Nhìn thấy Vương Vũ vượt nóc băng tường leo lên, mấy trăm người trong ngõ hẻm không hẹn mà cùng kêu thành tiếng.
"Bố tổ sư, vậy mà cũng làm được?"
"Chơi game vậy cũng được hả? Điều này không khoa học chút nào!"
Tâm tình đám người Liên Minh Huyết Sắc lúc này đã hoàn toàn suy sụp, nhất là Huyết Sắc Chiến Kỳ, hắn ta hận không thể tự tát mình một bạt tai, vốn cho rằng Vương Vũ là con vịt đã nấu chín, ai biết chỉ giây lát người ta đã bay đi mất.
Lần này hay rồi, vốn định giết người lập uy ở thành Dư Huy, nhưng bây giờ lại khiến Liên Minh Huyết Sắc mất hết thể diện.
Sau khi Vương Vũ lên đến đầu tường thì nhìn thấy nhóm cung thủ đang nhắm vào mình, hắn không chút nghĩ ngợi lập tức nhảy sang một bức tường khác.
"Võ sư, đuổi theo cho ta!"
Lúc này trong lòng Huyết Sắc Chiến Kỳ rất là kích động, suy nghĩ cũng hỗn loạn, hắn ta còn tưởng rằng vượt nóc băng tường là một trong những kỹ năng của Võ sư, thế nên hắn ta mới chỉ huy Võ sư trong bang hội leo lên tường đuổi theo.
Nhóm Võ sư trong bang hội không còn cách nào, đánh phải kiên trì leo lên tường, kết quả cũng có thể tưởng tượng ra được.
Vương Vũ từ đầu tường nhảy xuống, gửi tin nhắn cho Doãn Lão Nhị: "Khu hồi sinh của Chiến sỹ ở đâu?"
Doãn Lão Nhị khiếp sợ nói: "Ngưu thần, ngươi trốn ra được sao?"
"Ừ!"
"Vậy ngươi đến võ quán rồi đăng xuất đi, đến khu hồi sinh Chiến sỹ làm gì?" Doãn Lão Nhị khó hiểu hỏi.
Vương Vũ trịnh trọng nói: "Ta muốn đánh đến khi họ phục mới thôi!"
"Trâu đấy!"
Người của Liên Minh Huyết Sắc có phục hay không thì Doãn Lão Nhị không biết, nhưng mà hắn ta phục rồi, lấy sức một người chống đối một trong 10 công hội lớn lớn nhất cả nước, đây là gan dạ cỡ nào, một người phát ngôn bừa bãi đòi đánh phục một công hội mấy nghìn người, đây là bá khí cỡ nào!
"Bên cạnh tiệm vũ khí bên phải võ quán là đến!" Doãn Lão Nhị trả lời, Doãn Lão Nhị sợ Vương Vũ lạc đường, còn đặc biệt gửi hình chụp đường phố.
"Nhận được rồi!"
Vương Vũ so sánh với hình chụp một chút, khu hồi sinh đó cách mình không đến trăm mét.
"Hắn ở đây, không được để hắn chạy!"
Vương Vũ đang chuẩn bị xuất phát, đột nhiên nghe thấy một tràng những tiếng hô hét ồn ào, vừa ngẩng đầu, đã thấy Chim Thiên Đường mang theo bảy, tám Chiến sỹ từ phía trước xông đến.
Những người này nhìn thấy Vương Vũ, cả đám nóng lòng muốn thử, họ đều là người chơi của Liên Minh Huyết Sắc vừa đăng nhập vào đại doanh Chiến sỹ, nghe nói Chim Thiên Đường bị người ta giết chết, lúc này đều muốn biểu hiện mình một chút trước mặt anh em của lão đại.
Thảo nào có câu nghé non không sợ cọp, ngoài Chim Thiên Đường biết rõ Vương Vũ ra tay có thể giết người trong một giây ra, những người khác đều cho rằng Vương Vũ là một Võ sư chỉ biết trốn chui trốn lủi khắp đường phố như chuột.
Các Chiến sỹ cùng xông lên một lượt, đánh về phía Vương Vũ.
Khí thế khi tám người cùng xông lên cũng thật khiến người ta sợ hãi, một hàng dài đến mấy mét, hoàn toàn không có không gian để tránh né.
Vương Vũ lắc đầu thở dài một tiếng, thả người lướt qua đỉnh đầu tám người, vươn ra chạy thẳng đến chỗ Chim Thiên Đường.
