Khi tiểu nữ nhi ra đời, Tống Đào Yêu vui mừng đến cực điểm. Đại nữ nhi sáu tuổi leo lên giường, nghiêng qua bên cạnh nàng, tò mò hỏi nàng: "A nương, muội muội tên là Tịch Lam sao ạ?"
Tống Đào Yêu gật đầu: "Đúng vậy."
Nàng nói: "Con là Triêu Yên, con bé là Tịch Lam. Tên của con bé đặt theo con."
Chiết Triêu Yên lộ ra nụ cười vui vẻ: "Đương nhiên phải đặt theo con rồi, con là tỷ tỷ mà."
Cô bé nhẹ nhàng sờ sờ lên mặt muội muội: " A nương, con sẽ bảo vệ muội muội cả đời."
Tống Đào Yêu ngay lập tức đặt tiểu nữ nhi xuống, ôm lấy cô bé nói: "Muội muội không cần con bảo vệ, a nương sẽ bảo vệ con bé. A nương cũng sẽ bảo vệ con."
Người đương thời thích sai bảo đại nữ nhi đi chăm đệ đệ muội muội nhưng Tống Đào Yêu không thích. Nàng hy vọng Yên Yên nhà mình vui vẻ lớn lên, xuất giá, thành gia, mà không phải giống như những tiểu cô nương khác, người mới lớn như vậy mà đã phải cả ngày cõng muội muội làm việc.
Năm đó nàng là con út trong nhà, nàng cũng chưa từng chăm đệ đệ muội muội, cho nên càng thêm không muốn nữ nhi của mình đi chăm muội muội.
Nhà nàng chỉ có hai cô nương, không nhiều, bản thân nàng có thể chăm con tốt.
Chỉ có điều, ngay sau đó đã có vấn đề mới. Nàng phát hiện bạc không đủ nhưng nuôi con cần có bạc. Nàng chăm hai đứa nhỏ không thể làm việc, cuộc sống bắt đầu trở nên khó khăn.
Nhưng nàng cũng không hoảng, lúc trước khi Chiết Tùng Niên có thể kiếm bạc đã từng cho hương thân quê nhà mượn, bây giờ mình lâm vào cảnh khó khăn thì tất nhiên cũng phải đi mượn bọn họ.
Lúc này, trong lòng nàng còn có một ít ý nghĩ u ám nho nhỏ: Nếu lần này mình mượn bọn họ bạc mà bọn họ không cho mượn thì nàng có chuyện dễ nói rồi, nàng phải mắng cho bọn họ về sau không còn mặt mũi đến nhà mượn bạc, nói cho Chiết Tùng Niên biết suy cho cùng thì người ở trên đời này vẫn là ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân mình, nào có người ngu xuẩn giống hắn.
Nhưng nàng đến từng nhà từng hộ, hàng xóm láng giềng lại là người tốt, có dư bạc cho nàng bạc vụn, không có bạc thì đưa trứng gà, đưa gạo từ trong nhà cho nàng.
Trong tay Tống Đào Yêu đã có bạc, ba mẹ con cũng ăn được cơm nóng. Trong lòng nàng thấy hơi xấu hổ, lại hơi ấm áp.
Nhưng nàng thật sự không muốn cho bọn họ mượn bạc nữa! Đợi sau khi Chiết Tùng Niên về, nhất định phải nói rõ ràng với hắn về chuyện này. Trong nhà đã có thêm một người, đâu thể giống như lúc trước được chứ.
Lại qua một thời gian thì truyền đến tin tức của kinh đô nói là Chiết Tùng Niên trúng Thám hoa, Bệ hạ bổ nhiệm chức giám sát Vân Châu.
Đây thật sự là việc đại hỉ. Tất cả mọi người đều đến ăn mừng, đều tặng quà, Tống Đào Yêu lại đột nhiên không còn thấy vui mừng nữa mà thay vào đó là nhíu mày lại.
Chiết Triêu Yên ngồi ở trên giường trêu chọc muội muội phun bong bóng, thấy vẻ mặt a nương như vậy, tò mò hỏi: "Đây không phải chuyện tốt sao ạ? Sao a nương lại buồn."
Tống Đào Yêu không muốn cô bé còn nhỏ đã nghĩ nhiều như vậy, cười cười: "A nương chỉ là chưa từng nhìn thấy nhiều đồ như vậy, cho nên có một số không biết là cái gì thôi."
Đây quả thật là một nguyên nhân trong đó. Bởi vì đã làm quan lớn, về sau phải giao tiếp với đám quan thái thái, nhưng mình vốn không biết chữ, cũng không biết đồ tốt, sợ là nhất định sẽ bị chê cười.
Nhưng đây chỉ là một nguyên nhân rất nhỏ. Nàng trời sinh tính cởi mở, căn bản sẽ không vì chuyện này mà nhíu mày. Nàng buồn chính là hôm nay cũng có đám quan quyến Vân Châu tặng lễ tới nhà, đây chính là lễ nghĩa qua lại. Nhưng lễ nghĩa qua lại nhiều thì lại không tốt với cái nhà này.
Bởi vì Chiết Tùng Niên vẫn là cái tính thích bố thí kia, đồ người khác tặng tới, sợ là có một nửa sẽ bị bố thí đi ra ngoài, vậy đến lúc đó đáp lễ thì đáp cái gì?
Nàng thành tâm thành ý cầu xin thần linh qua đường: Xin phù hộ kho lương thiên địa đầy đủ, đừng có người nghèo.
