Bởi vì đang có mặt Yến Thất cô nương nên Ban Minh Kỳ cũng không nói thêm gì cả mà chỉ gọi người khiêng Phó Lý về lại lều, sau đó nói với gã sai vặt: "Ngươi đi gọi Phó đại nhân tới đón hắn đi."
Nhưng Đông Thanh lại lắc đầu: "Ban thiếu gia, ngài để tiểu nhân đi vào múc nước cho thiếu gia rửa một chút đi ạ, một lát nữa rồi tiểu nhân cõng thiếu gia về.
Nếu nói với lão gia thì thiếu gia không tránh khỏi lại bị một trận đánh."
Ban Minh Kỳ thở dài một tiếng: "Cũng được."
Chỉ cần đưa cái kẻ phiền toái này đi là được.
Bây giờ cuối cùng hắn cũng đã hiểu được vì sao biểu muội lại luôn hờ hững lạnh lẽo với Phó Lý rồi.
Chờ sau khi Đông Thanh rời đi, Ban Minh Kỳ mới quay đầu lại nói với Yến thất cô nương: "Chuyện hôm nay mong cô nương đừng nói với người khác.
Dù sao thì cũng liên quan đến thể diện của Phó Nhị thiếu gia..."
Yến thất cô nương gật đầu: "Được, ta chắc chắn sẽ không nói."
Dù rằng nàng cảm thấy cái tên Phó Lý này ở kinh đô cũng không có thể diện gì.
Ban Minh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, quay người vào phòng, hắn định lại lần nữa khuyên Phó Lý về sau đừng dây dưa với biểu muội, cũng đừng lại lấy khăn này ra nữa, tránh gây ra thị phi.
.wattpad.com/user/thilathila
Đến lúc hắn đi rồi, Yến thất cô nương nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định quay người đi tìm Tam ca.
Tam ca là một nho tướng.
Nhưng nho tướng cũng là tướng, trước kia lúc ở nhà chưa bao giờ dùng khăn, sau khi luyện võ có mồ hôi thì đều luôn tùy tiện dùng tay chùi mặt.
Nhưng nàng còn nhớ rõ ràng, tháng trước huynh ấy từ Vân Châu trở về kinh đô, mặc xiêm y vá miếng vá, trời rất lạnh lại chỉ đi một đôi giày rơm, tóc cũng đã rối hết nhưng khăn trong ngực lại sạch sẽ.
Cái khăn kia rất cũ, rõ ràng đã cùng huynh ấy trải qua năm tháng nơi đáy vực, nhưng lại được giữ rất tốt.
Lúc đó nàng nhìn thấy, đã cảm thấy cái này là bảo bối của Tam ca.
Chỉ có bảo bối, mới có thể ở trong lúc bò đi gian nan như thế cũng phải mang theo trên người mà không hề vứt bỏ.
Tổ mẫu sai nha hoàn cẩn thận từng li từng tí giặt sạch, hong khô, đặt ở dưới gối đầu của huynh ấy.
Sau khi huynh ấy tỉnh lại, nàng cũng từng đi vấn an nhưng lại không thấy cái khăn kia.
Bởi vì có quá nhiều việc nên nàng cũng chưa từng suy nghĩ sâu xa về nguồn gốc của cái khăn này, mà cái khăn đó trông như là khăn của nam nhân dùng, khăn mà cô nương gia dùng không phải như vậy.
Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, lại hơi có vấn đề.
Nếu là khăn bình thường thì sao Tam ca ca phải quý trọng như thế? Nhất định là khăn người khác tặng.
Vậy là người nào tặng? Vì sao Ban Minh Kỳ cũng có?
Nàng trăm mối vẫn không có cách giải, thế nên quay lại nói với Tam ca ca.
Loại chuyện này không thể giấu, có thể nói thì cứ nói, nói ra rồi để Tam ca ca tự mình đi giải quyết.
Thế là đi rồi lại quay lại.
Có điều nàng đến không đúng lúc.
Gã sai vặt trông cửa nói: "Vân Vương Thế Tử tới chơi, tướng quân đang nói chuyện với ngài ấy ạ."
Yến thất cô nương hiếu kỳ: "Vân Vương Thế Tử?"
Nàng nhớ rất rõ chuyện trên thọ yến hôm nay, hiện tại Vân Vương Thế Tử đến, không kiêng dè như thế, không phải đang nói rõ chuyện hôm nay là hắn và Tam ca ca cùng nhau làm ra hay sao?
Giống như là xem hiểu được suy nghĩ của nàng, gã sai vặt lập tức nói: "Vân Vương Thế Tử nói là phụng thánh mệnh mà đến ạ."
Yến thất cô nương à một tiếng.
Nàng yên tĩnh chờ ở một bên: "Ta có việc gấp, cứ chờ ở chỗ này đi.
Đợi Vân Vương Thế Tử đi rồi ta lại đi vào."
