"Ngươi đúng thật là yêu à?"
Cung Bối Nô nghĩ thế rồi ngu ngơ hỏi.
Vi Oanh giật mình, nhìn nàng ta rồi cười hỏi lại: "Gì cơ?"
Tiêu Thiên Tuyết nói một cách không mấy vui vẻ: "Ngươi làm gì thế, nói ai là yêu cơ, ngươi mới là yêu đấy!"
Cung Bối Nô: "Ngươi mới là yêu!"
Tiêu Thiên Tuyết: "Ngươi mới là yêu!"
- --
Hai người đối mặt đấu võ mồm với nhau, như hai con gà nói lặp từ hiếu thắng vậy, lặp đi lặp lại không ngừng.
Vi Oanh đứng giữa hai người như một trọng tài, nàng vung tay lên: "Dừng!"
Âm thanh cãi vã ngưng lại, hai con gà nói lặp cùng quay ra nhìn nàng.
Vi Oanh cười, hỏi Cung Bối Nô: "Sao, còn định phái người tới bắt ta à?"
Cung Bối Nô trợn mắt, che miệng hỏi: "Ngươi, sao ngươi biết!"
Tiêu Thiên Tuyết:...!thật là chưa từng thấy kẻ xấu nào lại thích tự khai như thế, đến nỗi trong một khoảnh khắc khiến cho người ta nghi ngờ liệu nàng ta có phải phản diện hay không.
Vi Oanh cúi đầu, khóe miệng cong lên, rồi hỏi: "Ngày hôm đó không phải đã tìm người chứng minh sự trong sạch của ta rồi hay sao? Bảo ta là Phật Đà chuyển thế, rồi còn Chân Tiên hạ phàm gì đó nữa, sao giờ trở mặt lại kiếm cớ thế?"
Cung Bối Nô gãi đầu, thành thật tự khai: "Nhưng tỷ tỷ cảm thấy bọn họ nói dối, do đấu pháp không lại ngươi nên mới nói dối!"
Nói xong, nàng ta liếc Vi Oanh từ trên xuống dưới, muốn tìm ra chút manh mối về đại yêu quái từ trên người nàng thiếu nữ.
Là cửu vĩ yêu hồ ư? Có phải dưới làn váy có cái đuôi lông to không?
Vi Oanh xoay người, làn váy đong đưa, đi đến chiếc ghế dựa bằng gỗ đàn rồi uể oải ngồi xuống, cầm lấy chén trà bên cạnh cúi đầu nhấp một ngụm, thấm giọng xong, nàng mới ngẩng đầu lên nói với Cung Bối Nô: "Người cũng là các người tìm, yêu cũng là các người tìm, tóm lại, các người nói gì thì chính là thế ấy, sao ta có thể biện giải được cơ chứ?"
Tiêu Thiên Tuyết gật đầu như mổ thóc: "Đúng thế đúng thế, lời nào cũng để các người nói tất đấy, ỷ thế hiếp người thì cứ nói thằng."
Cung Bối Nô giậm chân: "Này, hai người các ngươi, chú ý thái độ nói chuyện của các người đi!"
Vi Oanh cười, đặt chén trà xuống, chiếc đĩa sứ trắng va vào cái bàn, khẽ vang lên âm thanh.
Nàng cũng chẳng thèm để ý đến Cung Bối Nô đang gào mồm giận dữ ở bên kia mà ngước mắt cười nói: "Đây là thái độ đối với bằng hữu."
Chợt Cung Bối Nô nín lặng, nghiêng đầu: "Bằng hữu?"
Cái từ này quá mức kỳ lạ với Cung đại tiểu thư, đến mức nàng ta không còn tâm tư đâu mà nổi giận nữa, nghiêng đầu tiêu hóa một lúc.
Nàng ta ôm ngực, cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn, thình thịch, thình thịch, một nỗi niềm rất đỗi vui sướng trào dâng trong lòng nàng ta, róc rách như con suối nhỏ, khi mới bắt đầu thì êm đềm hân hoan, rồi sau đó hội tụ thành sóng lớn biển rộng, bao phủ nàng ta ở trong đó.
Nàng ta thoáng chau mày lại lúng túng, qua một lúc rồi mới bứt ra khỏi cái nỗi niềm kỳ quái này, thở than rằng: "Ngươi đúng là yêu phi!"
Chứ không thì tại sao có thể như thế này, một câu nói đã xáo động tâm tình của nàng ta.
Vi Oanh chống cằm, nhìn nàng ta cong mắt cười: "Ngươi đã từng thấy yêu phi nào nhiệt tình giúp đỡ người khác, người gặp người yêu như ta bao giờ chưa?"
Cung Bối Nô á khẩu chẳng nói thành lời.
Đến giờ cơm, lúc Thời Bái bước vào gọi đám Vi Oanh bọn họ ra ngoài ăn cơm.