Lòng hắn nằm ở thiên hạ, vậy thì nàng kỳ vọng thiên hạ thái bình đi.
Sau đó thêm một câu: Cũng hy vọng trên đường hắn từ kinh đô về Vân Châu được yên bình.
Kết quả chưa đợi được người trở về thì chức quan giám sát đã mất rồi, thành một quan thất phẩm nho nhỏ.
Sau khi nghe ngóng mới biết được, đại quan là Tiên đế phong, nhưng trùng hợp năm nay Tiên đế tạ thế rồi. Mà Chiết Tùng Niên đã đắc tội với Tân đế, Tân đế không thích hắn, vì thế chỉ cho một chức quan thất phẩm bé như hạt mè.
Vì thế người qua lại ở cửa đã ít đi. Chỉ có mấy người hàng xóm đến an ủi nàng: "Không sao, vẫn còn trẻ mà, đã là thứ được bao nhiêu người hâm mộ rồi."
Nhưng Tống Đào Yêu lại lo lắng nói: "Tính tình của hắn... Ầy, nếu đã đắc tội Bệ hạ thì sợ là sau này ở Vân Châu cũng một bước khó đi."
Nhưng chỉ cần hắn yên ổn sống thì cuộc sống vẫn sẽ rất tốt.
Đến khi Chiết Tùng Niên theo Vân vương gia trở về, nàng tự mình ra cửa thành đón hắn, trấn an hắn: "Giống như trong kịch nói, không được công danh cũng không sao cả, phu thê tận hưởng thời gian bên nhau."
Trong lòng Chiết Tùng Niên áy náy: "Ta có lỗi với nàng."
Tống Đào Yêu: "Không hề gì, ta cũng chưa từng muốn cuộc sống phú quý gì đó, chỉ cần người một nhà chúng ta ở bên nhau, bình an yên ổn là được rồi."
Chiết Tùng Niên ôm tiểu nữ nhi cười: "Đào Yêu, có nàng thật tốt."
Hắn cũng chẳng hề cố chấp với việc làm đại quan, chỉ quan tâm dân chúng. Ở trong mắt dân chúng, hắn thật sự là một vị quan tốt. Cho dù là nhà ai gặp nạn tới nhờ hắn, hắn đều tận tâm tận lực giúp đỡ, có đôi khi còn có thể quên mất chuyện nhà mình.
Tống Đào Yêu càng thêm bất mãn. Nhưng hắn đối xử tốt với nàng, đối xử tốt với hai nữ nhi, đồ ăn và bạc trong nhà cũng còn đủ, cho nên cũng không có quá oán trách hắn, chỉ là hơi không thoải mái.
Mâu thuẫn nhỏ tích lũy ngày qua ngày, nhưng lại có thể nhịn được. Nàng đã sắp tức chết rồi nhưng hắn vẫn chẳng hề phát hiện ra được.
Nhưng kỳ thực mãi cho tới lúc này, tình cảm giữa hai vợ chồng vẫn tốt, thời điểm Tống Đào Yêu không tức giận vẫn sẽ làm cơm đưa đến trong nha môn cho hắn.
Mâu thuẫn thực sự bùng nổ là hạn hán năm sau. Quá nhiều người chết, bao nhiêu người chỉ lo thân mình, không vươn tay ra bên ngoài giúp đỡ nữa, nhưng Chiết Tùng Niên lại vẫn không nhịn được mà đi cứu tế.
Bạc bổng lộc của hắn tới tay trở về đã không còn lại được bao nhiêu nữa. Năm trước còn được, năm trước biểu tỷ ở kinh đô còn có quà mừng năm mới, bạc của hắn đưa ra ngoài một chút, trong nhà vẫn có ăn. Nhưng năm nay quà năm mới của kinh đô đã ít đi rất nhiều, biểu tỷ cũng ở trong thư nói lão phu nhân ức hiếp người, thật sự là không thể tặng quá nhiều, bảo họ tiết kiệm đi một chút để dùng.
Vì thế trong nhà lại giật gấu vá vai. Phải chịu đựng qua mấy tháng hạn hán này nói dễ hơn làm. Buổi tối Tống Đào Yêu không đốt đèn, sau khi dỗ hai nữ nhi ngủ, lẳng lặng chờ Chiết Tùng Niên về, muốn nói chuyện tử tế với hắn.
Mạng nhà người khác là mạng, mạng hai nữ nhi của nàng cũng là mạng. Không biết hạn hán này còn bao lâu mới có thể qua đi, trong nhà cần phải có bạc dự trữ, phải có lương thực mới được.
Nhưng đợi cả đêm, Chiết Tùng Niên cũng không trở về. Tống Đào Yêu vẫn luôn ngồi ở chỗ đó, cả người đều cứng đờ.
Trời sáng rồi.
Trời sáng, Chiết Triêu Yên mắt nhập nhèm bò dậy gọi nàng: "A nương… A nương làm sao vậy?"
Tống Đào Yêu rùng mình, ôm Chiết Triều Yên thật chặt vào lòng: "Yên Yên, sau này a nương phải chọn cho con một phu tế tốt mới được, đừng giống như a nương."
Chiết Triêu Yên trở nên hoảng hốt: "Cha không tốt sao ạ?"
Tống Đào Yêu khóc lên: "Không tốt, hắn ta không hề tốt chút nào cả."
