“ Công việc của ngài bề bộn, không cần thiết phải đích thân đưa ta đi.”
“ Ta đã hứa sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi, vậy mà lại để ngươi bị thương nặng như vậy.
Ta phải chuộc lỗi chứ.”
Thiên Phàm chỉ cười không nói gì nữa.
Ba ngày nay, ngày nào Diệp Thanh Vân cũng đi xe ngựa tới đón hắn đên hồ Nhược Thủy để chữa thương.
Hồ Nhược Thủy nằm cách xa kinh thành hơn mười dặm.
Đi xe ngựa phải mất một tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Lại còn ngâm trong hồ đến một canh giờ.
Thế mà ngày nào Diệp Thanh Vân cũng đưa hắn đi, rồi lại đưa hắn về.
Không biết làm việc vào giờ nào nữa.
“ Điện hạ đã cứu ta.
Như vậy là chuộc lỗi đủ rồi.
Ngài vẫn nên trở về lo sự vụ đi.
Ta không muốn bị mang tiếng làm chậm trễ công việc của ngài đâu.”
Diệp Thanh Vân chống cằm, mỉm cười nhìn Thiên Phàm không nhịn được châm chọc: “ Bình thường lúc nào ngươi cũng tranh cãi với ta.
Sao hôm nay lại ngoan thế?”
Thiên Phàm quay mặt đi, không thèm nhìn: “ Ta đang bị thương thế này, cãi nhau với điện hạ không tốt cho sức khỏe.
Ta việc gì phải làm khổ mình thế.”
“ Ha ha.
Suốt ngày gây với ngươi ta đã quen rồi.
Giờ ngoan ngoãn thế này lại thấy không tự nhiên.
Hay là chúng ta kiếm chuyện cãi nhau một chút chơi.”
“ Điện hạ muốn chơi thì kiếm người nào khoẻ mạnh mà chơi.”
Diệp Thanh Vân phá lên cười, cảm giác rất vui vẻ.
Thiên Phàm ngoài mặt làm như không để tâm nhưng thật ra lại thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Hắn biết Diệp Thanh Vân vẫn luôn áy náy chuyện để hắn bị thương.
Hắn chưa bao giờ trách y.
Thanh Liên ra tay tàn độc như thế đến hắn cũng không lường trước được, nói gì đên một người ngoài như y.
Hôm nay thấy y cười sảng khoái như vậy hắn cũng thấy vui lây.
“ Mới ngâm hai ngày mà vết thương của ngươi đã tốt hơn nhiều rồi.
Ta cũng có thể yên tâm đi làm việc.
Hôm nay ta chỉ đưa ngươi đi thôi.
Người của ta sẽ đón ngươi về.
Lần này ta có công chuyện phải đi một tuần.
Ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn uống thuốc đó.” Diệp Thanh Vân vừa nói vừa nhẹ nhàng xoa bên má Thiên Phàm.
Thiên Phàm bất ngờ với hành động của Diệp Thanh Vân nhưng lại không đẩy ra.
Hắn thích sự dịu dàng này.
Tuy thời gian ở bên nhau không nhiều nhưng suốt thời gian qua, đặc biệt là hai ngày vừa rồi, hắn đã nhận ra con người bình thường vẫn luôn thích trêu chọc, thậm chí còn biế.n thái, thực ra rất quan tâm đến hắn.
Nghe người hầu kể đêm mà hắn hôn mê, Diệp Thanh Vân đã luôn túc trực bên giường không hề rời đi.
Hắn rất cảm kích.
Cho dù chỉ là trên quan hệ hợp tác, lợi dụng lẫn nhau nhưng sự quan tâm mà Diệp Thanh Vân dành cho hắn, hắn tin không phải là giả.
Hắn cũng biết mình đối với y cũng không hoàn toàn ghét bỏ, thậm chí còn ỷ lại một cách vô thức.
Cũng không biết sau khi đạt thành mục đích, quan hệ của cả hai sẽ thế nào nhưng từ giờ cho đến lúc đó, hắn hi vọng vẫn có thể tiếp tục được hưởng sự dịu dàng hiếm có này.
Sự dịu dàng của riêng Diệp Thanh Vân.
-------
Hồ Nhược Thủy vốn là một cái hồ đặc biệt nên nhìn bên ngoài nó cũng rất đặc biệt.
Nước của hồ màu xanh lục.
Một màu xanh rất đẹp, tựa như màu của cooktai vậy.
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại, truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại , đọc truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại full , Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại full , Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại chương mới