Một câu "Cung của Tiên đế, trẫm cũng từng dùng", khiến cho tất cả mọi người đang có mặt đều nhìn chằm chằm vào Chiết Tịch Lam lần nữa.
Nam Lăng hầu vội vàng nhìn Ngũ phu nhân, Ngũ phu nhân mờ mịt lắc đầu, rõ ràng là không biết.
Người cả nhà lại nhìn Chiết Bá Thương, Bá Thương nhỏ giọng nói: "A tỷ chỉ nói cây cung này là người ta tặng."
Tặng…
Nam Lăng hầu vội vàng vểnh tai lên.
Chỉ nghe được Hoàng đế cười nói: "Ngươi nói xem, cây cung này là ai đưa cho ngươi?"
Chiết Tịch Lam kính cẩn lễ phép: "Bẩm Bệ hạ, là Vân Vương Thế Tử gia đưa cho thần nữ lúc thần nữ chín tuổi ạ."
Thịnh Trường Dực đúng lúc đứng lên, sải bước ra khỏi bàn, quỳ gối bên cạnh Chiết Tịch Lam.
Hắn vốn là ngồi ở phía trước, mấy bước này lại bước lớn, chỉ trong nháy mắt, Chiết Tịch Lam đã thấy bên cạnh có thêm một người.
Hắn quỳ gối bên cạnh nàng, bởi vì dáng người cao lớn, che nửa bên gió, lại ấm áp hơn rất nhiều.
Nàng từ từ thở ra một hơi.
Nàng nhìn không chớp mắt, vẫn không nhúc nhích, nhưng trong lòng lại suy nghĩ Thịnh Trường Dực muốn làm cái gì.
Lai lịch của cây cung này, tất nhiên là hắn biết được.
Dù rằng biết, nhưng lại không báo trước cho nàng, là vì cái gì đây?
Nhưng lúc này không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, Thịnh Trường Dực ở bên cạnh đã nói chuyện.
.wattpad.com/user/thilathila
"Bệ hạ, đúng là sáu năm trước thần tặng cho nàng."
Tùy Du Chuẩn nắm cái ly trong tay thật chặt, hắn cho là Thịnh Trường Dực thích Chiết Tịch Lam ở trên đường đến kinh đô, ai ngờ một câu của hắn lại là sáu năm trước.
Yến Hạc Lâm cũng lặng yên hít một hơi.
Hắn đã phát hiện ra trong ánh mắt tiểu cô nương nhìn Thịnh Trường Dực có một loại tâm lý ỷ lại từ lâu.
Vốn không hiểu sao tính tình nàng như thế mà cũng có thể lộ ra dáng vẻ như vậy với người khác, nhưng bây giờ đã hiểu rõ rồi.
Sáu năm trước… Lúc đó, bọn họ còn chưa gặp nhau.
Sáu năm trước, hẳn là lúc mẫu thân và a tỷ của nàng qua đời.
Hắn lẳng lặng nâng chén trà lên, ánh mắt nhìn đến bóng lưng thẳng tắp của tiểu cô nương.
Một cây cung có thể che khuất nửa lưng.
Dáng dấp nàng giống như là cô nương ở vùng sông nước Giang Nam, lưng có hơi gầy, nhưng vóc dáng gầy ốm như vậy, lại chưa bao giờ chịu thua, có một loại ý chí kiên cường bất khuất của cô nương Vân Châu.
Hắn nhớ lại, lúc mới gặp gỡ, nàng mang theo cây cung này trên lưng.
Lúc ấy hắn đã cảm thấy, kỳ lạ, một tiểu cô nương, lưng mang một cây cung đứng ở nơi đó, thật giống như đã có được chỗ đặt chân trên thế gian, cứ giống như đã có dũng khí để tìm nơi an thân.
Về sau quen thuộc rồi, nàng cũng từng nói nguyên nhân.
Nàng nói, trên lưng có mang theo cung tên, thì không cần sợ quân giặc, nàng giương cung bắn tên, cũng không cần lo nghĩ đến cái chết.
Nàng rất thích cái cảm giác mang theo cung trên lưng này.
Hắn đã hiểu rồi.
