Tưởng: "Ọe."
Trữ Lễ Hàn nheo mắt, không chút nghĩ ngợi đưa tay đỡ lấy cô.
Úc Tưởng:?
Trữ Lễ Hàn: "Muốn ói?"
Úc Tưởng: "A, tưởng tượng một chút lập tức thấy buồn nôn."
Trữ Lễ Hàn:.
Lúc này anh mới chậm rãi thu tay về.
"Em hẳn là không thích Hà Vân Trác?" Trữ Lễ Hàn đột nhiên hỏi.
Úc Tưởng trong lòng nói, tôi dại dột như vậy sao?
"Muốn rời khỏi Hà Khôn Dân không?" Trữ Lễ Hàn lại hỏi.
"Đương nhiên rồi." Không chỉ có muốn rời khỏi, còn muốn để ông ta ngồi tù.
Nhưng Úc Tưởng nghĩ tới trong tay mình không có chứng cứ, với Trữ Lễ Hàn không tính là thân quen, cũng không thể nhờ anh nhốt người ta vào tù được.
Trươc đây cô chỉ là đoán mò, hôm nay tận mắt nhìn thấy một tủ quần áo này, xem như đúng rồi.
"Vậy liền dọa ông ta một chút." Trữ Lễ Hàn hời hợt nói.
Giống như nhẹ nhàng như đây là chuyện rất dễ dàng.
Úc Tưởng không hề nghi ngờ, hỏi lại: "Vậy chúng ta chờ ở đây sao?"
Trữ Lễ Hàn: "Ừm."
Úc Tưởng cảm thấy nhàm chán, liền lại lấy ra điện thoại di động.
Nhưng mà...!Góc trên bên phải hiển thị 37% pin như đang nhắc nhở cô, không thể dùng quá lâu.
Trữ Lễ Hàn thấy cô nhìn điện thoại đến ngẩng người, liền hỏi: "Muốn chơi game?"
"A, chỉ là không khéo, sắp hết pin rồi." Lúc nãy chơi bài poker sao không chừa lại chút a! Xã hội hiện tại, điện thoại không có pin chẳng khác nào muốn nửa cái mạng của cô sao a!
Trữ Lễ Hàn đưa điện thoại di động của mình cho cô.
Úc Tưởng sửng sốt một chút: "Cho tôi mượn sao?"
Trữ Lễ Hàn hơi gật đầu: "Ừm."
Là anh kêu Úc Tưởng tới đây, nếu không hiện tại cô vẫn còn ngồi sô pha dưới lầu, cùng bọn họ đang chơi bài poker.
Trữ Lễ Hàn dừng lại, dường như lên tiếng cùng lúc với Úc Tưởng.
Úc Tưởng: "Trong điện thoại của anh có tin mật gì không? Lỡ như sau này bị lộ ra ngoài, lại đổ cho tôi a."
Trữ Lễ Hàn: "Lúc nãy em chơi bài cũng ai?"
Hai người cùng lúc im lặng.
Lần này lên tiếng trước là Úc Tưởng: "Hà Vân Trác, còn có Ninh Ninh.
Chính là em gái của Ninh Nhạn."
Trữ Lễ Hàn kỳ quái hỏi: "Ninh Nhạn là ai?"
Úc Tưởng:?
Lần trước không phải anh còn cùng còn đi chung du thuyền với người ta sao? Nhanh như vậy đã quên? Lần trước bữa tiệc của Kim gia, người ta còn ở trên sân khấu đánh đàn dương cầm đó.
Úc Tưởng đành phải giải thích, cô ta là thiên kim của Ninh gia.
Trữ Lễ Hàn gật đầu: "A, thì ra là con gái Ninh gia."
Trùm phản diện này quả thật là cao cao tại thượng, không chỉ không đem nam chính để vào trong mắt mà cả nữ chính, nữ phụ độc ác cũng không để vào trong mắt.
