Ly Uyên dẫn đôi phu phụ Thanh Liên đến thăm đại phu nhân.
Thiên Phàm đi phía sau bọn họ.
Hắn nhớ sáng nay trước khi rời đi, đại ca Nhất Vũ có đến phòng chào tạm biệt bà ta, có thấy nói gì là bà ta bị ốm đâu.
Vậy mà phu phụ bọn họ vừa tới đã lăn ra ốm.
Xem ra biết đại tỷ đưa Thân vương về cùng nên mới làm bộ để muốn mượn tay Thân vương áp chế nhị hoàng tử.
Thiên Phàm không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đứng ở phía xa xem kịch.
Thân Vương là tên cuồng tu luyện, sẽ chẳng mấy quan tâm đến chuyện này.
Vấn đề là ở vị đại tỷ máu lạnh kia.
Hắn không nắm được tâm tư của nàng ta.
Theo lý mà nói hiện giờ nàng ta là thê tử của Thân vương thì dĩ nhiên sẽ ủng hộ Thân vương, nhưng người này ...hắn không chắc lắm.
“ Liên nhi, con phải cứu ta, cứu muội muội con.
Nếu không bọn ta sẽ chết thảm lắm!”
“ Mẫu thân, có chuyện gì người cứ bình tĩnh nói với con.
Con nhất định sẽ giúp người.”
Đại phu nhân và Ly Uyên thay nhau kể lại mọi chuyện từ lúc Thiên Phàm đột ngột trở về trong ngày đưa tang.
Tất nhiên cũng thêm mắm dặm muối cho thật thảm thương.
Vừa kể lại còn vừa lén nhìn thái độ của Thân vương, nhưng chỉ thấy y ngồi thư thái uống trà.
Hai người họ không khỏi hụt hẫng.
“ Đúng là kì lạ.
Mẫu thân có chắc người đó là Thiên Phàm không, hay kẻ khác giả dạng nó?”
“ Mới đầu ta cũng nghi ngờ như thế nên đã kiểm tra thử.
Thiên Phàm có một vết bớt đỏ trên cánh tay trái.
Nó đúng là Thiên Phàm thật.”
Thanh Liên nhíu mày.
Nếu đúng là Thiên Phàm thì tại sao chỉ trong một thời gian ngắn tính cách lại thay đổi nhiều như vậy? Không lẽ sau khi bị bắt cóc quá sốc nên tỉnh táo lại? Chuyện này nghe vẫn quá vô lý.
“ Liên nhi, Thiên Phàm ép ta phải nhường lại vị trí chủ nhân Phủ Tướng quân này cho nó.
Ta sợ bị nhị hoàng tử giết nên mới đồng ý.
Con phải giúp ta.
Nếu để tên tiểu tử đó tiếp quản phủ, nó nhất định sẽ hành hạ bọn ta sống không bằng chết để trả thù.
Có thể ...có thể cả con nó cũng không tha.”
Thanh Liên trợn mắt: “ Nó dám?”
“ Sao lại không chứ? Thiên Phàm bây giờ khác rồi.
Nó có nhị hoàng tử chống lưng cho, quay về đây dành quyền tiếp quản phủ Tướng quân chắc chắn là để trả thù.
Năm xưa con đối với nó thế nào? Chắc chắn người mà nó hận nhất phải là con.
Sao nó lại không nhân cơ hội này trả thù con chứ?”
Thanh Liên im lặng, quay qua nhìn Thiên Phàm đang đứng tựa bên cửa.
Thiên Phàm thấy Thanh Liên nhìn mình còn rất tự nhiên tươi cười vẫy tay với nàng.
Thanh Liên ngẩn ra, tròn mắt nhìn.
Người kia là ai? Đó không thể là Hà Thiên Phàm được? Cho dù nó có tỉnh táo tính cách cũng không thể khó đoán như này.
Thiên Phàm của ngày xưa thật thà, đáng yêu, bao suy nghĩ đều biểu hiện hết trên mặt.
Còn người này ...Ai đây?
“ Diệp Thanh Vân thích kiểu người như vậy à?”
“ Hả? Tỷ nói gì cơ?” Ly Uyên ngạc nhiên khi nghe đại tỷ thì thầm gì đó.
“ À không.” Thanh Liên vội lắc đầu.
Nàng chỉ buột miệng nói vậy thôi.
Lần đầu gặp mặt hai vị hoàng tử này là khi nàng ta mười tuổi.
Năm ấy cha đưa Thanh Liên và Thiên Phàm vào cung vấn an Thái hậu.
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại, truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại , đọc truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại full , Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại full , Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại chương mới