Nhưng nàng không còn biện pháp nào. Bởi vì Chiết Tùng Niên không chỉ có đêm đó không về, qua ba ngày rồi hắn mới mở cửa nhỏ trong nhà ra vào buổi tối.
Cả người hắn đầy bùn cát, vừa nói chuyện vừa giũ xiêm y: "Đào Yêu, trong nhà vẫn ổn chứ? Bên ngoài lại có không ít người chết rồi, tối qua ta đi thu xếp cho người nhà bọn họ, từng người xanh xao vàng vọt…"
Lời còn chưa nói xong, đã thấy thê tử đang lạnh lùng nhìn mình.
Rất nhiều năm sau Chiết Tùng Niên vẫn còn có thể nhớ tới một màn này. Cũng chính là bắt đầu từ ngày này, bọn họ không còn là phu thê ân ái năm đó nữa, mà bắt đầu ầm ĩ cùng tranh chấp vô cùng vô tận.
Nếu như có thể sống lại một đời, hắn nhất định sẽ nói với bản thân lúc đó, nghe lời nàng, nghe lời nàng, nhất định phải nghe lời nàng. Nhưng mà năm đó hắn vẫn còn trẻ, không hề biết nỗi đau khi nửa đời nhìn lại mà bên người chẳng có thân nhân, hắn chỉ rụt rụt cổ, nịnh nọt đưa bạc của mình lên.
"Đào Yêu… Đây là bạc mà Chu gia huynh đệ trả, lần này huynh ấy ra khỏi thành đi lính, được thưởng rất nhiều bạc, vừa về đã trả lại cho ta, nàng xem..."
Nhưng thê tử vẫn không nhúc nhích đứng ở bên kia, ánh sáng trong mắt càng ngày càng yếu.
Nàng nói: "Chiết Tùng Niên, ngươi tưởng, ta là người như ngươi sao?"
Nàng nắm chặt hai tay lại với nhau, quát lên bằng giọng nói trầm thấp: "Ngươi tưởng, ta nhìn thấy bạc ngươi cầm về thì sẽ cảm khái lòng người lương thiện, sẽ cảm khái thế đạo này người người đều là có vay có trả, đến khi chúng ta gặp nạn, bọn họ cũng sẽ cho chúng ta mượn bạc không cần chúng ta trả sao?"
Chiết Tùng Niên bị vẻ mặt như vậy của nàng hù dọa, dè dặt tiến về phía trước: "Đào Yêu, nàng làm sao vậy… Nàng đừng dọa ta."
Tống Đào Yêu tức giận đến mức đau đớn tâm can, tát một cái lên mặt hắn: "Dọa ngươi… Dọa ngươi là như vậy sao? Nếu ta mà dọa ngươi thì ta sẽ giống như ngươi vậy, ba ngày ba đêm không về nhà là chuyện thường, nếu ta mà dọa ngươi thì ta sẽ mang theo khuê nữ rời đi với nam nhân khác, nếu ta mà dọa ngươi thì ta sẽ bán luôn cái nhà này đi để đi bố thí cháo, đi làm người tốt của ta."
Hai mắt nàng đẫm lệ, hung tợn nhìn hắn: "Là ta liên lụy ngươi, Chiết đại nhân, là ba mẹ con chúng ta không hiểu chuyện, không bán mình cho ngươi đổi lấy bạc để ngươi đi bố thí cho những người nghèo khổ kia."
Nàng khóc lắc đầu, cười lạnh lên: "Chiết Tùng Niên, nếu ngươi đã là Lạt Ma chuyển thế, vì sao còn phải cưới ta, lòng ngươi mang bách tính Vân Châu, chẳng lẽ ta thì không phải là người Vân Châu?
Sao ngươi không nhìn xem ta, không nhìn xem nhà của chúng ta cũng sắp hết lương thực rồi, không nhìn xem nữ nhi của chúng ta, năm nay chưa từng mua xiêm y mới, chưa từng ăn cơm gạo…"
Nàng khóc mắng: "Ngươi chẳng hề biết gì hết, đôi mắt của ngươi chỉ biết nhìn bên ngoài, việc sống chết của chúng ta ngươi cứ mặc kệ."
Chiết Tùng Niên lòng dạ rối bời, không ngừng xin lỗi. Nhưng điều này cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa. Tống Đào Yêu cảm thấy trái tim mình đã chết rồi, không còn vì hắn xin lỗi mà được an ủi nữa, không còn vì hắn cho mượn bạc mà tức giận nữa, không còn vì hắn thu hồi bạc mà vui vẻ nhà.
Nàng lạnh lùng nhìn cái người trước mắt này, đã bắt đầu hối hận rồi.
Con người ta không thể hối hận, một khi hối hận, đó là một khởi đầu khác của vạn kiếp bất phục. Lúc này không có cách nói của hòa ly, nàng cũng không nghĩ tới hòa ly, nhưng nàng không hạnh phúc nữa rồi.
Nàng bắt đầu nghĩ, nếu không gả cho hắn thì tốt biết bao, nếu lúc trước gả cho nhi tử của huyện lệnh thì tốt biết bao.
Nàng trằn trọc không ngủ được, nửa đêm đều là khóc mà tỉnh lại. Chiết Tùng Niên thật sự đã bị dọa, hắn cũng không dám đi ra ngoài, ngày ngày đến giờ thì về nhà ngay, gặp phải người mượn bạc, cũng phải cứng rắn tâm địa lên mà từ chối, nhưng cũng không từ chối nổi, ví dụ như đứa trẻ phố trước bị ngựa đá trên đường, mới tí tuổi đã bị gãy chân, nhất định phải uống thuốc mới có thể sống sót được.