Chim Thiên Đường nhìn thấy Vương Vũ vọt đến, nhất thời mặt tái đi, quay người chạy về hướng đại đoanh Chiến sỹ.
Nhưng gã là một tank chân ngắn, làm sao chạy nhanh hơn một Võ sư người nhẹ như chim yến như Vương Vũ, ngay sau đó Vương Vũ vọt đến sau đầu Chim Thiên Đường, nắm chặt tóc sau gáy của gã, tàn nhẫn giật mạnh xuống đất, sau đó giẫm lên gáy một nhát, Chim Thiên Đường lại biến thành một vệt sáng trắng lần nữa.
Trước khi chết, Chim Thiên Đường quỳ rạp trên mặt đất, một bàn tay vươn về phía trước, trong ánh mắt lộ ra khát khao vô hạn với đại doanh Chiến sỹ.
Tám Chiến sỹ kia nhìn thấy Chim Thiên Đường chết thảm trước mặt mình thì giận dữ không kiềm chế được, lúc này vung kiếm chém về phía Vương Vũ, lúc này đám người đông đảo hóng chuyện và người của Liên Minh Huyết Sắc lại xúm lại ở đầu phố lần nữa.
Vương Vũ ba quyền hai cước đánh tan phòng tuyến của đám người, rồi biến mất trong biển người mênh mông.
Chim Thiên Đường lần thứ tư xuất hiện ở khu hồi sinh, vẻ mặt mờ mịt...
"Con mẹ nó, sao ngươi lại chết rồi!" Huyết Sắc Chiến Kỳ nghe thấy Chim Thiên Đường bị giết lần thứ hai thì vừa sợ hãi vừa giận dữ.
Đi theo Chim Thiên Đường chính là Chiến sỹ kia, nói: "Vừa nãy mấy người chúng ta nhìn thấy thằng khốn kia ở trên đường, hắn xông lên là lập tức đạp chết Chim Thiên Đường huynh rồi..."
"..."
Trong kênh đội yên tĩnh một lúc, lát sau Huyết Sắc Chiến Kỳ hỏi: "Mấy người các ngươi có sao không..."
Trải qua trận chiến vừa nãy, Huyết Sắc Chiến Kỳ cũng hiểu biết nhất định về thủ đoạn của Vương Vũ, không những lòng dạ độc ác mà ra tay là có thể giết người trong một giây, thật sự vô cùng khó đối phó.
Chiến sỹ kia gật gù đắc ý nói: "Không có việc gì, hắn vừa thấy chúng ta tới thì đã chạy thẳng rồi, chắc là sợ!"
"À..." Nhìn thấy Chiến sỹ kia tự cảm thấy hài lòng về bản thân như vậy, Huyết Sắc Phong Ngữ nói: "Có lẽ không phải hắn sợ, mà chẳng qua không muốn giết các ngươi thôi..."
"..." Trong kênh đội lại yên tĩnh lần nữa, bao gồm cả Huyết Sắc Chiến Kỳ, gần như tất cả mọi người đều tin tưởng lời nói của Huyết Sắc Phong Ngữ, dù sao người ta ngay cả mấy trăm người cũng không để vào mắt, lại sợ vẻn vẹn mấy Chiến sỹ này sao?
"Lại nói tại sao hắn không muốn giết các ngươi?" Huyết Sắc Phong Ngữ tiếp tục lầm bầm.
Nghe thấy Huyết Sắc Phong Ngữ nói, Chiến sỹ không vui nói: "Này này này, lão Phong, lời này của ngươi có ý gì, có phải các ngươi đều bị người ta giết chết, chúng ta lại không bị, nên trong lòng ngươi không thoải mái hả!"
Vừa nghe thấy Chiến sỹ nói như thế, tất cả những người từng bị Vương Vũ giết sắc mặt hơi thay đổi: "Mẹ nó, hắn giết bao nhiêu người?"
"Ít nhất cũng phải năm mươi người..." Có người thử đếm một chút trả lời.
Mọi người hít vào một ngụm khí lạnh: "Cái gì... Chỉ sợ hệ thống cũng muốn giết chết hắn..."
Trong game Trọng Sinh, sau khi giết năm mươi người thì nick sẽ đỏ, vậy mà Vương Vũ lại giết năm mươi người, quả thật khiêu khích hệ thống đại thần rồi.
Kẻ trâu bò đến đâu mà dám khiêu khích quyền uy của tạo hóa thì cũng chỉ có một con đường chết.