Vi Oanh nhiệt tình mời Cung Bối Nô đi cùng, nhưng Cung Bối Nô như giận dỗi kháng cự: "Còn lâu ta mới đi! Có phải ngươi hạ độc vào đồ ăn không?"
Tiêu Thiên Tuyết hừ một tiếng, dẫn đầu vén rèm châu ra, bước khỏi phòng ngủ.
"Không đi thì không đi, ai mà cần ngươi đi, nhiều thêm một người thì bọn ta còn ăn chẳng đủ no nữa."
Cung Bối Nô vừa nghe thấy lời này của nàng ta thì lập tức đổi ý: "Vậy thì ta phải đi ăn!"
Phải để ngươi ăn không đủ no, hừ hừ.
Vi Oanh với Tiêu Thiên Tuyết nhìn nhau, bật cười bất lực, đã quen với tâm tư của vị đại tiểu thư này rồi.
Tiêu Thiên Tuyết tiếp tục ca vai mặt trắng (*): "Cái con người ngươi thật là, đến cơm của lãnh cũng cung muốn cướp, lãnh cung thì có gì cơ chứ, chẳng phải toàn là cơm nguội đồ lạnh ư? Chắc chắn ngươi ăn không quen."
Bức rèm châu pha lê đẩy ra, phát lên những âm thanh lanh lảnh, cách một màn vải, bóng lưng Tiêu Thiên Tuyết như bóng quầng trong nước, méo đi ngay trong chớp mắt.
(*) Hát vai mặt trắng tức là đóng những vai thân thiệt, được người ta yêu thích, chủ yếu là vai chính diện.
Trái lại hát vai mặt đỏ tức là đóng những vai cay nghiệt, khiến người ta ghét, vai phản diện.
Cung Bối Nô cau mày, nghe thấy vậy thì vốn nàng ta nên rất tức giận giống như lúc trước.
Nhưng trông thấy bóng lưng kia, trong lòng nàng ta lại không mấy tức giận, đột nhiên cảm thấy rằng có lẽ bản thân không hề ghét Tiêu Thiên Tuyết đến thế.
Thật kỳ quái, tại sao lúc trước lại ghét cay ghét đắng nàng ta thế?
Vi Oanh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ, dẫn nàng ta ra ngoài: "Nào ăn cơm ăn cơm, ăn cơm quan trọng nhất."
Cung Bối Nô mím môi, nghĩ thầm, nàng ta thế này là để do thám tình báo, xả thân ở cùng với yêu phi, tỷ tỷ với cô cô nhất định sẽ không để ý! Tuyệt đối không phải là do đồ ăn quá ngon.
Trên bàn có bốn món một canh, rau xào thịt, trứng xào ớt xanh, cà chưng, sườn hầm cách thủy với hạt dẻ và một bát canh hoa bách hợp.
Cung Bối Nô: "Hừ, ta biết ngay là ngươi gạt ta mà, còn nói lãnh cung toàn là cơm ngội canh lạnh, rõ ràng đều nóng hết."
Mà còn rất thơm nữa.
Nàng ta cúi đầu ăn cơm, trong lòng cảm thấy khó hiểu, ngày trước toàn nghe thấy người ta bảo lãnh cung là một nơi cực kỳ kinh khủng, nhưng bây giờ thấy thì chỗ này tốt biết bao, có đồ ăn ngon nóng hôi hổi, tại sao mọi người đều sợ chỗ này chứ?
Thời Bái xoa tay đứng ở bên cạnh cười, vốn dĩ dựa theo quy định của lãnh cung thì chỉ có hai cái màn thầu lạnh ngắt.
Nhưng năm ngoái Oanh quý nhân mở cửa tiệm ở đây ba tháng, các cung nhân nhao nhao tìm nàng đoán mệnh, vì để báo đáp nên đã tặng rất nhiều đồ.
Những thứ này có cái bị An Lạc đường bán đi, có cái thì chất trong nhà kho, bây giờ còn chưa dùng hết.
Trong vòng có ba tháng ngắn ngủi, An Lạc Đường từ lãnh cung nghèo xơ nghèo xác trở thành một trong những nơi giàu có nhất của hoàng cung.
Thế nên mấy ngày này cơm nước mới tốt như vậy.
Cung Bối Nô không biết những nội tình này, húp một thìa canh nói: "Thật kỳ quái, cơm nước của lãnh cung ngon như thế này thì rốt cuộc trước giờ mọi người sợ cái gì?"
Vi Oanh bắt đầu ban phát niềm an ủi: "Thật ra lãnh cung không hề đáng sợ, điều mọi người sợ chỉ là bản thân của nỗi sợ."
Câu nói này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Cung Bối Nô.
Nàng ta suy nghĩ hồi lâu: "Thế nên lãnh cung không đáng sợ?"
Vi Oanh gật đầu, tập trung gặm sườn: "Ừm, không đáng sợ."