Hắn từng xem cung của nàng, mài giũa tinh tế, không giống là đồ của người thường, nhưng không hề xa hoa chút nào cả, chắc chắn là thường xuyên dùng để đánh nhau, mà không phải để ngắm.
Hắn còn từng hỏi: "Là như thế nào có được?"
Tiểu cô nương ăn bánh nướng cười: "Có người tặng."
"Người nào vậy?"
"À… nói không rõ được, xem như là, xem như là cố nhân giống như tiên sinh đi."
Là cố nhân giống như tiên sinh...
Nàng không nói tường tận, hắn cũng không hỏi lại, lại đưa cho nàng một cái bánh nướng, nghĩ tới Nguyệt Nhận của mình.
Hắn nghĩ, Nguyệt Nhận của hắn cũng cực hợp với nàng.
Nàng có Nguyệt Nhận của hắn rồi, cũng có thể có được chỗ đặt chân.
Về sau, nàng đưa khăn tay tới, hắn đã tặng Nguyệt Nhận cho nàng.
Nhưng ánh mắt của nàng không có bị dao găm Nguyệt Nhận sắc bén thu hút, mà là nhìn không chớp mắt vào bảo thạch phía trên Nguyệt Nhận.
Hắn liền cười lên: "Cô nương, nếu không có bạc nữa, thì nàng cạy bảo thạch ra bán đi."
Thấy nàng đã ăn xong bánh nướng, lai chia bánh trong tay thành hai: "Nàng ăn đi… một viên bảo thạch, có thể mua bánh nướng của một thôn trang."
Lúc ấy nàng đã kì dị liếc nhìn hắn, nhưng hắn không thể hiểu là có ý gì.
Bây giờ, hắn đã không nhớ rõ ánh mắt kia nữa, nhưng cũng vẫn có thể nhớ được việc không hiểu sao lúc ấy trong lòng hắn lại cảm thấy hoảng hốt.
Lúc nàng đi, bỏ Nguyệt Nhận vào trong tay áo, trên lưng vẫn mang theo cung tên của nàng như trước, vẫy tay tạm biệt hắn, cười vô cùng vui vẻ.
Yến Hạc Lâm thở dài một tiếng.
Hoá ra, cây cung này, là Vân Vương Thế Tử tặng.
Lúc này, Hoàng đế đã cực kỳ tò mò, cũng mặc kệ săn bắn sắp bắt đầu hay không, chỉ hỏi: "Trẫm nhớ, cây cung này là cây cung Tiên đế thích dùng nhất, về sau trẫm trưởng thành rồi, lại truyền lại cho trẫm."
"Trẫm rất thích nó."
Ông ta nhớ như vậy, còn khá là hoài niệm nghĩ tới lúc trước: "Phụ thân ngươi là đệ đệ nhỏ nhất của trẫm, đối đãi với đệ ấy giống như nhi tử, năm đó đệ ấy sắp đi Vân Châu làm phiên vương, trẫm đã tặng cây cung này cho đệ ấy, hy vọng đệ đừng quên tình nghĩa huynh đệ."
Thật ra không phải.
Nhi tử mà Tiên đế sinh ra có quá nhiều, mẫu phi của Vân Vương vốn là cung nữ, mẫu bằng tử quý mới được phong làm Quý Tần, nhưng không có nhận nổi phú quý, không sống được bao lâu thì chết.
Vân Vương lại kém ông ta mười mấy tuổi, ông ta căn bản chưa từng để ý đến tiểu đệ đệ này.
Hoàng đế nhớ rõ, thật ra Tiên đế nhìn Vân Vương cũng không quá vừa mắt, Vân Vương được sinh ra là do ông ấy sủng hạnh cung nữ sau khi say rượu, ông ấy cảm thấy bị mất thể diện.
.wattpad.com/user/thilathila
Về sau Tiên đế chết rồi, Hoàng đế bắt đầu phong phiên, đã phong tiểu đệ đệ này đến Vân Châu.
Vân Châu nằm gần Đại Kim, ông ta phong Vân Vương đi cũng là có nguyên nhân.
Một là Vân Châu gian khổ, phong một đứa nhỏ đáng thương đi, hắn cũng không thể chống lại.
