Editor: Mạnh bà
Mưa hè rả rích rơi, chuối tây trong vườn đang độ xanh mởn, dưới bậc thang vài đám rêu xanh còn mang hơi ẩm.
Thẩm Lan nâng tay đỡ trán, nghiêng tựa vào chiếc bàn bằng gỗ đỏ, nhìn xuyên tấm rèm đỏ thẫm trông ra, chợt thấy một vú già dầm mưa vội vàng chạy tới, lúc bước lên bậc thang bị trượt chân ngã một cái, lẩm bẩm mắng chửi hai câu lại bò dậy, khập khiễng đi tới.
Tỳ nữ Bình Phong đứng hầu một bên trông thấy thế, bật cười thành tiếng: “Bà già này bị mưa xối ướt, nhìn y như con vịt bị vặt trụi lông vậy!” Ngôn từ th.ô tục khó nghe, không hề giống lứa tuổi mười ba mười bốn.
Nói xong, có lẽ là nhớ lời mẹ dặn, liền cố tình lấy lòng nói: “Bà vú Lý này chắc hẳn thấy cô nương sắp phất lên liền tới xun xoe, cô nương chớ có bị bà ta lừa gạt.”
Nghe vậy, mặt mày Thẩm Lan mảy may bất động, chỉ thu tầm mắt, thả cuốn《 tuyển chọn tập 》trong tay xuống, sai khiến Bình Phong: “Em đi nhìn xem trong tráp của ta còn bao nhiêu bạc?”
Bình Phong đang muốn há mồm.
“Kẽo kẹt.” Lý mụ khập khiễng, vội vội vàng vàng đẩy ra cánh cửa gỗ cũ xưa, thấy Thẩm Lan ngồi trên ghế hoa hồng, liền nở nụ cười, nhỏ giọng nói, “Lục Châu cô nương, Lưu mụ mụ gọi cô nương đấy!”
Thẩm Lan lúc này mới thẳng người dậy, gấp cuốn sách lại, sắc mặt nhàn nhạt, “Biết rồi, lát nữa ta qua.”
“Ai u uy, Lục Châu à, Lưu mụ mụ gọi cô, ta nào dám trì hoãn!”
Thẩm Lan liền cười cười.
Mà nụ cười này, làm cho cả Bình Phong cùng Lý mụ sững sờ.
Đợi Lý mụ tỉnh táo lại, “chậc” một tiếng.
Chẳng trách Lưu mụ mụ coi Lục Châu như tròng mắt, có được bực này sắc đẹp, còn sợ tương lai không trèo được lên giới quyền quý sao?
Thẩm Lan phảng phất không nhìn thấy ánh mắt tham lam toan tính của Lý mụ, nàng đứng dậy, “Đi thôi”.
Ra cửa phòng, Bình Phong bung dù đi theo phía sau nàng, không rời một tấc.
Dọc theo hành lang đi ra ngoài, chuối tây vừa chuyển xanh, mành trúc nhẹ cuốn, chiếu ra ánh mặt trời tà tà dưới làn mưa phùn mênh mông.
Lục tục có các cô nương lớn lớn nhỏ nhỏ bước từ phòng mình ra, rồi như trăm sông đổ về biển mà tụ lại ở sảnh chính.
“Người đều tới đủ rồi nhỉ.” Lưu mụ mụ tuổi chừng 35, vẫn mảnh mai eo nhỏ, phong tư yểu điệu như cũ.
Bà ta ngồi ở vị trí cao nhất, phe phẩy một chiếc quạt vẽ bướm vờn hoa, tầm mắt đảo qua năm cô nương ngồi đầu, lại dừng trên người Thẩm Lan một chút.
Hôm nay Thẩm Lan mặc một chiếc áo từ lụa mỏng màu ánh trăng, bên dưới phối thêm chiếc váy lụa màu xanh ngọc bầu trời, bên hông treo chiếc khăn tay xanh lá thêu đôi uyên ương.
Nàng đội mưa mà đến, quần áo dính vài hạt nước đọng lấp lánh, tựa như ánh sáng trong sương mù.
Nàng chưa hề thoa phấn vẽ mi, chỉ vấn tóc thấp kiểu tùy vân, búi tóc cắm một chiếc trâm bạch ngọc hình đóa sen đung đưa, hai bên tóc mai gắn mấy bông sen bằng ngọc nhỏ nhỏ, chỉ thế mà rực lên tóc đen môi đỏ, mặt hoa má phấn.
