Hách Liên Tiểu Bạch ngơ ngác tùy ý để Hướng Linh Băng hôn môi mình, hai tay buông bên người, thân thể chỉ cảm thấy cứng ngắc, trong lòng hình nhơ lại có một ngọn lửa bùng cháy.
Ngậm lấy cánh môi Hách Liên Tiểu Bạch, vươn lưỡi khẽ liếm đôi môi khô nứt của cô, Hướng Linh Băng không có khả năng nhìn xuyên bóng tối để thấy rõ mặt đối phương, nên cô không biết biểu tình lúc này của Hách Liên Tiểu Bạch, nhưng có thể thông qua khuôn mặt nóng hổi và tấm lưng cứng nhắc mà biết được Hách Liên Tiểu Bạch lúc này có bao nhiêu khẩn trương.
Không biết có hù dọa cô bé đơn thuần này chạy mất hay không.
Nhưng trong hoàn cảnh khiến người ta gần như tuyệt vọng, nàng không muốn bản thân có tiếc nuối.
Nàng thích Hách Liên Tiểu Bạch, là yêu thích như giữa nam và nữ, không thể nghi ngờ.
Không có dò xét sâu hơn vào khoang miệng Hách Liên Tiểu Bạch, Hướng Linh Băng buông cô ra, thối lui một bước, chờ Hách Liên Tiểu Bạch phản ứng.
Hách Liên Tiểu Bạch vốn không hiểu ý nghĩa của hôn môi, tỷ tỷ của nàng chưa bao giờ nói cho nàng biết ý nghĩa của nó.
Trong Đào Hoa Nguyên, bất kể nam nữ, ôm nhau đã là vô cùng thân mật, huống chi là hôn môi, ngay cả tỷ tỷ của nàng cũng chưa từng làm thế với nàng.
Nếu như...!nếu như không phải có TV, nàng cho rằng hôn môi là lễ nghi của thế giới bên ngoài Đào Hoa Nguyên...
Nhưng trong thời gian này, tuy rằng nàng rất ít xem phim truyền hình, nhưng vẫn biết ý nghĩa của việc hôn môi.
Đó không phải là việc chỉ có phu thê mới có thể làm sao?
"Giống..." Hách Liên Tiểu Bạch còn muốn hỏi có phải nàng hiểu lầm hay không, thì hai từ tỷ tỷ cực kỳ đơn giản phía sau lại không thể nào thốt ra được.
Hách Liên Tiểu Bạch lâm vào quấn quýt.
Nếu như nàng không có nhớ lầm, trong TV, trở thành phu thê hình như đều là nam và nữ...!Hơn nữa...
Có thể cùng tỷ tỷ của mình phát sinh chuyện này sao?
"Chết tiệt!" Ngay lúc một người quấn quýt một người thấp thỏm, trong đại thất bỗng nhiên truyền đến tiếng mắng của Vu Tiệm Hàng, tiếp theo là tiếng cười của Chu Đại Hải: "Vu đội trưởng, không muốn Cổ giáo sư chết thì ngoan ngoãn cùng tôi vào bên trong! Còn có..."
Chu Đại Hải dừng lại, lớn giọng nói: "Hướng giáo sư, dao găm trên tay tôi đang gác trên cổ Cổ giáo sư, nếu cô dám hành động thiếu suy nghĩ, chậc chậc..."
Hướng Linh Băng nhíu mày...
Cô không nên thả lỏng cảnh giác, dĩ nhiên đã quên mất Chu Đại Hải bị đánh ngất xỉu.
Hách Liên Tiểu Bạch hồi phục tinh thần, nghe Cổ Kỳ Xương bị khống chế, vẻ bối rối chậm rãi trở thành bình tĩnh.
Vẫn nên...!tạm thời đừng nghĩ những chuyện này, có thể là Giống tỷ tỷ có ý khác.
"Giống tỷ tỷ, làm sao bây giờ?" Hách Liên Tiểu Bạch không biết vì sao luôn cảm thấy lúc này nhìn cô liền sẽ cảm thấy chột dạ, vì vậy nàng nhìn mặt đất thấp giọng hỏi.
Hướng Linh Băng thờ dài trong lòng, cũng không nói gì liên quan đến nụ hôn vừa rồi, đè nén cảm giác mất mát, điều chỉnh lại tâm tình: "Chu Đại Hải đã lấy được súng, Tiểu Bạch, chúng ta đừng manh động."
Cô không muốn Tiểu Bạch có chuyện gì.
"Tìm cơ hội cứu Cổ gia gia." Hướng Linh Băng nói xong, một lần nữa nắm tay Hách Liên Tiểu Bạch, nhưng lại cảm thấy bàn tay bị cô nắm hơi rụt lại một chút.
Hách Liên Tiểu Bạch cũng không biết tại sao mình lại vô thức rụt tay về, chẳng qua nàng cảm thấy bắt đầu từ phần thưởng lớn vừa rồi thì nàng lại có cảm giác nói không rõ.
Hướng Linh Băng cảm thấy chua xót, tay run rẩy gần như muốn buông tay Hách Liên Tiểu Bạch ra, nhưng đến cuối cùng vẫn không nỡ.
Nhưng Hách Liên Tiểu Bạch lại rút tay mình khỏi tay cô, trong lòng Hương Kinh Băng tựa hồ bị roi hung hăng quất một cái, cô khẽ cắn môi, cảm giác đau đớn chưa từng có lan tràn khiến cả lồng ngực đau nhức khó chịu, nhìn không thấy, cũng nghe không được bất kỳ thanh âm gì, đầu óc gần như trống rỗng.
Sau một khắc, người vừa rút tay ra lại đem một chiếc áo khoát lên người cô, rồi nắm lấy tay cô: "Tay chị lạnh quá..."
Hách Liên Tiểu Bạch không biết trong khoẳnh khắc đó Hướng Linh Băng dã nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ cảm thấy tay cô quá lạnh nên đột nhiên cảm thấy đau lòng, vì vậy mới cởi áo khoác của mình khoác cho cô.
Chỉ một hồi liền có cảm giác từ địa ngục lên đến thiêng đường, Hướng Linh Băng lại có cảm giác muốn ôm Hách Liên Tiểu Bạch, nhưng rồi cô vẫn cố gắng nhịn xuống.
"Hướng giáo sư muốn ở bên trong tới khi nào, ra đi, nếu không..." Giọng nói của Chu Đại Hải vang lên lần nữa: "Chậc chậc, dao của tôi rất sắc bén...!cái cổ của lão già này...!chậc chậc..."
Hướng Linh Băng giận tái mặt đi ra khỏi thông đạo, tay vẫn nắm tay Hách Liên Tiểu Bạch: "Chu Đại Hải, tốt nhất anh nên tôn trọng một chút."
"Hướng giáo sư rốt cuộc chịu ra rồi sao?" Đèn pin mở để dưới đất đối diện cửa thông đạo, Chu Đại Hải nương ánh sáng mờ nhạt liếc nhìn Hướng Linh Băng, trên mặt mang vẽ phách lối: "Chúng ta nên khởi hành rồi"
Hướng Linh Băng cắn môi, trên mặt không có nửa điểm hoảng loạn: "Vậy đi thôi."
"Hướng giáo sư đi phía trước đi." Chu Đại Hải vắt súng vào hông, sau đó một tay khống chế Cổ Kỳ Xương uy hiếp Vu Tiệm Hàng "Vu đội trưởng, anh cũng lên phía trước!"
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên, truyện Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên , đọc truyện Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên full , Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên full , Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên chương mới