Ánh mắt của Lam Mễ Mễ dừng lại trên người Trầm Châu thật lâu, Trầm Châu thân mình nhỏ nhắn yếu ớt, đôi mắt to tròn như đôi mắt nai ngây thơ, da dẻ trắng như ngọc dưới da láng bóng mềm mại. Lúc này Trầm Châu đan chặt tay vào nhau, thổn thức khóc lóc nói không nên lời.
"Ta biết muội đối với Kỳ Cơ hữu tình nhưng muội nghĩ xem người ta cũng phụ muội sắp cưới nương tử về phủ rồi, dù muội thương nhớ hắn cả đời cũng vô ích. "
Thân hình Trầm Châu hơi lảo đảo, ánh mắt càng trở nên ảm đạm mơ hồ, giọt lệ nhẹ nhàng chảy qua khóe mắt. Ánh nắng yếu ớt sau cơn mưa rải lên mặt cô ta, thần sắc thanh lương khó diễn tả. Lam Mễ Mễ mím môi rất không đành lòng.
Khói xanh trong chén trà bốc lên nghi ngút:"Ngày đó muội gặp huynh ấy ở giàn hoa xanh biếc, giữa hoàng hôn chiếu qua phiến lá xanh mướt dọc theo hành lang uốn lượn, xuyên qua cửa sổ màu son, muội đã gặp huynh ấy ngồi đọc sách, gương mặt ôn nhuận dịu dàng. Bóng dáng thiếu niên trong ánh chiều dần lộ, gió thổi phảng phất cánh hoa rơi, muội biết trái tim muội đã rung động." Dù giọng điệu đau thương nhưng trong mắt muội ấy vẫn lưu lại tia say đắm hoài niệm, thuở xưa cá nước sum vầy, đôi bên hòa thuận họ còn chưa bất hòa lần nào, sao có thể ngờ có ngày hôm nay.
Thà là ngày đó muội nhìn chóng rời đi, có lẽ không ôm tương tư nhiều như thế, Lam Mễ Mễ không tin vào tình yêu sét đánh, khẽ thở dài xót thương.
"Muội một chút cũng không dám tạo tiếng động, lẳng lặng đi tới, cứ thế mỗi ngày một chút, muội đều lén lút đến nhìn huynh ấy. Ngày muội bị huynh ấy bắt gặp, trời se lạnh, hoa cúc cũng đã tàn, huynh ấy khoác cho muội áo choàng mỏng manh thơm mùi mực, khẽ nói: Ta mới pha ấm trà mới, không biết có thể cùng cô nương đối ẩm vài câu. Trong lòng muội đã vô cùng vui mừng. Hóa ra những chuyện muội làm huynh ấy đều biết, tình cảm này cũng có thể đơm hoa."
Lam Mễ Mễ không biết an ủi làm sao, nhét bàn tay Trầm Châu vào trong áo:"Trời vừa mưa còn se lạnh, muội về phòng nghỉ ngơi chút đi."
Trầm Châu lắc đầu, bông tai chạm vào gò má má lạnh:"Lần sau gặp lại huynh ấy đã tặng muội một chiếc quạt họa uyên ương làm vật đính ước, muội đã trân quý vô cùng, vẫn để bên gối chưa từng thay đổi. Muội cứ tin rằng tình cảm nhiều năm qua có thể chiến thắng tất cả...muội...muội..."
Gió xuân thổi qua tấm thân đơn bạc, ngày đêm nhớ nhung làm sao chịu nổi đêm dài hiu quạnh, đáng tiếc một chữ tình. Tay Trầm Châu lạnh như băng, chiếc vòng phỉ thúy đã cũ đeo chẳng vừa trên cổ tay gầy guộc nữa, Lam Mễ Mễ than thở:"Ngày nào muội cũng ở cạnh bồn hoa dành dành tương tư một người không còn thuộc về muội thì có ích gì? Kỳ Cơ sẽ quay đầu lại nhìn muội hay sao? Hắn bây giờ chỉ mơ mộng lầu vàng gác ngọc còn nhớ căn nhà nhỏ bên giàn nho ngày nào sao? Ngày cưới cũng đã định muội nên từ bỏ thì hơn, dù Kỳ Cơ có đổi ý cũng là do tìm được một gia thế tốt hơn."
Trên người Trầm Châu mặc một váy gấm trắng thường không có bất kỳ hoa văn gì, loại vải may cũng không phải loại tốt, đã cũ và thô đi rất nhiều, muội ấy làm nghề dệt vải, bao nhiêu thước vải tinh xảo đều đã làm ra từ đôi tay này, cô ấy bán đi dành tiền cho Kỳ Cơ ăn học bao năm, tuổi xuân hoang phí đổi lại lời phụ bạc chia ly. Lời lẽ của Lam Mễ Mễ khiến nàng ta kích động ngắc ngứ, nhưng lại không biết phản kháng lại thế nào, khóe mắt ướt át thêm:"Muội cũng không phải chưa từng nghĩ, trong đêm mưa gió bão bùng muội một mình hiu quạnh, còn huynh ấy lại nồng tình mật ái với người khác. Nếu có thể buông bỏ tỷ nghĩ muội còn khư khư ôm đau khổ như vậy sao?"
Lúc này cửa bị bóng người chắn hết ánh sáng, trong khí thoáng mùi son phấn, người đến phong thái ngời ngời, môi đỏ tươi diễm lệ, tà váy gấm thượng hạng thêu hoa, vạt áo cổ tay đều thêu bằng chỉ vàng trên tóc cài mấy cây trâm thược dược đá quý sáng lóa mắt. Đây chính là con gái vàng bạc của Diệp phủ - Diệp Quý Châu.
Nàng ta cầm quạt tròn che miệng cười cười, đuôi mắt liếc qua Trầm Châu đi đến một cái bàn gần đó:"Chuyện ta nói với ngươi thế nào rồi?"
Thanh Hồn đang ăn ngấu ăn nghiến, nghe thế ngẩng đầu xấu hổ:"Ngại quá, ta e là không giúp được tiểu thư rồi."
Diệp Quý Châu lạnh lùng đôi ngươi lãnh đạm:"Ngươi muốn bao nhiêu tiền cứ nói."
Mấy ngày trước cô ta đến tình y đòi y bào chế dược liệu giúp cô ta trẻ mãi không già, cái này...làm ơn đi nếu là đại phu thật sự chưa chắc có thể lưu giữ tuổi xuân, con người ai không già không chết? Huống gì tên lang băm như y không bốc nhầm thuốc hại chết người đã may lắm rồi.
Y nhìn dung mạo của cô ta, xinh đẹp quyến rũ nhường ấy, trên tay cầm một chiếc quạt tròn làm bằng chất liệu quý giá, thêu hoa thược dược, cán vàng chạm rỗng hoa văn long phụng trình tường, thoảng hương thơm ấm áp dễ chịu, mùi hương này hiếm gặp cũng không dễ chế tạo, y chợt thấy thương hại cô ta:"Thôi vậy, cây quạt này không hợp với cô hay là cho ta đi, vài ngày sau ta mang đến cho cô."
Nàng ta hài lòng khẽ nhếch đuôi mắt, chẳng luyến tiếc thanh quạt bỏ xuống bàn:"Phải mang đến trước ngày thành thân của ta đó."
Thanh Hồn nhìn thanh quạt kia, đúng là một nữ tử khổ vì tình.
Thanh quạt này, không tốt.
****
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử, truyện Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử , đọc truyện Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử full , Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử full , Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử chương mới