"Em yên tâm, đây là di động cá nhân của tôi, không có bất kỳ tin tức thương vụ nào cả." Trữ Lễ Hàn lại mở miệng.
Tốt lắm.
Điện thoại cá nhân mà còn không quan trọng.
Cuộc sống của ngài bình thường nhàm chán đến mức nào vậy, cho dù là điện thoại cá nhân cũng không có bất kỳ bí mật gì.
Úc Tưởng cảm thán xong, rất nhanh chóng đã mở điện thoại lên.
Điện thoại của Trữ đại thiếu rất ít khi dùng tới, cho nên pin còn đến 91%.
Hệ thống cảm thấy có chỗ không đúng.
Lần trước ở trên đảo, điện thoại của Úc Tưởng cũng hết pin, anh cũng đâu có cho cô mượn.
Sao lần này lại cho?
Nhưng mà hệ thống nghĩ không ra.
Nó cảm thấy mình cần phải nâng cấp hệ thống.
May mắn trong gian phòng có một cái sô pha nhỏ, Úc Tưởng và Trữ Lễ Hàn mỗi người một bên.
Âm thanh trò chơi vang lên.
Bầu không khí ngượng ngùng lập tức được xóa bỏ.
Trữ Lễ Hàn cảm thấy cũng không tệ lắm.
Anh rất thích khoảnh khắc yên tĩnh này, ngồi một chỗ không làm gì khác.
Hôm nay Úc Tưởng cũng chơi game "dưỡng lão", sau khi thu được hạt giống hiếm, theo bản năng liền chia sẻ lên weibo.
Kế đến lại thong thả tiếp tục chơi.
Nhưng mà bên kia, trên dưới Trữ thị lại bị một phen hoảng hốt.
@ Trữ Lễ Hàn: Tôi vừa ở game « nông trại vui vẻ » thu được hạt giống hiếm "Golden Camellia", mau tải về chơi với tôi đi~ nhấn vào liên kết bên dưới để quyên góp vật phẩm cho tôi a ~
Tòa nhà Trữ thị chấn động.
Thuộc hạ của Trữ Lễ Hàn cũng chấn động.
Con mẹ nó! Con mẹ nó! Con mẹ nó!? Trữ đại thiếu thần thần bí bí cũng sẽ chơi trò này sao?
Bây giờ chúng tôi lập tức cũng tải về chơi có kịp không?
Thực tế, trò chơi này không phổ biến lắm, trước đây khi ngành công nghiệp trò chơi còn phổ biến thì lượt tải về quả thật không ít.
Nhưng gần đây tình hình của ngành này dường như đóng băng, không ai chơi nữa.
Công ty nhỏ của bọn họ gần như phá sản.
Sau này khi cuộc khủng hoảng qua đi, tình hình có chút chuyển biến thì lại xuất hiện rất nhiều trò chơi mới, rất nhanh đã chiếm lĩnh thị trường.
Công ty này cứ như vậy mà bị đạp xuống đáy.
Còn có thể tồn tại, phần lớn đều là nhờ nguồn thu từ Úc Tưởng.
Nếu như Úc Tưởng không chơi nữa, hẳn là họ phải phá sản.
Chung quy game quá lỗi thời, lại quá ít người chơi.
Cũng bởi vì vậy mà trang weibo của bọn họ mỗi ngày đều phải tự mình quảng cáo mình.
Phàm là những bài đăng về game của họ đều sẽ được chia sẻ đi chia sẻ lại.
Nhưng mà đầu năm nay chỉ có một bài chúc mừng năm mới là được 200 bình luận, hot nhất từ trước đến giờ cũng chỉ có bài viết chê game bọn họ như cứt chó, thu hút được hơn 400 bình luận.
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn, truyện Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn , đọc truyện Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn full , Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn full , Ta Dựa Vào Cá Mặn Để Tạo Kỳ Tích Ở Ngược Văn chương mới