Lưu mụ mụ cười khanh khách đánh giá nàng, vừa lòng nhẹ nâng tách trà, thong thả hớp một ngụm: “Hôm nay ta mời các con tới vì cái gì, chắc là các con cũng đã rõ.”
Bên dưới một đám cô nương hơi cúi đầu, cũng có người nắm chặt khăn tay, có người ánh mắt mơ hồ, cũng có người ngẩng cằm cao ngạo…
Trong đó, cô nương ngồi đối diện Thẩm Lan là kiêu căng nhất.
Nàng vận chiếc áo đỏ cài nút bó sát người, bên dưới mặc một chiếc váy hồng cánh sen thêu cảnh uyên ương đùa nước, búi tóc chải cao, cắm trâm như ý hoa mai bằng vàng cùng vài chiếc trâm dẹp bằng vàng hình đông trùng hạ thảo.
Nàng ngẩng cao đầu, nhìn Lưu mụ mụ đầy cõi lòng chờ mong.
Nàng tự nhiên có vốn liếng để kiêu ngạo.
Làm dê đầu đàn trong đám ngựa gầy này, Quỳnh Hoa tinh thông kỹ thuật đánh đàn, cùng với dáng người tư dung của nàng, lại học chút biện pháp hầu hạ người, nhất định có thể khiến các nam nhân thần hồn điên đảo, đua nhau truy phủng.
Nhưng bị người khác chọn lựa như một món hàng, thậm chí là loại hình mua bán mượn tên súc vật để miêu tả, lại có thể là chuyện gì tốt đẹp đâu? Thẩm Lan rũ đầu kính cẩn nghe theo, trong lòng thầm than thở.
Nàng càng bình tĩnh, Quỳnh Hoa phía đối diện liền càng tự đắc, hơi hơi nâng cằm lên, nhìn Thẩm Lan khiêu khích.
Lưu mụ mụ ngồi ở trên cao nhìn xuống, nhìn phía dưới các cô nương mắt đi mày lại đều lưu ý trong lòng.
“Cạch!” Lưu mụ mụ đặt chung trà xuống, nhìn Quỳnh Hoa cảnh cáo.
Quỳnh Hoa hơi khựng lại, nhớ tới thủ đoạn của Lưu mụ mụ, không khống chế được mà run rẩy lên.
Lại cảm thấy chính mình bị Thẩm Lan chê cười, bực bội vò khăn trừng mắt liếc Thẩm Lan một cái, khịt mũi một tiếng, giả vờ thanh cao!
“Lục Châu, Quỳnh Hoa, Hàm Trân……”, Lưu mụ mụ điểm danh tên họ qua một lượt, tầm mắt đảo qua, các cô nương liền nhu thuận cúi đầu.
Lưu mụ mụ thong thả ung dung, “Ba ngày sau, tức ngày mười lăm tháng sáu, buổi sáng Lưu lão gia sẽ tới, buổi chiều là Trần lão gia, Triệu lão gia”.
“Quy tắc cũ, nếu như bị chọn trúng, các con liền một cỗ kiệu nhỏ, vui mừng gả đi”.
“Nhưng nếu là trong một tháng, không có lão gia nào chọn trúng……”, Bà ta kéo dài âm điệu, nghiêm khắc nhìn qua đám cô nương trong phòng.
Ngay cả kiêu ngạo nhất như Quỳnh Hoa cũng mặt mày trắng bệch, run bần bật, cô nương khác càng không cần phải nói.
Thẩm Lan tự nhiên cũng phải cụp mi rũ mắt, hơi hơi phát run.
Lưu mụ mụ vừa lòng nhấp ngụm trà, nhẹ nhàng bâng quơ, “Trong một tháng mà vẫn không được chọn trúng, đều bị đưa đi tư khoa tử thấp kém nhất.
Dù sao thì ta cũng không thể phí công nuôi dưỡng các con một hồi.”
Đám cô nương này vừa tuổi cập kê, mạo mỹ vô khuyết, tựa như nén quan bạc thượng đẳng vừa đúc, ai nhìn mà không yêu cho được? Vì thế ánh mắt Lưu mụ mụ càng hiền hoà.
“Một năm trước, ta cũng mang các con xem qua, loại địa phương kia…… Ngàn người gối vạn người cưỡi, loại khách bẩn thỉu thấp hèn nào cũng có, chơi đa dạng các loại cũng nhiều.
Lấy kim đâm, lấy roi đánh, tát bên này một cái, lại tát bên kia một cái……”
Các cô nương đều bị dọa sắc mặt trắng bệch.