Sườn rất ngon, hạt dẻ rất ngọt!
Nàng nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Có điều quan trọng nhất là phải nắm chắc một môn kỹ thuật."
Tiêu Thiên Tuyết gật đầu phụ họa: "Không sai! Có kỹ thuật, đi tới đâu cũng đều hanh thông."
Cung Bối Nô đặt đũa xuống, chống cằm tập trung thảo luận với bọn họ về bí quyết sinh tồn trong lãnh cung, chỉ nam vào nghề ở lãnh cung.
Vi Oanh với Tiêu Thiên Tuyết xưa giờ không phải là người bủn xỉn, có hỏi thì có đáp, nhẫn nại chỉ bảo, chia sẻ kinh nghiệm khởi nghiệp phong phú của mình cho Cung Bối Nô.
"Thế nên." Vi Oanh lau tay, nói một cách ung dung từ tốn: "Cái này dựa theo điều kiện của bản thân là tốt nhất, ngươi có sở trường gì không?"
Cung Bối Nô suy nghĩ rồi trả lời một cách thận trọng: "Ta, sở trường của ta là tiêu tiền, được không?"
Vi Oanh:...
Tiêu Thiên Tuyết giơ ngón tay cái: "Không hổ là ngươi."
Cung Bối Nô không phục: "Thế các người biết cái gì?"
Vi Oanh: "Ta biết đoán mệnh."
Tiêu Thiên Tuyết: "Ta có thuốc dán tổ truyền!"
Nghe thấy đáp án của bọn họ, Cung Bối Nô khinh thường cười khẩy, chẳng qua là những thứ hạ đẳng, cũng chỉ có thể lừa bịp đám thái giám cung nữ không có kiến thức ở trong cung.
Tiêu Thiên Tuyết kiềm nén tính tình, mặc kệ nàng ta mỉa mai, hỏi: "Thế Chiêu dung biết cái gì?"
Cung Bối Nô:...
Nàng ta biết tiêu tiên.
Vi Oanh cong mắt cười, Tiêu Thiên Tuyết cũng che miệng cười, Cung Bối Nô vỗ bàn đứng dậy lớn tiếng nói: "Đừng có mà cười! Cái gì ta cũng biết, ta, cái gì ta cũng biết, không được phép cười nhạo ta!"
Vi Oanh vuốt lông nàng ta cười bảo: "Vâng vâng vâng, cái gì Chiêu dung cũng biết, nghe nói đám tiểu thư khuê các đã học nữ công từ nhỏ, đây cũng là bản lĩnh nổi bật."
Tiêu Thiên Tuyết phụ họa theo: "Đúng vậy, từ nhỏ ta đã không biết thêu thùa, kim thêu cứ đâm vào đầu ngón tay ta, nếu thiêu thùa giỏi thì cũng rất lợi hại.
Sau này Oanh Oanh đoán mệnh, ta bán thuốc dán, ngươi may vá quần áo cho bọn ta."
Nàng ta vỗ ngực, nói một cách đầy tự tin: "Bọn ta nuôi ngươi!"
Cung Bối Nô: "Hừ, ai cần các ngươi nuôi, ta thêu thùa cũng được, bán một bức thêu là có giá ngàn vàng, mạnh hơn nhiều so với các người."
Dứt lời, nàng ta vểnh môi, giận dỗi bỏ đi.
Tiêu Thiên Tuyết buông tay: "Ăn xong là trở mặt không nhận người, nàng ta thật là, ôi, muội đã quen rồi."
Vi Oanh cười, ra ngoài đi bộ tiêu thực với Tiêu Thiên Tuyết, sau đó bắt đầu công việc buôn bán trong ngày, giúp các cung nhân trong An Lạc Đường đoán mệnh, rồi bán thuốc dán cho các lão ma ma bị bệnh phong thấp, lại kiếm được chút điểm tích lũy nhỏ từ trên người cung nữ mới tới.
Đến khi công việc kết thúc, hai người thả mình trên ghế dựa, hai tay bưng chén trà, ngắn nhìn mặt trời chiều lặn xuống nơi đường chân trời, Tiêu Thiên Tuyết nở nụ cười vui sướng khi về chốn cũ, nghĩ tới chuyện ban sáng, nàng ta nói: "Oanh Oanh, có thật là tỷ cảm thấy nàng ta biết nữ công không? Vị đại tiểu thư mười ngón không chạm nước này chắc chắn chẳng biết gì cả."
Vi Oanh cười, nhấp ngụm trà nhỏ: "Đều là bị ép nói ra thôi, bây giờ nàng ta ở trong cung không thiếu thứ gì, nên không cần phải học, nhưng nếu như sau này ra ngoài, cũng chưa chắc sẽ sống không tốt."
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này, truyện Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này , đọc truyện Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này full , Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này full , Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này chương mới