Đứa bé nhỏ như vậy, đều là cùng trong một trấn, hắn nhìn đứa bé lớn lên, còn gọi hắn một tiếng thúc, hắn không có khả năng thờ ơ đứng ngoài nhìn được. Bạc của hắn lại cho mượn đi, hắn sợ về nhà nhưng lại không dám không về nhà, vì vậy mà vô cùng do dự, ở đầu ngõ đụng phải Chu gia huynh đệ và nhi tử của hắn.
Chiết Tùng Niên hỏi hắn: "Bây giờ huynh lợi hại rồi, thành binh lính chinh chiến sa trường, tương lai nhất định sẽ làm tướng quân."
Chu huynh đệ cười ha ha: "Hy vọng được như lời đệ nói. Ầy, ta cũng không có cách gì, lúc trước trong nhà còn có chút gia sản, nhưng cũng không chịu nổi bão cát với hạn hán lần này tới lần khác, gia sản của gia gia ta lúc đó còn được tính là lớn, đến trong tay phụ thân ta thì đã ít đi một nửa, lại đến trong tay ta tiếp thì đã không có gia nghiệp để có thể truyền tiếp cho nhi tử nữa rồi, khoảng thời gian trước thật sự là giật gấu vá vai, còn phải mượn bạc của đệ, nghĩ tới nghĩ lui, nam nhi Vân Châu, vẫn phải đi làm lính thôi."
Chiết Tùng Niên thở dài: "Có đôi khi ta thật sự không hiểu, vì sao triều đình còn phải hàng năm đưa người đến đây."
Chu huynh đệ lại càng không hiểu, nhưng mà hắn hiểu cái thở dài của Chiết Tùng Niên, bởi vì tổ tông nhà hắn bán ô ở Vân Châu.
Khi còn bé nhìn mặt trời mọc ròng rã không ngừng, hắn rất muốn hỏi rốt cuộc có phải đầu óc tổ tông có vấn đề không mà lại tới Vân Châu để bán ô.
Chiết Tùng Niên cười rộ lên, sau đó nghiêm trang nói: "Nhưng mà, nơi hạn hán đến đâu rồi cũng sẽ có mưa. Trời mưa thì phải có ô, ngày thường có thể không dùng ô nhưng một khi trời mưa thì phải dùng ô. Nếu không cũng sẽ bị bệnh, bị bệnh thì sẽ chết."
Giống như Vân Châu vậy, Vân Châu cũng cần một cái ô.
Hắn thở ngắn than dài trở về, sau đó không dám nói chuyện, Tống Đào Yêu vừa thấy bộ dạng này của hắn còn có gì không hiểu nữa, nhưng nàng cũng đã nghe nói rồi, bạc này là cầm đi cứu đứa nhỏ.
Đều là hàng xóm láng giềng, năm đó lúc mình sinh Lam Lam, người nhà kia còn tặng cho mình một con gà mái già. Nàng cũng thừa nhận tình cảm này, nếu như muốn mượn bạc thì nàng cũng sẵn lòng cho mượn. Nhưng mà, chuyện này không phải là vấn đề có cho mượn bạc hay không, mà là Chiết Tùng Niên hoàn toàn không bàn bạc với nàng.
Vì thế lại phải nổ ra một lần cãi vã. Nàng lên án hắn từng câu từng chữ: "Ta cũng không phải Diêm vương gia, vì sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ không chịu cho mượn chứ? Vì sao trước khi ngươi cho mượn không thử hỏi ta? Vì sao ngươi lại tự mình quyết định? Cái nhà này là của hai người chúng ta, ngươi còn tiếp tục như vậy nữa thì chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Chiết Tùng Niên nghiêm túc chịu mắng, nơm nớp lo sợ chịu chỉ trích, nhưng trong lòng Tống Đào Yêu, hắn như vậy càng ngày càng khiến cho mình bất lực.
Nàng nói: "Khi còn bé ngươi đến nhà ta ăn cơm, cả nhà ta đều chưa từng chê ngươi nghèo. Biết phụ mẫu ngươi đều đã mất, không ăn nổi cơm, cũng chưa từng nghĩ tới muốn ngươi báo đáp. Nhà ta cũng là người tâm địa lương thiện có đúng không?"
Nàng tự giễu cười: "Ta thấy kẻ yếu bị ức hiếp, cũng sẽ giơ roi lên cứu bọn họ, ta thấy trẻ con nghèo khổ, cũng sẽ lén giấu một chút cơm nắm ra ngoài cho bọn họ ăn."
"Chiết Tùng Niên, ta cũng không phải kẻ lòng dạ xấu xa, ta cũng là kiểu người tâm địa lương thiện, nhưng ngươi hiện tại, ngươi đã..."
Lúc nói tới đây môi nàng run run, tiếng nức nở không nhịn được mà phát ra.
Nàng hít sâu một hơi, cảm thấy bản thân thật sự thảm thương: "Ngươi đã ép ta trở thành một kẻ tội ác tày trời. Ngươi ở bên ngoài là người tốt, quan tốt, nhưng ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút xem, thanh danh Tống Đào Yêu ta như thế nào? Có phải bọn họ nói ta giống một con hổ cái, giống Mẫu Dạ Xoa Diêm La Vương, ép ngươi không được làm việc tốt, ép ngươi không được hành thiện tích đức?"
