Vẻ mặt nàng căng thẳng, trên mặt có chút kinh ngạc.
Đại phu nhân cũng muốn nhanh chóng rời đi, bà đi qua kéo tay Chiết Tịch Lam, nhưng không kéo đi được.
Bà nghi hoặc ngẩng đầu: "Lam Lam, con làm sao vậy?"
Chiết Tịch Lam lấy lại tinh thần, hoảng hốt nói: "Không có gì ạ.
Vừa nãy hình như con nhìn thấy một người quen."
"Ai vậy?"
"Con không nhớ rõ."
Đại phu nhân bèn nói: "Vậy thì bỏ đi, đừng quan tâm, chúng ta về trước đã."
Chiết Tịch Lam dạ một tiếng, cáo từ Thịnh Trường Dực: "Ngày khác thần nữ lại tặng người tạ lễ."
Thịnh Trường Dực gật gật đầu, không nói không nhận lễ, chỉ đưa mắt nhìn nàng rời đi.
Thịnh Sóc không cần hắn hỏi, đã ghé vào bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: "Thế tử gia, người mà Chiết cô nương nhìn là Tùy Du Chuẩn."
.....Tùy Du Chuẩn.
Thịnh Trường Dực có chút khó hiểu.
Tiểu cô nương đốt đèn Trường Minh cho Yến Hạc Lâm hắn hiểu nhưng mà làm sao lại nhận biết Tùy Du Chuẩn?
Đúng rồi, năm ngoái Tùy Du Chuẩn từng đến Vân Châu, nói không chừng chính là quen biết.
Hắn nói khẽ: "Kinh đô đông người, người lẫn lộn, có nhiều biến cố, ngươi phái một cô nương biết võ công từ trong người của chúng ta đi theo nàng đi."
Thịnh Sóc: "Lén đưa đi ạ?"
Thịnh Trường Dực: "Ta sẽ nói với nàng.
Ngươi chỉ cần đưa người đi trộn lẫn vào trong đám người chọn mua trước, có cần hay không thì tùy theo ý nàng."
Thịnh Sóc gật đầu.
Lúc này, Phó đại nhân đã ôm Phó Sư Sư tới đây nói lời cảm tạ.
Ông ta nói: "Hôm nay vội vàng, ngày sau nhất định sẽ nói lời cảm tạ."
Thịnh Trường Dực liếc ông ta một cái, dửng dưng nói: "Không cần cảm ơn ta, ta chỉ hỗ trợ mà thôi."
Hàm ý không nói rõ ràng, nhưng đã thẳng thừng châm chọc một phen.
Phó đại nhân cũng không dám tức giận, ông ta lo lắng cho ái nữ, nói: "Bất luận như thế nào, hôm nay là các vị cùng cứu tính mạng con ta, nhất định phải cảm tạ."
Phó Sư Sư đã nhỏ giọng khóc nức nở: "Cha, mau đi thôi, con sắp xấu hổ chết rồi."
Phó đại nhân đau lòng aiz một tiếng, vội vàng dẫn khuê nữ rời đi.
.wattpad.com/user/thilathila
Thịnh Sóc đang ở một bên lắc đầu: "Xem ra cũng là người yêu thương nữ nhi, làm sao lại......"
Sao năm đó lại đưa nữ nhi mới mười lăm tuổi của mình vào cung chứ.
Phó Phi năm nay cũng mới hai mươi mốt nhỉ? Còn nhỏ hơn Thế tử gia một tuổi.
Thịnh Trường Dực chỉnh lại tay áo, thản nhiên nói: "Phú quý mờ mắt người, nhưng lại không tính là quá xấu.
Mất đi một nữ nhi, tất nhiên càng thêm quý trọng nữ nhi còn lại."
..........
Xe ngựa của phủ Nam Lăng Hầu phủ cũng không thể rời đi.
Lúc đầu mã phu muốn đánh xe ngựa tới đón người, nhưng Xuân Sơn lại lắc đầu: "Móng ngựa bị thương rồi."
Sắc mặt Đại phu nhân lập tức trắng thành một mảnh, tức giận nói: "Dưới chân thiên tử, làm sao lại dám ngông cuồng như thế!"
Vậy thì cũng chỉ có thể đến Quy Khách lâu sửa soạn lại trước, để cho mã phu đi về gọi người tới.
Xuân Sơn là một người lợi hại, đã chuẩn bị xong, nói: "Chúng ta là khách quen, nô tỳ nhờ hắn dẹp người, hắn cũng bằng lòng, bây giờ đã mời những người khác đi ra.
Chỉ là hắn nói......"
