À! Còn có những phóng viên bị giam giữ, sau khi thả ra họ cam đoan sẽ không dính líu đến việc này nữa." Trữ Lễ Hàn không lên tiếng trả lời, những vấn đề này anh không có hứng thú muốn nghe.
Anh không tự giác bóp chặt hai đầu ngón tay, trong vô thức dường như anh có thể cảm nhận được sự mềm mại khi bóp vào cổ đối phương. Tên cô ấy là Úc Tưởng, phải không? Anh nhìn thấy trên cổ cô còn lưu chút dấu tay, không rõ ràng lắm. Chỉ thoáng qua, anh cũng có thể nhận ra đó là gì. Đó là dấu vết bị anh bóp lưu lại. Loại mất kiểm soát này đối với kinh nghiệm sống của Trữ Lễ Hàn là hoàn toàn lạ lẫm, cũng hoàn toàn không chịu nổi. Trữ Lễ Hàn co quắp ngón tay lại, cố nén vẻ ủ rũ trong mắt. Lần này bị trúng kế quả thật kỳ lạ.
Đợi lúc điều tra ra kẻ đứng sau lưng chuyện này, anh nhất định sẽ tháo từng đốt xương của hắn xuống. "Người xuất hiện ở khách sạn...!Ngài còn muốn tìm không?".
Là cô gái đi bên cạnh Thẩm tổng của công ty văn hóa Khải Tinh." Vệ sĩ nhanh chóng gật đầu. Mà bên này Úc Tưởng đã đi theo tiến vào phòng họp nhỏ. Lăng Sâm Viễn xoay người: "Thẩm tổng có mang tài liệu tới?" "Có mang!" Thẩm tổng vừa nói, vừa lấy ra từ trong cặp một bộ văn kiện và laptop. Lăng Sâm Viễn nhận lấy, bắt đầu xem tài liệu. Thẩm tổng một bên lại thao thao bất tuyệt về công ty mình, các dự án mới và những nhân vật nổi tiếng trên Internet mà anh đã ký hợp đồng gần đây. Úc Tưởng nghe hiểu. Hóa ra đây là một tổ chức MCN*, có nhiệm vụ ươm mầm những người nổi tiếng trên mạng Internet. (*): Mạng lưới đa kênh, là một làm việc với các nền tảng video như, hỗ trợ cho các chủ trong các phần như "sản phẩm, chương trình, gây quỹ, xúc tiến chéo, quản lý đối tác, quản lý, kiếm tiền/, và/hoặc phát triển " để đổi lại một số từ kênh.
– nguồn từ Wiki media Không chờ Thẩm tổng giới thiệu xong, Lăng Sâm Viễn đã cắt ngang: "Tôi là từ từ xem qua, anh không cần phải nói gì cả." Thẩm tổng đành phải ngồi xuống. Mà bên này Úc Tưởng lại bắt đầu biểu diễn rồi. Cô chống cằm, dựa vào bàn hội nghị, xoay chuyển tách trà trong tay, nghiêm túc nhìn Lăng Sâm Viễn. Nhìn không chớp mắt. Hệ thống đã chịu không ít kích thích, nên giờ cũng bình tĩnh hơn rất nhiều. Hệ thống: "Được rồi.
Bây giờ Trữ Lễ Hàn không có ở đây, cô có thể hoàn thành nhiệm vụ của Lăng Sâm Viễn trước đã." Úc Tưởng: Ồ! Anh không thấy tôi vẫn đang làm hay sao? Hệ thống:? Hệ thống: "Này là làm cái gì vậy?" Úc Tưởng: Anh suy nghĩ chút đi.
Một người con gái không lý do đột nhiên chạy tới nói tôi thích anh, có phải bị bệnh không? Hệ thống: "Có bệnh thì có bệnh! Cô chỉ cần làm đúng cốt truyện là được rồi." Úc Tưởng: Sao anh không tự vấn mình đi? Tại sao anh chỉ được phân đến một nữ pháo hôi? Chính là vì anh không tốt bằng những hệ thống khác.
Tại sao anh không tốt bằng những hệ thống khác? Chính là vì anh hướng dẫn nhiệm vụ quá cứng nhắc! Hệ thống:...... Đừng nói nữa, nó cảm thấy nhất định là kiếp trước đã phạm phải tội tài trời nên mới bị phân tới phụ trách cô! Úc Tưởng: Anh nghĩ nam chính thông minh đến mức nào chứ? Hệ thống: "Đương nhiên là IQ cao nhất thế giới.
Dù sao cũng là nhân vật chính mà!" Úc Tưởng: Chà! Vậy anh nghĩ xem, nếu tôi cứ giống như người máy, liên tục tìm nam chính tỏ tình, một chút tình cảm cũng không có.
Anh ta sẽ không nghi ngờ tôi không phải là một người thật sự sao?" (** Ý Úc Tưởng là nói Lăng Sâm Viễn sẽ nghi ngờ cô không phải là người đến từ thế giới này á!) Hệ thống:...... Nó bị thuyết phục rồi. Mà lúc này, Lăng Sâm Viễn thật sự không thể chịu nổi ánh mắt vừa tập trung vừa nóng bỏng của Úc Tưởng được nữa. Anh quay lại nhìn Úc Tưởng. Úc Tưởng tiếp tục nhìn anh. Ánh mắt hai người chạm vào nhau, nhưng Úc Tưởng vẫn không hề chột dạ mà kiên định nhìn anh. Đây là cô gái táo bạo nhất mà Lăng Sâm Viễn từng nhìn thấy, cũng là cô gái mặt dày nhất anh từng gặp. "Quản lý Lăng?" Thẩm tổng không thể tiếp tục ngồi yên được nữa, lớn tiếng đề nghị. "Hôm nay không còn sớm nữa, ngài xem, hay là chúng ta đến khách sạn Hải Lệ dùng bữa được không?"