"Thậm chí có một số người còn chạy tới trước mặt ta mà nói, ngươi là một vị quan, là vị quan phẩm đức cao thượng, loại nữ tử giác ngộ không nhiều, phụ nhân hậu trạch như ta, thật là hòn đá vướng chân trên đường của ngươi."
Chiết Tùng Niên nghe vậy áy náy vô cùng, hắn mờ mịt nhìn nàng, lại căm tức nói: "Là ai nói nàng, nàng nói cho ta biết, ta nhất định phải mắng chết bọn họ."
Tống Đào Yêu cười lạnh liên tục: “Vậy thì sao chứ? Nữ nhi của ta có thể mặc xiêm y mới, nữ nhi của ta có thể mỗi bữa ăn thịt, nữ nhi của ta có thể đi mua sách, mua roi, mua ngựa sao?"
Không thể. Bạc của hắn vẫn vung ra như nước, không dễ thu về.
Cãi nhau một trận như vậy, Chiết Tùng Niên vừa áy náy vừa tự trách với nàng, đau lòng vì nàng, hắn mới biết được hoá ra cuộc sống của thê tử là như vậy, hoá ra thê tử ở trong mắt người ngoài là như vậy, hoá ra thê tử không chỉ phải chịu uất ức từ hắn, còn phải chịu sự trách mắng từ những người khác.
Hắn bắt đầu gõ cửa từng nhà từng nhà, nghiêm túc giải thích với từng nhà, nếu như không phải thê tử bằng lòng cho mượn bạc thì hắn cũng sẽ không cho mượn. Những người đó lúng túng nói xin lỗi: "Chúng ta cũng không nói gì cả, đều là bà nương ngứa miệng, đệ yên tâm, về sau chắc chắn sẽ không có loại lời này truyền ra nữa."
Chiết Tùng Niên lại tìm được mấy người đến trước mặt Tống Đào Yêu nói nàng là đá vướng chân kia, từng câu từng chữ mắng bọn họ châm ngòi ly gián, không biết tôn trọng người khác."
Hắn cứ như vậy làm ầm một trận, sau khi Tống Đào Yêu biết được, lại bắt đầu hơi dao động. Nàng nghĩ, hắn thật sự không phải là người xấu, cũng không phải thật sự là kẻ ngu xuẩn, hắn thích nàng, yêu thương con, lúc bình thường hắn vẫn rất tốt.
Nhưng vừa mới nghĩ như vậy, hắn lại chỉ bảo một người về báo cho nàng biết, hắn phải đi xử lý bạc cứu trợ thiên tai, phải đi mấy nơi của Vân Châu, sợ là cả tháng này đều không thể về nhà.
Lòng Tống Đào Yêu lại bắt đầu lạnh xuống. Hơn nữa, lần này hắn vừa đi cũng không phải một tháng, mà là ba tháng. Ba tháng sau, Lam Lam đã sắp có thể nói chuyện được rồi.
Người đầu tiên cô bé gọi là a tỷ. Lúc ấy khi Tống Đào Yêu nghe xong, trong lòng lại thấy hơi chua xót. Kỳ thực, đối với tiểu nữ nhi, nàng không được tận tâm như với đại nữ nhi. Bởi vì lòng nàng rối bời, tính tình cũng rất nóng nảy, cả người đều choáng váng, vẫn là Yên Yên ngoan ngoãn, vẫn luôn giúp nàng trông Lam Lam.
Bây giờ Lam Lam mở miệng gọi người đầu tiên là a tỷ, khiến cho nàng lại bắt đầu tự kiểm điểm lại mình.
Thế nhưng Chiết Triêu Yên lại an ủi nàng: "A nương cũng là a nương của bản thân mình, cũng có sầu muộn và sự vui vẻ của bản thân mình, không phải chỉ là a nương của con với muội muội, cũng không phải chỉ là thê tử của cha."
Tống Đào Yêu nghe xong thì hai mắt đẫm lệ. Cho nên mới nói, kỳ thực nàng vẫn hơi áy náy với tiểu nữ nhi, bởi vì tiểu nữ nhi tạm thời chưa lớn lên, hình như nàng thích đại nữ nhi hơn một chút.
Nhưng cả hai nữ nhi nàng đều thích, dắt lớn ôm nhỏ đi trong phòng bếp nấu cơm.
Vừa nấu cơm xong thì Chiết Tùng Niên về.
Tống Đào Yêu vốn định mắng hắn mấy câu, nhưng lại thấy sắc mặt hắn bất thường. Nàng nhíu mày: "Sao ngươi lại hồn bay phách lạc thế?"
Còn vẻ mặt suy sụp tinh thần này cũng không giống hắn. Lúc trước hắn ở bên ngoài vất vả, ở nhà bị mắng đến đâu thì cũng đều chứa đựng một khí thế của người trẻ tuổi. Nhưng bây giờ, cả người hắn đều bắt đầu suy sụp, nói cho cùng thì vẫn là phu thê, nàng nhịn nhưng rồi vẫn không nhịn được mà hỏi hắn: "Có người ức hiếp ngươi?"
Chiết Tùng Niên cũng chầm chậm lắc đầu. Buổi tối còn uống rượu. Tống Đào Yêu biết ngay là hắn đã gặp phải chuyện lớn rồi. Gặp phải chuyện lớn, nàng cũng không giải quyết nổi, chỉ rót rượu cho hắn, để hắn uống đủ.