Đại phu nhân: "Nói cái gì?"
Xuân Sơn nói: "Nói trước khi chúng ta đến, Ngũ thiếu gia Tùy Gia, chính là hình bộ thị lang bây giờ Tùy đại nhân, đã dùng bữa ở nhã gian ạ."
"Hắn không dám đuổi người."
Chiết Tịch Lam nghe thấy chữ Tùy, lưng cứng đờ, bước chân cũng chậm lại.
Đại phu nhân không nhận ra, còn nói với Xuân Sơn: "Bên này người nơi khác nhiều, cho bạc mời đi ra ngoài còn được, nếu là người Tùy Gia thì không được rồi, đó là nương gia của Hoàng Hậu nương nương, cũng không phải người mà chúng ta có thể đắc tội, cứ như vậy đi.
Xuân Sơn gật đầu.
Chiết Tịch Lam lại thấy trong lòng khó yên.
Cố nhân lúc nãy nàng nhìn thấy chính là Tùy Du Chuẩn.
Kỳ thật nhìn thấy thì nhìn thấy thôi, nàng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng sẽ gặp phải hắn và Phó Lý ở kinh đô, cho nên cũng không có kinh ngạc.
Chỉ là nàng bị ánh mắt của hắn nhìn cho có hơi không thoải mái.
Ánh mắt của hắn....rất kỳ lạ.
Một năm trước lúc bọn họ gặp nhau, nàng cảm thấy hắn thanh quý, có tiền, có chức quan, có quyền, hai người ở chung, mặc dù hắn lãnh đạm, nhưng làm người cũng coi như là đứng đắn.
Nhưng mà...!nhưng mà bây giờ...! Nàng đang muốn tìm từ để hình dung với ánh mắt vừa nãy của hắn, lại cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩng đầu, đúng lúc thấy hắn uể oải tựa ở bên cửa sổ lầu hai dán mắt vào nàng.
Hôm nay hắm mặc một bộ viên bào màu đỏ sậm, bên ngoài khoác áo choàng cùng màu, gương mặt âm nhu, đôi mắt hồ ly hơi cong lên, ném mấy hạt lạc trong tay.
Thấy nàng nhìn qua, hé miệng nói thầm: "Hả giận không?"
Chiết Tịch Lam mở to mắt, tim đập như sấm, lại cố đè xuống.
...!Hả giận không?
Hắn có ý gì? Vừa nãy ngựa của Phó Sư Sư bị chấn kinh, là do hắn làm?
Nàng càng thêm cau mày, lần nữa nhìn về phía Tùy Du Chuẩn lại thấy hắn giống như ngán ngẩm buồn bực mà ném một hạt lạc vào miệng nhai nhai.
Thấy nàng lại nhìn đến, hắn nhún vai, một điệu bộ ta đây là vì muốn tốt cho nàng.
Chiết Tịch Lam lại kinh hãi lần nữa.
Sau đó thống khổ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hành trình ở kinh đô của mình, sợ là không thể chết già rồi.
Phiền phức theo nhau mà tới, càng ngày càng làm người ưu sầu.
Có lẽ là nàng xung đột với kinh đô.
Phó Lý là một người quanh năm bị Phó mẫu cùng tỷ muội quản đến gắt gao, đột nhiên muốn chết muốn sống đòi gặp nàng, đây cũng còn đỡ, rốt cuộc cũng không thể lật trời.
Yến tướng quân vốn đã chết, kết quả sống lại.
Sống là việc vui, nàng thật lòng vui mừng, chỉ cần dễ hợp dễ tan, vẫn là có thể.
Nhưng hiện tại ai nói cho nàng biết, vì cái gì người một năm trước luôn lộ ra sự thanh quý từ trong xương, đột nhiên lại biến thành một người....! thành một người...
Trong chốc lát nàng lại không tìm được từ thích hợp để hình dung hắn, chỉ cảm thấy hắn có chút tà khí.
Một năm không gặp, hắn thay đổi quá nhiều, nàng suýt không chịu nổi.
Bản tính hắn như thế, hay là......hay là lúc trước những cái đó đều là hắn giả bộ?
Giả bộ thành người có thể được nàng ném khăn tay sao?
Chiết Tịch Lam không ngốc, trong nháy mắt đã có thể nghĩ được rất nhiều.
Nàng đã nói nói mà, trên người hắn không biết làm sao đôi khi sẽ có một loại cảm giác không hài hòa.
Vậy hắn hiện tại là......không giả bộ nữa?
Làm trò cười cho thiên hạ.
Chuyện xui xẻo đều để nàng đụng phải.