Hai là, thế lực ở Vân Châu nhất định phải luôn được kiểm soát chặt chẽ trong tay ông ta, không thể để cho phiên vương nắm giữ binh quyền, bằng không thì sẽ trở thành một mớ lộn xộn, cho nên cũng phải là một đứa nhỏ đáng thương đi.
Không chỉ có muốn hắn đi, còn phải phái người giám sát hắn, như vậy mới có thể yên tâm.
Cho nên khi Vân Vương phải đi, ông ta đã cho Vân Vương cây cung mà Tiên đế cho mình này.
Một là bày tỏ sự ưu ái, hai là thị uy.
Những năm gần đây, nhìn Vân Vương lại là một người tốt, chưa từng đạp sai một bước, lệch về một góc, cũng không cậy vào có danh xưng phiên vương mà làm mưa làm gió trên châu địa, điểm này không giống với đám đệ đệ phiền lòng khác.
Thế là sau khi nhi tử Vân Vương đến kinh đô, lão nhân gia ông ta đặc biệt quan tâm hậu bối này.
Ông ta nghĩ về lúc trước, càng thêm cảm khái: "Nghĩ đến Tiên đế truyền cho trẫm, trẫm truyền cho phụ thân ngươi, phụ thân ngươi lại truyền nó lại cho ngươi… Nhưng mà, vì sao ngươi cho một tiểu nữ nương chín tuổi?"
Lời này mang theo ý chế nhạo.
Nam chưa cưới, nữ chưa gả, trai tài gái sắc, ngược lại là xứng đôi.
Ý của ông ấy chưa hẳn là rõ ràng như vậy, nhưng Phó Lý cảm nhận được… chuyện mà hắn am hiểu nhất là chuyện này!
Nhưng hắn có ngốc cũng biết lúc này không nên xen vào, thế là nôn nóng đến nỗi giống như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng chửi bới trong lòng.
… Cái tên cánh gãy này, quả thật là quá không biết xấu hổ, Lam Lam nhỏ như vậy, hắn đã dụ dỗ Lam Lam rồi!
Quá không biết xấu hổ! Cầm súc, súc sinh!
Ban Minh Kỳ lại không nghĩ đến ý này.
Lúc trước khi Phó Lý nói với hắn phải cẩn thận Vân Vương Thế Tử, hắn còn thấy có chút bất đắc dĩ.
Trong lòng hắn, biểu muội là một người toàn tâm toàn ý.
Tuy hắn ở chung với biểu muội chưa quá lâu, nhưng có thể là trời ban nhân duyên, ánh mắt nàng nhìn mình tình ý triền miên, có lẽ đã đặt hắn vào lòng.
Vậy thì không có khả năng thích Vân Vương Thế Tử.
Hắn tin biểu muội và Vân Vương Thế Tử không có tư tình.
Lúc này, hắn chỉ quan tâm biểu muội có thể bị nguy hiểm gì hay không.
Dẫu sao cũng là cung tên bệ hạ đã từng dùng, Vân Vương Thế Tử lại cho nàng, nếu như bị người cố tình túm lấy không tha, liền biến thành coi rẻ quân ân.
Hắn sốt ruột nhìn sang, nhưng biểu muội lại trông thong dong trấn định, hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái, trong lòng cũng không nôn nóng nữa.
Nháy mắt sau đó, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Vân Vương Thế Tử truyền đến: "Bệ hạ… Lúc đó mẫu thân và a tỷ của nàng bởi vì không có tiền chữa bệnh mà chết, lại ngay lúc Vân Châu gặp phải nạn đói ôn dịch, phụ thân nàng Chiết Tùng Niên lao tới từng thôn trang, chỉ cầu cứu thêm một người, không cách nào phân thân chăm sóc nàng được, nên đã gửi gắm nữ nhi cho thần."
"Trong nhà Chiết Tùng Niên vốn chỉ có một thê tử hai nữ nhi, sau khi thê tử và đại nữ nhi qua đời, thì chỉ còn lại một mình nàng."
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ, truyện Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ , đọc truyện Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ full , Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ full , Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ chương mới