Bình thường Chiết Tùng Niên không uống rượu, cho nên thu được một ít quà mừng là rượu thì vẫn luôn tặng cho người khác, cũng sẽ để lại một ít, tránh cho lúc có người tới còn phải ra ngoài mua.
Hôm nay số rượu này đã bị hắn uống hết. Tống Đào Yêu thở ngắn than dài, ngồi xuống tỉ mỉ hỏi hắn: "Rốt cuộc là làm sao vậy?"
Chiết Tùng Niên lại ôm nàng khóc.
Hắn nói, Đào Yêu à, có thời điểm không cần phải có nhiều người chết như vậy. Có thời điểm người chết không phải là do thiên tai, chỉ là nhân hoạ. Nhiều bạc hoa tuyết như vậy, không biết có bao nhiêu người ở trong đó tham ô, bọn chúng tham ô số bạc này cũng không phải dùng để cứu mạng, chẳng qua là trang trí cho nhà mình thêm tinh xảo tráng lệ, chẳng qua là một ngày ba bữa ăn thêm chút thịt, trát thêm chút son phấn lên mặt, nhưng dân chúng Vân Châu lại cần số bạc này để cứu mạng.
*[雪花银: Bạc có độ tinh khiết cao, trọng lượng nặng, bề mặt giống bông tuyết.]
Hắn ôm nàng khóc: "Bầu trời tăm tối này chỉ có một mình ta thì làm sao có thể chống đỡ cho cả vùng trời trong sạch được, Đào Yêu, ta mệt quá."
Là quan lại, những kẻ đó không ngừng gian dối giở thủ đoạn, tham tài háo sắc, nhưng điều này lại trở thành trạng thái bình thường. Hắn không hòa nhập thì là kẻ lập dị, kẻ ác.
Nỗi buồn khổ trong lòng Chiết Tùng Niên càng ngày càng nhiều, khóc cũng càng ngày càng thảm thương. Nhưng sau khi Tống Đào Yêu đau lòng vì hắn một lát thì lại suy nghĩ đến một chuyện khác.
Nàng lẳng lặng hỏi: "Vậy ngươi muốn làm gì bây giờ? Thế đạo này đã như thế. Ngươi đắc tội Bệ hạ, đắc tội phủ nha Vân Châu, ngươi nghiêm túc làm việc vì dân chúng như vậy, mấy năm nay cũng chưa bao giờ được khen ngợi thăng quan mà lại vẫn luôn bị chèn ép… Những thứ này, ngươi đều có thể tự hưởng thú vui. Ta chưa từng nói ngươi, cũng chưa từng yêu cầu ngươi đi nịnh hót quan trên, bảo ngươi làm chuyện trái với bản tâm."
"Nhưng Chiết Tùng Niên, hiện tại ta rất sợ. Ta rất sợ ngươi vì cả bầu nhiệt huyết trong lòng ngươi, vì thế đạo trong sạch trong mắt ngươi mà đặt ta và hai nữ nhi vào nguy hiểm, đến lúc đó, ta chết cũng không sao cả, nhưng nữ nhi của ta không đáng phải chết."
Chiết Tùng Niên vốn là say bí tỉ, nghe xong lời này đã ngay tức khắc tỉnh lại. Hắn chợt cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, soạt một cái đứng lên: "Ta sẽ không… Ta sẽ không để cho nàng và các con xảy ra chuyện. Nàng yên tâm, tuy ta muốn làm một cái ô, muốn che lên một vùng trời trong sạch, nhưng ta cũng không phải kẻ ngu xuẩn, ta biết mình đã đắc tội không ít người, nàng và các con đi theo ta đã sống rất gian nan, ta sẽ không đi tố cáo Phủ Châu."
Bởi vì hắn càng biết rõ, cho dù có tố cáo thì cũng chẳng ích gì.
Hắn cười gượng: "Cho nên ta mới không cam lòng như thế, ta mới cảm thấy mệt mỏi."
Hắn không sợ khổ cũng không sợ mệt, nhưng hắn chỉ sợ bản thân cứ như vậy mà bắt đầu cong xương sống của mình xuống.
Tống Đào Yêu thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nhìn hắn cả người bùn cát, rõ ràng tuổi còn chưa lớn nhưng mặt lại đầy vẻ tang thương, lại không nhịn được mà thở dài.
Lần đầu tiên nàng dịu dàng nói: "Uống thêm chút nữa đi, uống say thì tốt rồi."
Chiết Tùng Niên say mèm, ngủ mãi đến trưa ngày hôm sau mới dậy. Nhưng không phải tự nhiên tỉnh, mà là bị Tống Đào Yêu lay tỉnh.
Sắc mặt nàng tái nhợt: "Mau dậy đi, Chu gia huynh đệ đã xảy ra chuyện rồi."
Chiết Tùng Niên sợ tới mức lập tức bò dậy, ngoài cửa, nhi tử của Chu gia huynh đệ Chu Cẩm Quân mặc tang phục, sau khi nhìn thấy hắn dậy rồi thì quỳ phịch xuống một tiếng: "Chiết thúc, cha con qua đời rồi."
Chiết Tùng Niên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Hắn vội kéo Chu Cẩm Quân đứng lên: "Đứa bé ngoan, cha con là một đại anh hùng."
Chu Cẩm Quân rưng rưng gật đầu: "Tang sự xin nhờ Chiết thúc giúp con."