Tuy tin tức cũng đáng để cho người ta vui vẻ, nhưng mà người của Liên Minh Huyết Sắc làm thế nào cũng không vui được... Hơn năm mươi mạng sống đều là người của họ, vậy cũng là kinh nghiệm xương máu.
"Nhưng không thấy có vệ binh ra tay..." Huyết Sắc Ám Dạ làm trinh sát viên, khả năng quan sát cũng khá cẩn thận chu đáo.
"Có thể không ở trong phạm vi đuổi giết của vệ binh thôi." Huyết Sắc Chiến Kỳ nói.
Giai đoạn hiện nay vẫn còn chưa ai ngốc đến mức dám mang nick đỏ tản bộ trong phạm vi thành chính, phải biết nick đỏ bị vệ binh của hệ thống xử lý, không chỉ trực tiếp rớt cấp độ, mà còn phải ngồi tù, Vương Vũ giết nhiều người như vậy, xem chừng phải ngồi tù đến mục xương.
Chim Thiên Đường khẩn cấp hỏi: "Vậy làm sao bây giờ."
"Chúng ta nhiều người thì hắn bỏ chạy, ít người thì không đánh lại hắn, đành phải dẫn hắn đến gần chỗ vệ binh để mượn dao giết người thôi."
Chim Thiên Đường khiếp sợ nói: "Mẹ nó, tên khốn kiếp kia độc ác tàn nhẫn như vậy, ai đi?"
Trong kênh đội lại yên tĩnh lần nữa.
Huyết Sắc Chiến Kỳ nói: "Em trai, mục tiêu của thằng khốn kia là đệ, nhiệm vụ này không phải đệ thì ai..."
"Không thể nào, đệ đã chết hết bốn lần rồi." Chim Thiên Đường sắp khóc rồi, nếu chơi như vậy, gã thế nào cũng sẽ bị đánh bay về thôn tân thủ mất thôi.
Huyết Sắc Chiến Kỳ an ủi: "Yên tâm đi, chúng ta sẽ bí mật bảo vệ đệ."
"Các huynh có làm được không?" Chim Thiên Đường gần như tuyệt vọng.
Huyết Sắc Chiến Kỳ nói: "Đệ là em trai ruột của ta, sao ta có thể hại đệ được, hơn nữa đệ không tin chúng ta, chẳng lẽ cũng không tin hệ thống sao?"
Nghe Huyết Sắc Chiến Kỳ nói như thế, trong lòng Chim Thiên Đường cũng có niềm tin hơn một chút, tuy hệ thống bình thường có phần trơ tráo, nhưng mà đã biến thái lên thì cũng không nói đến đạo lý nữa.
Nghĩ đến đây, Chim Thiên Đường vừa hung hăng cắn răng một cái, bước ra khỏi khu hồi sinh: "Được, ta đi thì ta đi!"
Lại nói Vương Vũ sau khi đánh chết Chim Thiên Đường thì chui vào đám người, cũng không phải hắn không muốn giết mấy Chiến sỹ kia, mà vì biểu hiện yếu một chút mới dễ dàng dẫn dụ Chim Thiên Đường ra, lại giết thêm lần nữa.
Cho nên Vương Vũ vẫn luôn ở gần đó, vốn chưa từng rời đi, mắt vẫn nhìn chằm chằm khu hồi sinh.
Đúng lúc này, Chim Thiên Đường lại xuất hiện, nhìn ngó dáo dác hai bên đường phố một lát, sau đó qua một khúc rẽ thì ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Tất cả mọi người hóng chuyện còn tụ tập ở khu hồi sinh, họ biết rõ đi theo Chim Thiên Đường là có thể nhìn thấy cao thủ giết người, vì thế đuổi theo sát Chim Thiên Đường không rời.
Nhưng cũng vì vậy mà làm cho Chim Thiên Đường sợ hãi quá mức, nếu không có Huyết Sắc Chiến Kỳ nhắc nhở, suýt chút nữa gã đã cho rằng những người này là trợ thủ của Vương Vũ.
Không chạy được mấy bước, Chim Thiên Đường chợt nghe thấy sau lưng một tiếng quát lớn: "Cặn bã, chạy đâu!"
Ngay sau đó Chim Thiên Đường đã nhìn thấy Vương Vũ giẫm lên vách tường, vượt qua nhóm người vây xem đứng trước, phi thân chạy về phía mình.
"Cứu ta tới!" Chim Thiên Đường khóc hô một tiếng, dùng hết sức lực, tăng tốc độ chạy về hướng vệ binh.