Nàng lại nghĩ tới vừa rồi Xuân Sơn nói xe ngựa của phủ Nam Lăng Hầu không thể đi được.
....!chuyện này cũng là do hắn làm ư?
Đến lúc đi vào nhã gian, Đại phu nhân kêu nàng đi thay y phục.
Trước tiên gọi nha hoàn trong tiệm tới, lại đưa Xuân Sơn Xuân Huỳnh cho nàng: "Ta ngồi ở đây một lát không sao, con đi đi thay y phục sạch sẽ trước đi."
Chiết Tịch Lam lại lắc đầu: "Chỉ cần Xuân Huỳnh là đủ rồi, để Xuân Sơn lại cho người đi ạ."
Đại phu nhân không có miễn cưỡng.
Tửu điếm này có ba tiểu viện, được bố trí rất lịch sự tao nhã.
Tiểu nha hoàn dẫn các nàng đến một căn phòng ở hậu viện, trên đường đi lúc ngang qua hai hòn non bộ, Chiết Tịch Lam đã nắm chắc trong lòng.
Nàng nhìn chằm chằm vào tiểu nha hoàn nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, để ta tự làm."
Tiểu nha hoàn kinh ngạc nhìn nàng một cái, cúi đầu: "Vâng."
Chiết Tịch Lam ở bên trong thay xiêm y.
Xuân Huỳnh vừa chỉnh lại tay áo cho nàng vừa nói: "Bộ y phục này thật là vừa người."
Chiết Tịch Lam liền nghĩ đến những bộ y phục mà nàng nhận được trên đường đến kinh đô.
Đúng là đều rất vừa người.
Hai người đi về, Chiết Tịch Lam đi hết sức chậm chạp.
Trên đường phải đi qua một hòn non bộ, nàng dừng bước một chút.
Đúng vào lúc này, tiểu nha hoàn dẫn đường đột nhiên bị đau bụng, Xuân Huỳnh đỡ nàng ta, lo lắng nói: "Ngươi làm sao vậy?"
Tiểu nha hoàn: "Muội đau bụng, là bệnh cũ...!tỷ tỷ, tỷ có thể đỡ muội về phòng được không, trong phòng muội có thuốc."
Xuân Huỳnh do dự.
Chiết Tịch Lam nói: "Đi đi, ta ở chỗ này chờ muội, đợi tí nữa cùng nhau quay về."
Lúc này tửu quán sớm đã dẹp người, cũng không thấy bóng dáng người nào khác, Xuân Huỳnh gật đầu: "Vâng ạ."
.wattpad.com/user/thilathila
Đợi người đi rồi, Chiết Tịch Lam xùy một tiếng: "Ra đi."
Dao găm giấu trong tay áo nàng cũng chầm chậm xê dịch từng tấc một ra phía ngoài.
Bất luận hắn là công tử thanh quý tự kiềm chế hay là một tên đao phủ ra vẻ đạo mạo, hôm nay nếu như tay chân nàng không nhanh, thì không biết Phó Sư Sư sẽ biến thành cái dạng gì rồi.
Đây đều không phải là kết quả mà nàng muốn thấy.
Ánh mắt nàng nhìn về bốn phía, chậm rãi đi về phía trước một bước.
Đột nhiên, một đôi tay từ đằng sau vươn ra, kéo nàng ra phía sau hòn non bộ, bởi vì dùng sức quá lớn, nàng lại không thoát ra được, cả người gần như khụyu xuống.
Đôi tay kia liền nâng người nàng lên, một đôi mắt hồ ly mắt đến gần: "Thế nào...!chỉ vậy thôi đã hết sức rồi?"
Tiếp đó con mắt nhìn xuống, nhìn thấy dao găm đang đặt trên ngực hắn.
Hắn nhẹ nhàng cười cười, khuôn mặt thoạt nhìn cực kỳ mê hoặc lòng người.
"Gió núi nhỏ, đã lâu không gặp."
Hắn nói: "Nàng có nhớ ta không?"
Chiết Tịch Lam giật giật khóe miệng.
Gió núi nhỏ......!đây cũng không phải một cái biệt danh dễ nghe.
Năm trước vì đón ý nói hùa theo hắn, vì bạc và chức quan thế lực của hắn, nàng cũng nhịn, cảm thấy việc này cũng không tính là cái gì.
Hắn thích thì thích đi, dù sao thỉnh thoảng nàng cũng sẽ nói hắn làm bộ làm tịch ở trong lòng.
Ngoại trừ cách xưng hô thế này làm cho nàng không vui, ánh mắt của nàng vẫn luôn bình tĩnh, không mảy may bị nụ cười và khuôn mặt của hắn mê hoặc, thậm chí dao găm của nàng còn đâm tới một cái, chọc rách y phục của hắn.