Chiết Tùng Niên: "Đây là việc đương nhiên."
Vân Châu có quy củ báo tang. Nhà nào có người mất thì người thân sẽ mặc đồ tang làm lễ quỳ lạy trước gia đình quen thân, sau đó nhờ bọn họ cùng giúp lo liệu tang sự.
Nhà Chiết Tùng Niên là nhà đầu tiên. Hắn dẫn theo Chu Cẩm Quân đi lạy, đi mời từng nhà một.
Chuyện người chết ở Vân Châu thật sự là quá thường thấy, nhưng với cái chết của Chu gia huynh đệ thì Chiết Tùng Niên lại càng canh cánh trong lòng.
Có thể là do hiện giờ hắn gặp phải trở ngại không bước qua được, cũng có thể là do hắn có sự đồng cảm với Chu gia huynh đệ, cho nên lúc lo liệu tang sự, hắn cũng cảm thấy bản thân mình mơ màng hồ đồ, không biết nên làm thế nào
Hắn dẫn Chu Cẩm Quân về nhà. Tống Đào Yêu không nói gì, nàng chỉ nói: "Nếu ngươi đã muốn nuôi thằng bé thì phải gánh vác trách nhiệm, đừng đẩy thằng bé cho ta."
Chiết Tùng Niên yên lặng gật đầu. Nhưng con người hắn, thật sự là nói chuyện không đáng tin. Lúc hắn bận lên thì căn bản không rảnh lo nhiều như vậy. Cũng may Chu Cẩm Quân rất ngoan, không khóc không ồn ào, còn giúp đỡ làm việc trong nhà, rất nhiều thứ vẫn cần người có sức lớn đi làm, hắn còn nhỏ nhưng sức lại rất lớn, cùng với Chiết Triêu Yên, một người làm việc nặng một người làm việc nhẹ, phối hợp rất tốt.
Tống Đào Yêu nhìn thấy, cũng dần dần không định đẩy Chu Cẩm Quân cho Chiết Tùng Niên giống như trước nữa. Nàng quá dễ mềm lòng.
Chu Cẩm Quân cứ như vậy bắt đầu sống trong nhà.
Mấy năm trôi qua, Chiết Tịch Lam cũng đã năm sáu tuổi, tiểu cô nương trông cực kỳ xinh đẹp, xinh đẹp giống tỷ tỷ nàng, nhưng bây giờ trống đánh xuôi kèn thổi ngược, Chiết Triêu Yên dịu dàng nhưng tiểu cô nương lại rất nóng nảy.
Cô bé còn rất ngang ngược! Nhi tử nữ nhi nhà hàng xóm láng giềng đều từng chịu thiệt trên tay nàng, tuy rằng tuổi tiểu cô nương có vẻ yếu nhưng sức cũng không nhỏ, bình thường đánh nhau lại không tiếc sức, thường xuyên đánh người ta khóc.
Hôm nay lại đi đánh một trận. Đầu Tống Đào Yêu sắp đau hết cả lên rồi, nàng bất đắc dĩ nói: "Lam Lam, về sau chúng ta đừng đánh nhau nữa được không?"
Chiết Tịch Lam không muốn. Nàng kiên định lắc lắc đầu: "A nương, con thế này là thấy việc nghĩa hăng hái làm. Không phải a nương với cha cũng từng nói rồi sao, không thể bắt nạt kẻ yếu, cũng không thể thấy chết mà không cứu được."
Nàng giận dữ nói: "A Lí nhà bên cạnh chẳng qua là tính tình yếu đuối một chút thôi mà cứ luôn bị chửi ẻo lả, bọn nó còn đánh hắn, nhìn xem! Nhìn xem! Hắn đã bị đánh thành bộ dạng gì rồi, nhưng hắn là một tên nhát gan, bị đánh mà chỉ biết khóc, con cũng có biện pháp nào đâu chứ! Con chỉ có thể giúp hắn đánh người ta thôi."
Tống Đào Yêu nghe mà đau đầu: "Ta chẳng qua là nói con một câu, con vậy mà lại muốn đáp lại ta nhiều câu như vậy."
Chiết Triêu Yên ở bên cạnh nói hộ: "Đứa nhỏ A Lí kia quả thật thường xuyên bị đánh, Lam Lam cũng là vì tốt bụng thôi ạ."
Tống Đào Yêu hết cách, chỉ nói: "Sau này không được đánh nhau nữa, nếu không ta sẽ nhốt con ở nhà thêu hoa."
Chiết Tịch Lam không hề muốn học thêu hoa. Nàng muốn học roi. A nương vung một cây roi đến mức xuất thần nhập hóa, thật sự là làm cho nàng hâm mộ.
Tống Đào Yêu cảm thấy cũng được, nàng nói: "Được, đến khi con rảnh thì sẽ dạy con."
Chiết Tịch Lam vô cùng đắc chí mà cười. Buổi trưa Chu Cẩm Quân trở về, mang cho nàng và Chiết Triêu Yên mỗi người một viên kẹo.
Hiện giờ Chu Cẩm Quân đã vào phủ Vân vương làm thị vệ, còn được đưa tới chỗ Vân vương thế tử, mỗi tháng có thể có hai lượng bạc, số bạc này mỗi tháng hắn đều không tiêu một đồng, cầm hết về cho Tống Đào Yêu.
