Sau khi Hách Liên Tiểu Bạch bước vào cấm địa, cả người luôn cảm thấy không được thoải mái.
Ngừng bước lại, lắc lắc đầu, chân đột nhiên mềm nhũn, liền quỳ rạp xuống đất.
Hách Liên Tiểu Bạch cau mày, nhìn xuống đám lá vàng khô héo trên mặt đất, hơi ngã người ra sau, cố gắng ngồi xuống đất, liền bày ra tư thế tĩnh tọa bắt đầu vận công.
Sử dụng tâm pháp Lưu Ly vận chuyển khắp cơ thể, lúc Hách Liên Tiểu Bạch mở mắt ra, thì trời cũng đã sáng.
Đứng lên nhìn xung quanh, nhíu mày lại, nhảy lên trên cành cây thấp nhất gần đó, rồi lại nhảy lên cành cây cao hơn, cứ lặp lại như thế, cho đến khi đứng ở chỗ cao nhất có thể nhìn thấy được toàn bộ bố cục của rừng rậm, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên thân cây.
"Tiểu Hắc, hình như tối hôm qua chúng ta không phải ở chỗ này đúng không?" Hách Liên Tiểu Bạch lẩm bẩm, tay kia thì xoa Trạm Lô ở bên hông, ngón cái vuốt ve trên chuôi kiếm.
Nhưng mà, tối hôm qua cô không có di chuyển a.
Khó hiểu gãi gãi sau ót, Hách Liên Tiểu Bạch cố gắng suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra.
"Tiểu Bạch, trên thế giới này, không phải vấn đề nào cũng có thể dùng võ công để giải quyết.
"
Lời nói của tỷ tỷ đột nhiên ập vào trong đầu, Hách Liên Tiểu Bạch nhảy từ trên cây xuống, chạy tới chỗ hôm nay mình ngồi cẩn thận quan sát, thì chợt sáng tỏ.
"Trên thế giới này, có một thứ gọi là trận pháp, nếu như ngươi không học được, thì cho dù võ công cao tới cỡ nào đi nữa, thì cũng sẽ bị nhốt ở bên trong.
"
Trận pháp?
Hách Liên Tiểu Bạch bắt được điểm mấu chốt, cẩn thận quan sát địa hình, cố gắng nhớ lại mấy kiến thức về trận thức mà trước kia tỷ tỷ đã dạy mình, thì phát hiện cũng không thể giúp ích gì cho tình huống bây giờ được.
"Quên đi, cứ đi đi, cuối cùng cũng sẽ có cách.
" Như đang lẩm bẩm, lại như nói với Trạm Lô, Hách Liên Tiểu Bạch phủi bụi đất ở trên người mình, đi tới phương hướng mặt trời mọc.
Tỷ tỷ có nói, mỗi ngày mặt trời đều mọc ở phía Đông, lặn ở phía Tây.
Cô nhớ mỗi buổi sáng luyện võ, mặt trời đều mọc từ bên phía cấm địa, lúc hoàng hôn cô đến bên dòng suối nhỏ để nướng cá thì mặt trời sẽ lặn ở chỗ khác của Đào Hoa Nguyên.
Tóm lại, cứ đi ngược hướng với Đào Hoa Nguyên là được.
Cứ như vậy, Hách Liên Tiểu Bạch không biết chính mình đã đi bao nhiêu ngày, chỉ biết mỗi khi mình tỉnh lại, thì cảnh vật xung quanh sẽ khác nhau, khi thì hoa rụng lả tả, khi thì xuân về hoa nở, khi thì tuyết trắng mênh mang!
Cô không biết phải làm sao nữa, chỉ nhớ tỷ tỷ có nói, nếu như lạc đường, thì cứ đi theo phương hướng mặt trời mặt.
Hách Liên Tiểu Bạch cứ bước đi như vậy, cho đến một buổi sáng nào đó, lúc cô tỉnh dậy rồi đi tới phía mặt trời mọc một khoảng thì liền nghe được tiếng kêu cứu.
"Cứu mạng! Buông tôi ra!"
"Ha ha, cưng không cần la lên đâu, cảnh sát mất dấu của anh rồi, bây giờ thì để cho anh vui vẻ hưởng thụ một chút đi.
"
"Khốn nạn, buông tôi ra!"
"Hừ hừ, tiểu mỹ nhân, mấy ngày hôm trước không phải cưng rất lạnh sao, bây giờ để ca ca làm nóng người cho cưng nha, khà khà khà khà! "
"Tôi thà chết cũng không để cho anh thực hiện được!"
"A! Tiện nhân, mày dám cắn tao!"
Hách Liên Tiểu Bạch men theo âm thanh nhanh chóng chạy tới, cho đến khi thấy được nơi phát ra âm thanh thì mới dừng bước lại.
Nguyên một hộp sắt to, một nữ nhân bị đè ở trên, còn có một nam nhân đang xé y phục của nàng.
Hách Liên Tiểu Bạch nổi giận, rút Trạm Lô ra không chút do dự hướng người nam nhân đó đánh tới, chỉ trong nháy mắt, nam nhân kia liền ngã xuống đất chết đi.
Cô hận cái loại sắc lang này nhất, lúc trước, cái tên khốn khiếp của Trưởng Tôn gia cũng có ý đồ quấy rối tỷ tỷ, kết quả là bị cô che mặt căm hận đánh một trận, còn làm cho hắn đoạn tử tuyệt tôn.
Nhưng mà, cái tên khốn khiếp đó lúc về còn dám phái người tới cầu thân, mà gia chủ của Hách Liên gia, gia gia của cô với tỷ tỷ, cứ như vậy liền đồng ý.
Con người là dao thớt, ta không phải là thịt cá, nếu trốn được thì cứ trốn.
Cho nên, tỷ tỷ đã bỏ đi.
Hướng Linh Băng đứng dậy, lạnh lùng nhìn thi thể cho nam nhân đó, không hề sợ hãi một chút nào.
Vừa sửa sang lại quần áo vừa đánh giá người mới vừa cứu mình, Hướng Linh Băng nhìn thanh trường kiếm ở trên tay cô, con mắt liền lóe sáng.
"Cảm ơn.
" Nàng đi tới trước mặt Hách Liên Tiểu Bạch, nhìn quần áo kỳ lạ ở trên người cô rồi nói.
"Tỷ tỷ của ta nói, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ chính là chuyện ta nên làm.
" Hách Liên Tiểu Bạch quấn trường kiếm ở bên hông, vô cùng nghiêm chỉnh nói.
Nghe được câu nói y như trong phim kiếm hiệp, khóe miệng Hướng Linh Băng co giật vài cái, lại đánh giá Hách Liên Tiểu Bạch thêm lần nữa, và trong lòng nàng cuối cùng cũng xác định.
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên, truyện Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên , đọc truyện Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên full , Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên full , Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên chương mới