Cô cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra! Trữ Lễ Hàn nhìn vệ sĩ. Vệ sĩ vội vàng giải thích: "Tôi thật sự là tìm cô gái đi bên cạnh Thẩm tổng..." Liêu Giai Phỉ mơ hồ hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô im lặng một hồi lâu rồi hỏi nhỏ: "Vậy anh có nghĩ tới, đi cùng Thẩm tổng có hai cô gái không?" Vệ sĩ: "..." Xong rồi. Đại thiếu cũng không nói là có hai người a! Mà Trữ Lễ Hàn đích thực là không hề phát hiện ra Liêu Giai Phỉ, anh chỉ nhìn thấy Úc Tưởng. "Được rồi." Trữ Lễ Hàn thấp giọng nói. Lạnh lẽo trên mặt anh rút xuống, tựa như tư thế đáng sợ vừa rồi chỉ là ảo giác. "Đưa cô ấy trở về đi." Trữ Lễ Hàn nói xong liền kéo cửa kính lên. Vệ sĩ gật gật đầu, nhanh chóng đưa người đi. Bên này, Thẩm tổng nhìn thấy Liêu Giai Phỉ trở lại nhanh như vậy, trong lòng có chút khó hiểu: "Cô với Trữ thiếu nói chuyện xong rồi?" "Không phải, là nhận lầm người." Liêu Giai Phỉ dừng một chút: "Trữ thiếu muốn tìm người, có lẽ là Úc Tưởng." Thẩm tổng sửng sốt, sau đó mới chậm rãi cười nói: "A, thì ra là như vậy.
Vậy mà còn nói không quen nhau..." Anh ta dừng lại, trong lòng nghĩ, sẽ không phải là chuyện không thể cho người khác biết chứ? Ví như, tình nhân? Nhưng điều này cũng không đúng.
Thẩm tổng lại thất thần. Úc Tưởng không thể nào yêu hai anh em cùng một lúc được, đúng không? Này con mẹ nó! Không phải là muốn một chân đạp hai thuyền sao? Lúc Thẩm tổng còn miên man suy nghĩ, Úc Tưởng đã từ tòa nhà Quang Minh bước ra.
Người vệ sĩ muốn chuộc tội kia, đương nhiên lại lần nữa không tìm được Úc Tưởng. Trong xe, thư ký Vương hỏi: "Ngài tìm cô ấy là muốn hỏi ra chủ mưu ở đằng sau sao?" Anh ta vừa mới định chủ động đề xuất bản thân sẽ tự đến công ty đó tìm cô, nội trong ba ngày, chắc chắn sẽ bắt được người.
"Không phải." Trữ Lễ Hàn nhẹ giọng nói: "Được rồi, lái xe đi." Gặp cô còn khó hơn gặp anh. "Vâng." Thư ký Vương không tiếp tục hỏi nữa. Tra ra kẻ chủ mưu phía sau không phải chuyện quan trọng nhất, bây giờ người của khách sạn Hải Lệ đã sợ chết khiếp, đám phóng viên cũng nhũn cả người, muốn tra ra không khó.
Anh không cần cạy miệng Úc Tưởng nữa. Anh chỉ muốn hỏi... Cô chạy cái gì? Sợ sau khi tỉnh lại anh sẽ lột da cô sao? Và còn, hôm đó sau khi rời đi, cô có uống thuốc tránh thai không? Một nơi khác, Lăng Sâm Viễn vừa nghe điện thoại vừa đi xuống lầu. Anh và Trữ Lễ Hàn không giống nhau.
Trữ Lễ Hàn là đại thiếu gia danh chính ngôn thuận, thân phận hiển hách ai cũng biết. Trữ Lễ Hàn có thang máy chuyên dụng, anh không có. Lăng Sâm Viễn cùng những người khác đi thang máy thông thường dành cho khách.
"Quản lý Lăng." Một nhân viên chào anh. Lăng Sâm Viễn gật gật đầu. "Cậu có biết những chữ kia có nghĩa gì không?" Lăng Sâm Viễn đột ngột hỏi. "Quản lý Lăng hỏi chữ gì?" "N, s, những chữ cái như vậy." "Có thể là viết tắt? Hay là một từ? Anh có thể tìm thử trên mạng xem." Lăng Viễn Sâm gật đầu mở điện thoại ra tìm kiếm "nmsl". [Nmsl, đừng tin đó có nghĩa là mẹ anh đã chết rồi.] [Đây thật sự là một cụm từ động viên thường được sử dụng, rất tích cực!] [Nó còn được dịch là không sao cả, bạn là rồng, vân vân, đầu chó.jpg] (***: Thật ra thì nsml là một câu chửi tục!:P) Lăng Sâm Viễn:...? Cô ấy đang truyền cảm hứng cho anh sao? Để làm gì? Động viên anh nói không thích cô vài lần nữa sao??? Lúc này, Úc Tưởng đã về đến nhà.
Úc gia đang vô cùng náo nhiệt, bọn họ đều đang thử lễ phục. "Đây là của cô!".
Vị đại bá của Úc gia tự tay đưa cho Úc Tưởng một bộ đồ, đồng thời cảnh cáo nói: "Tuyệt đối không được mặc những bộ đồ khiến người ta dị nghị kia, ngày mai Kim gia gả con.
Không được làm mất mặt của Úc gia." Hệ thống: "Tới rồi! Ngày mai có một tình tiết cốt truyện vô cùng quan trọng.