Tống Đào Yêu ngoài miệng nói không cần nhưng tay lại vô cùng thành thật, cười nói: "Ta để dành giúp con, cho dù là dùng rồi thì chắc chắn ta cũng sẽ bù lại cho con, đến lúc đó dùng để cưới tức phụ cho con.
Mặt Chu Cẩm Quân lập tức đỏ bừng. Không chỉ hắn đỏ mặt, mặt Chiết Triêu Yên càng đỏ hơn.
Lần này, ngay cả Chiết Tịch Lam cũng đã nhìn ra vấn đề. Nàng tò mò nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng hỏi: "Trời rất nóng sao?"
Chu Cẩm Quân vội vàng đưa thêm cho nàng một viên kẹo. Nhưng Chiết Tịch Lam lại cực kỳ bất mãn: "Hóa ra a huynh còn giấu kẹo!"
Mặt Chu Cẩm Quân càng đỏ hơn, đúng là giấu cho Chiết Triêu Yên. Hắn còn muốn kéo nàng ra ngoài đi dạo một lát.
Tống Đào Yêu đã phát hiện hai người bất thường từ lâu rồi. Trong lòng rõ ràng, cũng bằng lòng với hôn sự của hai người, vì thế cười khanh khách nói: "Yên tâm, tương lai nhất định sẽ lo liệu cho con một hôn lễ thật lớn."
Chiết Triêu Yên vội vàng chạy đi. Thật xấu hổ. Nhưng nàng còn nhỏ, cũng chỉ là mù mờ. Chu Cẩm Quân tới nhìn nàng, lén lút đưa cho nàng thêm một viên kẹo, nhỏ giọng nói: "Đây là của Thế tử gia cho ta."
Chiết Triêu Yên ngậm trong miệng, quả nhiên ngon vô cùng.
Nàng cười lên, Chu Cẩm Quân cũng cười.
Hì hì hì, hì hì hì, giống như hai đứa trẻ ngốc vậy.
Đang cười thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. Là nhà họ Phó sát vách tới kiếm chuyện. Hóa ra là Chiết Tịch Lam đánh người, còn đánh toàn là con trai, người bị đánh tất nhiên không muốn nói mình bị một tiểu cô nương đánh, chỉ nói là Phó Lí đánh.
Phó phu nhân đâu thể tin con nhà mình đánh người được, dẫn người đến Chiết gia, Tống Đào Yêu tức muốn chết, mắng: "Giữa trẻ con với nhau đều là giúp người thân thiết. Quan hệ giữa Lam Lam nhà ta với A Lí nhà các người tốt mới muốn giúp nó, nếu không đứa nhỏ A Lí này bị người này đánh người kia đánh, là đứa nhỏ tốt cũng bị đánh hỏng đầu rồi, các ngươi làm phụ mẫu mặc kệ nhưng lại tới nói cô nương nhà ta không tốt, trên đời nào có lý lẽ như vậy."
Phó phu nhân lại bắt đầu móc mỉa: "Phải, tâm địa người nhà các người đều tốt, người nhà ta không tốt. Nếu đã như vậy thì đừng đến nhà ta ăn chực nha, đừng đến nhà ta mượn bạc nha, đừng cả ngày vừa bố thí bạc cho bên ngoài rồi lại chạy đến nhà ta mượn bạc. Tới tới lui lui như vậy, không phải là bạc của nhà ta bố thí ra bên ngoài sao?"
"Hai phu thê các ngươi tính toán thật tốt, làm việc tốt được tiếng tốt, chiếm sạch chỗ tốt nhưng lại để cho nhà chúng ta gánh tiếng ác."
Mặt Tống Đào Yêu tái xanh: "Sao lại nói chuyện khó nghe như vậy, ta mượn nhà ngươi đâu bao nhiêu bạc, chẳng qua là lần trước Lam Lam bị ốm, ta cho con bé đi khám bệnh nên mới mượn ngươi hai lượng bạc."
"Sau đó đến lúc bạc bổng lộc của nhà ta phát xuống thì đã lập tức trả lại cho ngươi rồi, sao đã thành lần nào cũng mượn bạc của nhà ngươi chứ."
Phó phu nhân vẫn móc mỉa, sau khi hung hăng mắng một trận rồi mới đi.
Lúc Tống Đào Yêu ở trước mặt Phó phu nhân còn mắng, đến khi nàng ta vừa rời đi rồi lại khóc lên. Từ lúc Phó phu nhân mắng chửi người thì Chiết Tịch Lam đã bắt đầu mắng người, nhưng a nương không cho nàng mắng, cứ luôn che miệng nàng lại, nàng vừa mới bắt đầu thì tức giận, bây giờ nhìn thấy a nương khóc lại cảm thấy cả người đều bắt đầu sợ hãi.
Nàng kéo kéo tay áo a nương: "A nương, về sau con thật sự không đánh nhau nữa."
Nhưng Tống Đào Yêu lại không đếm xỉa tới nàng.
Nàng khóc, cũng không phải vì cô bé đánh nhau, nhưng trong lòng thật sự là quá ngột ngạt, vẫn không nhịn được mà răn dạy cô bé: "Tuy nhà chúng ta nghèo nhưng cũng không để con đói, con chạy đến nhà nàng ta ăn cơm cái gì!"
Chiết Tịch Lam nhỏ giọng giải thích: "Không phải con cố ý đi ăn, là lúc con qua đó chơi, nhà bọn họ đang ăn thịt kho tàu, Vô Vọng a tỷ cho con ăn một miếng, chỉ một miếng thôi, thật đó ạ."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!