Đám người vây xem nhìn thấy Chim Thiên Đường sợ hãi đến mức này, tất cả đều lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.
Trong trò chơi mạng sống là vô hạn, chết một lần cùng lắm mất 10% kinh nghiệm, bị người đuổi theo đã hô cứu mạng, tên mặt trắng này sợ đến vỡ mật rồi à! Quá mất mặt rồi!
Chỉ trong vòng một câu nói, Vương Vũ đã đuổi kịp, mà lúc này, Chim Thiên Đường cũng đã chạy đến bên cạnh vệ binh của hệ thống: "Vệ binh đại ca, hắn là người xấu!"
Sức mạnh của vệ binh hệ thống nghịch thiên, trí tuệ nhân tạo cũng nghịch thiên, đương nhiên, đây là trí tuệ của đám vệ binh thấp đến nghịch thiên.
Vệ binh đại ca mặc cho Chim Thiên Đường gào đến khản cả cổ, từ đầu đến cuối đều đứng như bức tượng điêu khắc, ngay cả ánh mắt cũng không chớp, càng đừng nói đến cử động.
Nhìn vệ binh hệ thống ăn trên ngồi trốc, Chim Thiên Đường tuyệt vọng...
Mãi đến tận khi Vương Vũ từ trên trời giáng xuống, cưỡi lên cổ Chim Thiên Đường, đánh gã thành một vệt sáng trắng, vệ binh đại ca mới có hành động, vệ binh chào Vương Vũ một cái, hỏi: "Dũng sĩ đại nhân, ngài đang giết người sao, có cần giúp đỡ gì không?"
Thấy tình cảnh như vậy, tất cả mọi người nháy mắt hóa đá.
Thằng nhóc này chẳng lẽ là con ruột của hệ thống sao? Nhìn thấy giết người trên đường cũng không quan tâm? Còn muốn giúp hắn phạm tội... Không còn đạo lý nữa rồi.
Chim Thiên Đường bị Vương Vũ đánh cho quay về khu hồi sinh, não cũng chập mạch rồi, nằm bò ở khu hồi sinh chỉ vào Vương Vũ, nhảy dựng lên mắng to: "Chó má mẹ mày! Ông đây không đi ra nữa, con mẹ mày lại đến giết ta đi!"
Nhìn không ra, Chim Thiên Đường cũng ra dáng đường hoàng, mà mắng chửi người còn lưu lóat hơn diễn viên diễn xướng, nhanh đến mức sắp thành một chuỗi rồi.
Vương Vũ đen mặt chỉ Chim Thiên Đường hỏi vệ binh: "Có thể bắt hắn ra cho ta không?"
Vệ binh gật đầu nói: "Tuân lệnh!"
Dứt lời, vệ binh một đường xông lên vọt vào khu hồi sinh, lại dùng hết sức kéo Chim Thiên Đường ra.
"Trời ạ!"
Chim Thiên Đường không kịp kêu gào đã bị lôi ra khỏi khu hồi sinh, Vương Vũ bước nhanh tới, túm cổ Chim Thiên Đường, giơ tay vả bôm bốp mấy cái, đánh gã không còn chút hơi tàn.
Chim Thiên Đường lần thứ sáu trở về khu hồi sinh, ánh mắt tĩnh lặng như nước, giống như có thể nhìn thấu sống chết.
Đúng lúc đó, Vương Vũ chỉ huy vệ binh lôi gã ra lần nữa, ánh sáng trắng lóe lên, Chim Thiên Đường đăng xuất rồi.
"Đéo đỡ được!"
Nhìn thấy Chim Thiên Đường đăng xuất, đám người vây xem dần mất đi hứng thú, một trận đuổi giết đặc sắc như vậy lại kết thúc quá nhanh, quá vội vàng.
Thấy Chim Thiên Đường đăng xuất, Vương Vũ hơi sững sờ, hắn cũng đi vào khu hồi sinh, chỉ vào đám Chiến sĩ Liên Minh Huyết Sắc đã bị dọa tới sững người bên trong khu hồi sinh, nói: "Nói với đại ca của các ngươi, nếu còn chưa phục, ngày mai chúng ta đánh tiếp! Đánh tới khi các ngươi phục mới thôi!"
"Ờ..." Bọn chiến sĩ mờ mịt gật đầu.
"Hừ!" Vương Vũ hừ lạnh một tiếng, ánh sáng trắng lóe lên, cũng đăng xuất.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!