Lưu mụ mụ vẻ mặt ôn hoà, thủ thỉ như người mẹ hiền: “Các con từ bảy tám tuổi vào đây, đều là ta tỉ mỉ nuôi, nuôi ra một thân da thịt non mịn cỡ này, nếu mà bị đánh……” Bà ta thở dài, mặt đầy thương tiếc, “Thật là đáng thương ai ui!”
“Mụ mụ,” Quỳnh Hoa gian nan nở một nụ cười, “Ngài yên tâm, tỷ muội chúng con đều hiểu chuyện.”
“Hiểu chuyện là tốt!” Lưu mụ mụ đứng lên, kéo tay Quỳnh Hoa, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Một khi đã như vậy, quy tắc cũ.” Lưu mụ mụ vẫy tay, “Lại đây, Lục Châu con trước đi”.
Thẩm Lan vâng lời, chậm rãi lui ra ngoài sảnh.
Lưu mụ mụ ngồi xuống, thong thả ung dung uống trà.
Lý mụ khom người đứng ở cạnh cửa, cao giọng nói: “Lục Châu cô nương đi tới——”
Thẩm Lan liền từ ngoài cửa chậm rãi đi tới, trong lúc bước đi, tà váy lụa vờn theo vòng eo liễu mảnh mai, dáng người yểu điệu tựa như nhành hoa muôn sắc đung đưa, Lưu mụ mụ nhìn thấy khẽ gật đầu.
“Lục Châu cô nương bước qua ——”
Ngạch cửa sảnh chính rất cao, cất bước vào khó tránh khỏi dáng vẻ khó coi, nhưng Thẩm Lan đều có cách của mình.
Chỉ thấy làn váy nàng hơi hơi nhấc, như sóng biếc gờn gợn, chân mang giày thêu nhẹ nhàng lần bước, chỉ lộ ra một chút mũi giày e lệ, liền bước được qua ngạch cửa, quả nhiên là dáng người lả lướt thanh tao.
Một lần đi tới, một lần bước qua, đều là để khách hàng xem dáng đi.
“Lục Châu cô nương đến thăm ——”
Thẩm Lan gót sen nhẹ nhàng, làn váy gợn sóng, nghiêng người nhẹ nhàng thi lễ với với Lưu mụ mụ.
Lưu mụ mụ mặt mày mỉm cười, một bước này, là để xem dáng vẻ.
“Lục Châu cô nương tiến lên ——”
Thẩm Lan lần nữa tiến lên, cách Lưu mụ mụ năm bước.
Đây là để khách hàng thấy rõ mặt các cô nương.
Thấy nàng một đôi mày như núi xa, hàng mi cong tựa trăng thu, cặp mắt long lanh đăm đắm đưa tình, môi đỏ che răng, má đào mịn như tuyết, Lưu mụ mụ hài lòng phe phẩy quạt tròn.
“Lục Châu cô nương nâng tay áo——”
Tức khắc liền có một vú già khác, nhẹ nhàng vén tay áo Thẩm Lan lên.
Từ bàn tay, đến cánh tay, trắng nõn trơn bóng như noãn ngọc, không một vết sẹo, thậm chí không một đốm tàn nhang.
Đây là để khách hàng kiểm tra hàng hoá có tỳ vết hay không, nhìn xem tỉ lệ như thế nào.
Không tệ, cánh tay trắng nõn tinh tế, trơn bóng như sứ.
Nụ cười của Lưu mụ mụ càng đậm.
“Lục Châu cô nương nhìn lão gia ——”
Thẩm Lan hơi hơi nghiêng người ngẩng đầu, trông mong liếc mắt một cái, liền lại cúi đầu.
Rõ ràng là e lệ ngượng ngùng, vậy mà ánh mắt như cành hương bồ ngày xuân, nhè nhẹ từng đợt từng đợt lay động trong gió, làm lòng người nhộn nhạo ngứa ngáy.
Đây là để xem đôi mắt, cũng là vì dụ dỗ khách hàng khiến họ mua nàng.
“Lục Châu cô nương khai tuổi ——”
“Bẩm lão gia, Lục Châu vừa tuổi cập kê.” Thẩm Lan cất tiếng nói, hàm chứa chút run rẩy, lộ vẻ hơi e sợ, tựa chim vàng anh trên núi vắng, lại tựa viên châu lăn tròn trong mâm ngọc.
Đây là để nghe tiếng nói.
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Không Làm Thiếp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Không Làm Thiếp, truyện Ta Không Làm Thiếp , đọc truyện Ta Không Làm Thiếp full , Ta Không Làm Thiếp full , Ta Không Làm Thiếp chương mới