Diệp Lưu Niên vừa bước ra cửa thì có một chiếc xe ngựa trờ tới trước mặt.
Nhìn bên ngoài chiếc xe ngựa này giống như của một phú hào nào đó, không có chút gì dính dáng tới hoàng cung.
Từ bên trong xe, một người mặc y phục màu lam bước ra.
Dáng người cao ráo, da trắng, gương mặt phong sương nhưng vẫn không làm giảm đi sự trẻ trung cùng tuấn mỹ.
Người đó bước đến trước mặt Diệp Lưu Niên kính cẩn hành lễ.
Diệp Lưu Niên không nói gì, leo thẳng lên xe ngựa của người kia.
Người nọ nhìn theo lắc đầu thở dài rồi cũng leo lên xe.
“ Điện hạ muốn để vương phi về phủ một mình thật đó à?”
“ Ngay từ đầu ta đã không muốn đi cùng cô ta.
Đúng là đàn bà lòng dạ hiểm ác.”
“ Vương phi đã làm gì khiến điện hạ giận như vậy?”
“ Thẩm Dục, không phải ngươi cái gì cũng biết sao? Đừng nói là chuyện của tam thiếu gia Phủ tướng quân ngươi không biết chút gì nhé?”
Thẩm Dục sững lại trong một khắc rồi bật cười: “ Vi thần biết không nhiều.
Ít ra cũng nắm được vị đệ tức này của ngài đã không phải là kẻ dễ đối phó như trước kia nữa.”
“ Cái gì mà đệ tức?”
“ Ngài không biết sao? Nhị điện hạ nói với người trong Phủ tướng quân rằng Hà Thiên Phàm là người của ngài ấy.
Không gọi đệ tức thì gọi là gì đây?”
Diệp Lưu Niên mở tròn mắt.
Hắn sờ cằm suy nghĩ, cảm thấy thật quái lạ.
Nhị đệ của hắn thích nam nhân à?
“ Nam với nam ở cùng nhau cũng được sao?”
“ Được nha.
Ở kinh thành cũng có một kỹ viện nam đấy.
Điện hạ có muốn đến xem thử không?”
Diệp Lưu Niên liền xua tay: “ Không cần.
Ta không có hứng thú.
Cảm thấy tởm lợm chết được.
Tìm chỗ khác yên tĩnh ngồi đi.”
“ Vâng.
Xin chiều ý điện hạ.”
Thẩm Dục dặn dò người đánh xe mấy câu rồi quay vào trong.
Hắn nhìn Diệp Lưu Niên đang chăm chú nghiên cứu quyển công pháp mà ngẩn người.
Hắn im lặng ngồi đối diện, mỉm cười ngắm nhìn người kia.
Ẩn trong đôi mắt đen láy là sự dịu dàng không che giấu cùng nỗi buồn thầm lặng mà không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.
-------
“ Tỷ cầu xin đệ đấy.
Bây giờ chỉ có đệ mới giúp được tỷ thôi.”
Thiên Phàm đẩy cô ta ra khỏi người, lạnh lùng nói: “ Đây là chuyện riêng của nhà tỷ, ta không thể xen vào.
Có trách thì chỉ có thể trách chính bản thân tỷ mà thôi.”
Thanh Liên mở tròn mắt bàng hoàng rồi gục đầu xuống khóc nức nở.
Dây trói dần lỏng ra, nhưng lại không hề rời khỏi người Thiên Phàm.
Ngược lại nó biến thành hình dạng nguyên thủy, trở thành một ngọn lửa lớn muốn thiêu đốt mọi thứ.
Thanh Liên như phát điên, vừa cười như điên dại vừa la: “ Hà Thiên Phàm, đều là tại ngươi! Tất cả là tại ngươi! Từ nhỏ đến giờ ngươi luôn chiếm hết phong quang của ta.
Đến lúc ta có được mọi thứ ngươi lại phá hoại hết tất cả.
Ngươi có cháy thành tro cũng không giải nổi sự oán hận trong lòng ta!”
Thiên Phàm kêu lên thảm thiết.
Hắn không có chút gì bảo hộ.
Ngọn lửa tàn ác bao quanh hắn, nhanh chóng lan khắp cả người hắn.
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại, truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại , đọc truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại full , Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại full , Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại chương mới