Nghe thấy câu nói này, Cơ Chấn Hoành và Cơ Hiểu Nguyệt ngơ ngác bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Trước đây bọn họ đã từng nghe nói rằng đại sư Phù này có tính cách kiêu ngạo, tự đánh giá mình rất cao, khinh thường tất cả những người khác.
Nhưng bọn họ không ngờ tới, đại sư Phù thật sự đúng là không hề nể tình mặt mũi một chút nào, vừa mở miệng ra đã toàn là sự miệt thị không hề che giấu.
“Đại sư Phù...” Cơ Chấn Hoành đang muốn giải vây.
Nhưng mà Phương Vỹ Huyền lại đã mở miệng nói trước: “Trong tay của ông có tin tức gì? Tôi cũng chưa nói rằng tôi nhất định sẽ mua.”
Đại sư Phù lạnh lùng cười lên một tiếng nói: “Chỉ cần là thứ mà cậu có thể nghĩ ra được, nơi này của tôi đều có.”
“Ồ? Vậy tôi muốn hỏi một chút, ông có tin tức của Thần Đạo Thiên Thư đã thất truyền vào ba ngàn năm trước hay không? Hoặc giả như là phái Hắc Mộ đột nhiên biến mất vào hai ngàn năm trước, ông có tin tức gì liên quan đến nó không?” Phương Vỹ Huyền bình thản mở miệng hỏi.
Vẻ mặt đại sư Phù hơi biến sắc.
Thần Đạo Thiên Thư và Hắc Mộ Phái kia ở trong miệng của Phương Vỹ Huyền, ngay cả nghe thôi ông ta cũng chưa từng nghe nói đến, vậy thì làm sao có được tin tức?
“Cậu cho rằng là cậu tùy tiện bịa ra mấy chữ vô nghĩa thì có thể chứng tỏ rằng tin tức ở trong tay tôi không đầy đủ hay sao? Thật là một tên nhóc con chưa ráo máu đầu ngu dốt! Toàn bộ Giang Nam, có người nào không biết Phù Đắc Lai tôi là người nắm trong tay nhiều tin tức tình báo nhất? Cho dù là những võ giả Tông sư tiếng tăm lừng lẫy kia nhìn thấy tôi, cũng đều phải nể nang ba phần gọi tôi một tiếng anh Phù đấy!” Phù Đắc Lai nói xong thì lập tức đứng dậy.
“Nhóc con, nói cho cậu biết, ông đây nhìn cậu rất không vừa mắt, không muốn làm ăn với cậu, cậu nhanh chóng cút đi, tôi phải tiếp tục đánh bài.” Phù Đắc Lai nói xong lời này, dáng vẻ cũng tỏ rõ là cần phải rời đi.
Sắc mặt của hai cha con Cơ Chấn Hoành ở bên cạnh cũng hết sức khó coi.
Bọn họ không hề ngờ tới, vậy mà Phù Đắc Lai lại khó hầu hạ đến như thế! Một lời không hợp là sẽ không tiến hành giao dịch nữa!
“Đại sư Phù, cậu Phương là khách quý của nhà họ Cơ chúng tôi, vẫn xin ngài...” Cơ Chấn Hoành đi lên phía trước, muốn khuyên giải Phù Đắc Lai.
Phù Đắc Lai lại phất ống tay áo, hừ lạnh một tiếng nói: “Cứ coi như cậu ta là con trai ông đi chăng nữa, tôi nhìn cậu ta không vừa mắt thì chính là không vừa mắt! Không nhận mối làm ăn của cậu ta, cũng chính là không làm! Cho dù là võ giả Tông sư, cũng không có cách nào ép buộc ông đây phải bán tin tức!”
“Đại sư Phù...” Sắc mặt của Cơ Hiểu Nguyệt vô cùng khó coi, cũng đi lên phía trước, muốn lên tiếng khuyên giải.
Buổi giao dịch tối ngày hôm nay là do nhà họ Cơ bọn họ thúc đẩy, nhưng mà đến lúc này chẳng những việc mua bán không diễn ra thành công, Phương Vỹ Huyền lại còn bị đánh giá không đáng một đồng.
Kết quả như vậy thì bảo nhà họ Cơ bọn họ phải đối mặt với Phương Vỹ Huyền như thế nào?
Nhìn Cơ Hiểu Nguyệt ở trước mặt, trong mắt Phù Đắc Lai đột nhiên lóe lên một vẻ háo sắc và đen tối.
“Như thế này đi, nếu như cô gái nhỏ cô bằng lòng trả giá một chút, vậy thì tôi đây cũng sẽ bằng lòng nói chuyện lại với tên nhóc con kia...”
Nhìn thấy ánh mắt của Phù Đắc Lai, Cơ Hiểu Nguyệt lập tức biết được ông ta có ý gì, ngay tức khắc nổi giận đến mức khuôn mặt xinh đẹp toát ra sự lạnh lẽo.
“He he, không bằng lòng thì coi như thôi, tôi cũng không cưỡng ép cô.” Phù Đắc Lai lại xấu xa cười lên một tiếng, bổ sung nói.
Cơ Hiểu Nguyệt đang muốn nói chuyện, phía sau lưng lại truyền tới một giọng nói khác.
“Để tôi dạy cho hai người biết, phải đối phó thế nào đối với thứ chó ghẻ vô liêm sỉ như này.”
