Trở lại vài chục phút trước.
Ngoài doanh trại, trong lều gỗ.
Tay chân Mễ Nặc nhanh nhẹn, lấy đồ trên lưng kỳ nhông xuống, sau đó ba con chuột đều đã bị lột da, lấy ra nội tạng, dùng sợi dây cột chắc, treo ở trên lò sưởi hun khói.
Cô cho tay vào trong hố cát, xoa tay qua lại, loại bỏ vết máu bị dính.
Không có nước rửa tay, chỉ có thể dùng hạt cát để xử lý đồ bẩn.
- Mục Lương làm sao đi lâu như vậy? Rốt cuộc là đi làm cái gì nhỉ?Con mắt màu xanh lam của Mễ Nặc, suy nghĩ xuất thần, nhìn lều gỗ ngoài cửa.
- Đã qua rất lâu rồi, không biết anh ấy có xảy ra chuyện gì không?Cô sơ chế kỳ nhông và chuột, tiêu tốn gần hơn một giờ.
Hiện tại, Mễ Nặc rất rảnh rỗi, đợi đã lâu nhưng không thấy Mục Lương, nên càng thêm lo lắng.
Hoặc nói chính xác là cô độc, cảm thấy không có cảm giác an toàn.
- Ai nha! Mục Lương lợi hại như vậy, chắc sẽ không có việc gì.
Mễ Nặc lắc lắc cái đầu nhỏ, cố nén hoang mang trong lòng.
Cô tập trung nhìn vào mọi thứ trong lều gỗ, suy nghĩ nên đem theo thứ gì trong lều gỗ.
- Cái gối đầu này mang theo được, còn có tấm da chăn thỏ hoang này.
- Giường chiếu, tủ gỗ cũng phải dọn đi, nếu không! Sẽ không có giường ngủ.
- Chén gỗ cũng phải mang theo, còn có cái vại nước này có thể đựng nước.
Mễ Nặc nhìn tới nhìn lui, cảm thấy đồ vật gì đều không vứt bỏ được, nay cả cửa lều gỗ đều muốn dọn đi.
Đồ đạc trong lều gỗ, đều do chị cô mang theo cô, từng chút một thu thập, làm ra.
- Răng rắc răng rắc.
Cửa lều gỗ đột nhiên truyền đến tiếng ma sát, một giây kế tiếp đã được đẩy ra.
Một bóng dáng mơ hồ lờ mờ chen vào tiến lên.
- Người nào?Mễ Nặc biến sắc, phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt rút ra dao xương bên hông.
Thân thể của cô liên tiếp lui về phía sau, đến cạnh lều gỗ.
- Híz khà zz hí zzz.
Kỳ Nhông Ba Màu hí vài tiếng, thân thể từ trạng thái ẩn thân hiển hiện ra.
- Người người! Người là Tiểu Thải?Mễ Nặc kinh ngạc nhìn bộ dáng xa lạ của Kỳ Nhông Ba Màu.
Cô chần chờ một chút, nói:-Nếu đúng, người gật đầu.
- Híz khà zz hí zzz.
Kỳ Nhông Ba Màu không thèm quan tâm lời nói của cô, uốn éo thân người, dùng móng vuốt lay sợi dây trói ở bụng.
- Thật ngốc, ngoại trừ Mục Lương, còn ai có năng lực làm cho một con kỳ nhông vận chuyển đồ đạc qua đây.
Mễ Nặc hơi suy nghĩ một chút, cũng biết mình rất ngu ngốc.
Cô thu hồ dao xương, tiến lên nói:- Để tao giúp mày.
Kỳ Nhông Ba Màu thấy cô tới gần, ngoan ngoãn không uốn éo thân thể nữa, mặc kệ cho cô lấy xuống năm khúc vải, da sói, một thanh kiếm trên người.
Nó xoay người rời khỏi lều gỗ, tiếp tục đi vận chuyển đồ đạc cho chủ nhân.
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ, truyện Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ , đọc truyện Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ full , Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ full , Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ chương mới