Lúc ta cùng Diêu Dục nói chuyện xong cũng đã gần nửa đêm, khi trở về phòng, ta thoáng thấy một bóng người.
Chưa kịp hét lên thì kẻ đó đã bịt miệng ta.
“Chiêu Chiêu, là ta."
Ta nhìn quanh theo bản năng rồi thì thào hỏi. “Tại sao chàng lại ở đây?"
“Được một lúc rồi, đừng lo lắng, ta rất cẩn thận, sẽ không ai biết được đâu.”
Giọng điệu khá tủi thân.
“Hựu Thanh, hãy kiên nhẫn.”
Ta biết gần đây chàng không vui lắm, nhưng thực sự không còn cách nào khác ngoài việc nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Ta không trách muội.” Du Hựu Thanh hình như đã uống một ít rượu, ánh mắt có chút mơ hồ, đọng một tầng nước mỏng. “Nhưng Chiêu Chiêu, ta sợ ta không giữ được muội”
“Bệ hạ có thể kéo tay áo bảo muội đừng đi, nhưng ta không thể.”
“Chúng ta thậm chí muốn gần nhau một chút cũng phải đợi đêm tối không người.”
“Hiện tại gần nhau cũng không có cơ hội.”
Du Hựu Thanh càng nói càng đau khổ, giống như một chú chó lớn cụp đuôi uỷ khuất. ”Chiêu Chiêu, ta chưa bao giờ hoảng sợ như vậy, ta sợ muội cũng như trước đây, nói không đến sẽ không bao giờ đến nữa. Từ nhỏ đến giờ ta chỉ học qua sách vở, không ai dạy ta cách nói chuyện với nữ nhân trong lòng mình như thế nào. Ta tồi tệ và vụng về, có chuyện gì cũng là muội đến dỗ dành ta, rõ ràng không phải lỗi của muội.”
“Nhưng ta sẽ thay đổi, muội đừng không cần ta nữa.”
“Ta sẽ đối xử với muội tốt hơn bất cứ ai."
Qua ánh trăng cửa sổ, Du Hựu Thanh, người luôn lãnh đạm như tiên giáng trần, nay giống như nhân lang phàm trần hèn mọn cầu xin ái tình.
Ta chợt nhận ra rằng trong mối quan hệ của bọn ta, Du Hựu Thanh là con bạc, liều lĩnh đánh cược tất cả tiền đồ nhưng không hề có cảm giác an toàn.
“Du Hựu Thanh.” Ngay khi ta nghẹn giọng cất lời, liền nhận ra mình đã khóc.
“Chiêu Chiêu, đừng khóc”. Du Hựu Thanh hoảng sợ, tự trách mình. “Ta không đến để làm muội khóc."
Hắn dường như cuối cùng cũng nhớ ra mục đích đến chỗ ta tối nay, vội vàng cởi bỏ thắt lưng, có chút ngượng ngùng cười nhìn ta. “Công chúa, hạ quan không có công ân nhân cứu mạng, đêm nay không phải vì trả ơn. Hạ quan đêm nay đến đây, là để tự nguyện làm ấm giường.”
“Hy vọng được công chúa xem trọng.”
Xin lỗi mọi người, ta cũng chỉ là phàm nhân, dưới tình huống này, mái tóc đen nhánh của Du Hựu Thanh xoã xuống thắt lưng của bộ y phục sớm đã hờ hững, lả lơi, con mẹ nó, khiến ta thực sự rung động, không còn cảm thấy tự trách, suy nghĩ của ta chỉ có thể là, nhanh chóng làm đại sự.
Cùng du ngoạn mây Sở Thiên, tay cầm hoa mẫu đơn ướt đẫm.
Ta lười biếng dựa vào hắn, cười nói. “Du đại nhân thật lỗ mãng.”
“Chiêu Chiêu” Du Hựu Thanh mượn rượu làm càn, gọi tên ta trong đem tối mịt mùng.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!