Tùy Du Chuẩn lại càng thêm thoả mãn.
Từ đầu đến cuối, từ lúc hai người bọn họ gặp nhau đến tách rời, nàng luôn hời hợt không thèm để ý tới hắn một chút nào.
Hắn cúi đầu nhìn nàng: "Lễ vật vừa nãy tặng cho nàng, nàng thích không?"
Chiết Tịch Lam: "Lễ vật? Là nói đến việc ngươi làm ngựa chấn kinh để giết người sao?"
Tùy Du Chuẩn đứng thẳng, cầm dao găm từ trong tay nàng lên lau lau vào xiêm y: "Gió núi nhỏ, đây là ta đang giúp nàng.
Nàng ta ức hiếp nàng, ta giúp nàng giáo huấn một chút, không phải vừa vặn hay sao?"
"Sẽ chết người."
"Không chết được, cùng lắm là tàn phế cái chân thôi.
Nàng ta là người Phó gia nhỉ? Người của Phó gia, không đáng để nhắc tới."
Hắn giễu cợt nói: "...!Làm sao, nàng lại giả vờ từ bi rồi?"
Một câu giả vờ từ bi của hắn, làm cho Chiết Tịch Lam lại nhức đầu.
Năm ngoái, lúc nàng và hắn gặp nhau, đúng là nàng đã từng nói lời như vậy, cũng đã từng làm chuyện như vậy.
........
Lần đầu tiên Chiết Tịch Lam gặp Tùy Du Chuẩn, là lúc đi về sau khi nàng vừa đánh đám hoà thượng không đốt đèn Trường Minh cho Yến Hạc Lâm một trận.
Nàng mang theo cây cung trên lưng cũng không có cảm giác an tâm, trong lòng còn có chút sợ.
Hòa thượng gia đại nghiệp đại, thời điểm đánh người thì thoải mái, nhưng sau khi đánh xong vẫn là sợ đối phương tìm đến.
Nàng có thể tôi luyện thành tính tình ổn thoả hiện tại, là từ trên con đường ăn thiệt lần này lượt khác cảm ngộ ra.
Đổi thành hiện tại, nàng cũng không dám kiêu ngạo lỗ mãng như vậy.
Nhưng lúc ấy làm toàn dựa vào một sự bốc đồng, rất khó bận tâm đến hậu quả.
Trong đầu đầy đay rối như thế, đi đường cũng có hơi vội vàng, vội vàng vàng vàng liền đâm vào người khác.
Nàng ngửa đầu, khuôn mặt của Tùy Du Chuẩn chiếu vào mắt nàng.
Nam nhân này nhìn cực kỳ đẹp.
Nhưng lòng nàng không hề có gợn sóng.
Cha nàng cũng cực kỳ đẹp mắt, kết quả thì sao?
Nam nhân à, tướng mạo là thứ không quan trọng.
Nàng nói một câu xin lỗi rồi lại nôn nóng xuống núi, hoàn toàn không biết nam nhân ở trong miếu vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, đi theo nàng.
Cái gọi là đâm vào, là do hắn muốn đâm vào.
Lần thứ hai họ gặp nhau, là khi nàng biết Phủ Châu đại nhân bị người ta vạch trần tham ô, hắn là đại thần tự kinh đô đến xử án, đến điều tra kỹ luỡng vụ án Phủ Châu Vân Châu tham ô.
Hắn ngồi trên cao trước bàn trong công đường, bên trên treo bốn chữ to thanh chính liêm minh.
Nàng đứng ở cửa nha môn, trông thấy hắn cương trực công chính thẩm vấn Phủ Châu, vây cánh của Phủ Châu ở phía dưới hoặc khóc hoặc kêu oan uổng, làm cho nàng cảm thấy hả hê.
Chiết Tịch Lam hận Chiết Tùng Niên, nhưng người nàng hận nhất vẫn là một đảng người Phủ Châu.
Chu gia a huynh từng nói với nàng, năm đó y quán không chịu ký sổ cho nhà nàng, chính là bởi vì nhi tử của Phủ Châu ngày ấy có mặt ở đó, nhúng tay vào quấy rối, nên mới có chuyện xảy ra về sau.
Trong lòng nàng hận đến ngứa răng, đã từng muốn cầm dao đi chém Phủ Châu, nhưng nàng còn nhỏ, chỉ biết công phu mèo ba chân, căn bản không giết được người.
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ, truyện Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ , đọc truyện Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ full , Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ full , Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ chương mới