Người nói chuyện chính là Phương Vỹ Huyền, lúc này anh đã đi tới trước người của Phù Đắc Lai.
Sắc mặt Phù Đắc Lai trở nên khó coi, nói: “Mày mắng ông đây là chó ghẻ vô liêm sỉ?”
“Đúng, ông không chỉ là chó ghẻ vô liêm sỉ, còn là một tên biến thái già dương hư.” Phương Vỹ Huyền hờ hững đáp lời.1
Những lời này, có thể nói là đã đâm trúng chỗ đau của Phù Đắc Lai.
Dương hư là bí mật của riêng ông ta, không có người thứ hai biết được.
Trước mỗi lần ông ta chuẩn bị làm việc, đều luôn phải uống thuốc kéo dài thời gian, mới có thể miễn cưỡng duy trì được trong mấy phút ngắn ngủi.
“Cái tên khốn kiếp nhà mày, ông đây phải khâu miệng của mày lại!” Trong mắt Phù Đắc Lai lộ ra sự căm hận, đột nhiên ra tay với Phương Vỹ Huyền đang đứng ở trước mặt mình!
Thân là một võ giả Tiên Thiên cấp mười một, ông ta hoàn toàn không hề để Phương Vỹ Huyền vào trong mắt.
Nhưng mà ngay giây kế tiếp, sắc mặt Phù Đắc Lai lập tức biến đổi.
Đòn tấn công bất ngờ của ông ta không những không hề làm thương tổn đến Phương Vỹ Huyền, ngược lại còn bị Phương Vỹ Huyền khóa chặt tay phải.
“Chỉ có chút thực lực này mà đã không coi ai ra gì, từ trước đến nay không bị người khác đánh chết, là do vận may của ông tốt.” Phương Vỹ Huyền nắm chặt tay phải của Phù Đắc Lai, nhẹ nhàng kéo một cái.
“Cạch!”
Tay phải của Phù Đắc Lai ngay lập tức bị trật khớp, đau đớn kêu lên thành tiếng.
Nhưng cũng ngay tại lúc đó, Phù Đắc Lai còn muốn đánh lại, ông ta siết chặt bàn tay trái lại thành nắm đấm lao về phía ngực của Phương Vỹ Huyền.
“Bốp!”
Phương Vỹ Huyền ung dung bắt lấy tay trái của Phù Đắc Lai, làm y như trước.
“Cạch!”
Sau đó là chân trái.
“Cạch!”
Đùi phải.
“Cạch!”
Liên tục bốn tiếng xương bị tháo rời khỏi khớp lảnh lót vang lên, đi đôi cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của Phù Đắc Lai.
Hai tay hai chân Phù Đắc Lai đều đã bị bẻ rời, tê liệt ngã khuỵu xuống đất, càng nhúc nhích thì chân tay càng đau.
Hai cha con Cơ Chấn Hoành nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo phát run lên.
Này phải đau đến mức độ nào chứ!
Phương Vỹ Huyền dùng dáng vẻ đứng ở trên cao nhìn xuống khuôn mặt tái mét của Phù Đắc Lai, nói: “Thế nào rồi? Có thoải mái không?”
“Cậu, cậu hãy mau nối lại tay chân cho tôi! Tôi bằng lòng tiến hành giao dịch với cậu! Tôi bằng lòng tiến hành giao dịch với cậu...” Phù Đắc Lai gào thét nói.
“Hay là cứ giao dịch ngay bây giờ đi.” Phương Vỹ Huyền nói.
Phù Đắc Lai đột nhiên sững sờ, sau đó lập tức vội vàng gật đầu, hô lên: “Cậu muốn biết tin tức gì? Cậu mau nói đi!”
Lúc này đây, cứ qua mỗi giây ông ta lại càng cảm thấy đau đớn hơn, chỉ muốn nhanh chóng nối lại chân tay về đúng chỗ mà thôi!
“Tôi muốn biết...!Đúng rồi, lần giao dịch này tính phí như thế nào, dù sao thì cũng phải bàn chuyện giá cả ổn thoả trước đã, nếu không sau này rất dễ xảy ra mâu thuẫn...” Phương Vỹ Huyền chậm rãi nói.
“Không, không lấy tiền! Không lấy tiền! Cậu mau nói đi!” Phù Đắc Lai đau đến sắp khóc luôn rồi, khó khăn nói.
“Không lấy tiền thì không thích hợp lắm thì phải? Tôi cũng không thích thiếu nợ tình nghĩa của người khác, dù sao cũng phải tượng trưng một ít.” Phương Vỹ Huyền nhíu mày nói.
“Vậy thì cậu cứ đưa một ít...!Cậu nhanh lên chút...” Phù Đắc Lai không nhịn được nữa, bật khóc thành tiếng.
Quả thực là quá đau khổ!
Phương Vỹ Huyền sờ hết túi này đến túi kia, bất đắc dĩ nói: “Nhưng mà hôm nay ra ngoài tôi quên không mang tiền theo rồi.”
Nhìn Phương Vỹ Huyền trêu đùa Phù Đắc Lai như vậy, Cơ Hiểu Nguyệt không kiềm được bật cười.
“Tôi không lấy tiền, tôi thật sự sẽ không lấy tiền...” Phù Đắc Lai khóc đến mức nước mắt hòa chung với nước mũi hét lên.
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm, truyện Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm , đọc truyện Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm full , Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm full , Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm chương mới