Gã sai vặt chần chừ, cũng không đi vào thông báo, nhưng rõ ràng là bên trong đã nghe thấy tiếng nói của nàng, không đầy một lát, Vân Vương Thế Tử từ bên trong đi ra.
Yến thất cô nương hành lễ với hắn, hắn gật đầu, cứ nhìn thẳng mà đi.
Kim Đản liền giải thích nói: "Thế tử nhà ta không giỏi ăn nói."
Yến thất cô nương cũng để ý, lập tức vén rèm lên vào phòng, dù sao bên ngoài cũng lạnh.
Chỉ có cái kiểu đần độn như Phó Lý mới có thể bò dưới đất mà đi thôi, hắn ta lại còn vùi mặt xuống đất nữa.
Nàng xoa xoa hai bàn tay, cầm lên một cái lò sưởi tay ở bên cạnh.
Ở chỗ này của Tam ca ca có nhiều lò sưởi tay, lúc nãy nàng cũng đã cầm đi một cái, bây giờ lại cầm lấy một cái nhưng trên giường vẫn còn có mấy cái.
Nàng cười nói: "Tổ mẫu quả thật lo nghĩ cho huynh, nhìn xem người chuẩn bị bao nhiêu lò sưởi cho huynh này."
Dù là tiểu cô nương sợ lạnh thì cũng không dùng được nhiều như vậy.
Yến Hạc Lâm vẫy vẫy tay, gọi nàng đi tới, lại đưa cho nàng một cái chăn: "Sao lại quay lại nữa?"
Yến thất cô nương nhìn nhìn bốn phía: "Huynh bảo bọn họ đi ra ngoài cả đi ạ, Tam ca ca, muội có chuyện muốn nói với huynh."
Yến Hạc Lâm cười lên: "Được."
Đám nô bộc rời đi, hắn cũng phối hợp nhỏ giọng hỏi: "Là chuyện gì vậy?"
Yến thất cô nương thấp giọng: "Vừa rồi trên đường muội đi về đụng phải thiếu gia nhà Nam Lăng Hầu, chính là Ban Minh Kỳ...!Trên tay hắn có một cái khăn màu nguyệt bạch, Tam ca ca, muội thấy cái khăn đó giống hệt cái khăn của huynh."
Nụ cười trên mặt Yến Hạc Lâm dần dần tan đi, rồi sau đó thở dài một tiếng: "Đã có rồi sao?"
Yến thất cô nương không rõ nguyên do: "Cái gì là đã có rồi ạ?"
Là lúc trước chưa từng có sao?
Yến Hạc Lâm lại nói với nàng: "Việc này phức tạp, về sau lúc có thể nói ta sẽ nói cho muội nghe.
Nhưng muội phải đồng ý với ta đừng nói việc này với người khác nữa, bất luận là ai cũng đừng nói."
Yến thất cô nương gật đầu: "Được, muội hứa với Tam ca."
Tuy không biết tại sao nhưng Tam ca nói thì nàng sẽ làm.
Có điều, nàng vẫn nói ra hết chuyện mà mình biết được.
"Huynh cũng biết, từ nhỏ muội đã thích mặc vàng đeo bạc, vô cùng chú ý mấy đồ trang sức với vải vóc này.
Đọc sách muội không được, nhưng mà trâm cài muội chỉ nhìn một cái thì đã biết là tay nghề nhà ai, vải vóc nhìn thoáng qua thì cũng nói được đại khái nơi xuất xứ."
Nàng nghiêm túc nghĩ lại: "Cái khăn đó nhìn giống như là gấm triền ty của Thục châu.
Muội nghe nói ba năm mới có thể đưa ra một lượng hàng để bán.
Số khác đều là cống phẩm."
.wattpad.com/user/thilathila
Nàng nói: "Nhưng mà cái này trong cống phẩm, cũng không được tính là tốt, tầm trung đi, trong cung lại ban chúng cho các nơi khác."
Yến Hạc Lâm chưa từng nghĩ tới còn có xuất xứ như vậy, đang ngẩn người, lại nghe Thất muội muội nói tiếp: "Cái khăn này không phải làm cho các cô nương.
Khăn của cô nương gia đều viền cạnh, bên góc thêu đủ loại hoa văn, nhưng khăn cho nam tử lại khác, khăn của nam tử không viền cạnh."
Nàng nói xong, thở phào một hơi, cảm thấy mình đã nói ra hết việc mình nên nói, cuối cùng cũng yên tâm.
Nên đứng lên: "Tam ca ca, huynh nghỉ ngơi trước đi, muội về đây ạ."
Yến Hạc Lâm vốn đang xuất thần, nghe vậy thì gật đầu: "Muội nhanh về đi, bên ngoài trời lạnh, muội đội mũ vào."
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ, truyện Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ , đọc truyện Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ full , Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ full , Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ chương mới