Thiên Phàm không biết phải trả lời như thế nào.
Diệp Thanh Vân là mối tình đầu của hắn.
Là người mà hắn từng trao cả trái tim cho y.
Làm sao có thể nói quên là quên, cho dù y từng khiến hắn rất căm hận.
Sau khi Diệp Thanh Vân xảy ra chuyện khiến hắn lại càng hiểu rõ hơn chuyện này.
Hắn không thể chịu được khi nhìn Thanh Vân trở thành một phế nhân, hơn nữa một phần nguyên nhân khiến y trở nên như thế là vì cứu hắn.
Nhưng mà hắn phải trả lời thế nào với Vân Hi.
Chẳng lẽ lại nói thật rằng hắn quan tâm đến Thanh Vân không hoàn toàn vì cái nghĩa.
Vân Hi cũng đã hi sinh vì hắn rất nhiều.
Vì hắn mà đi qua đi lại giữa Hoả Quốc và Phong Quốc suốt bốn năm qua.
Hắn không muốn phụ lòng huynh ấy.
Thiên Phàm lúng túng một hồi rốt cuộc vẫn không thể mở miệng được.
“Được rồi.
Nếu khó trả lời đến thế thì đệ không cần trả lời đâu.
Ta sẽ không ép đệ.”
“Vân Hi, đệ… Đệ xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi.
Đệ vốn không có lỗi gì cả.”
Vân Hi rời đi.
Thiên Phàm muốn kéo lại nhưng lại không biết nên nói gì.
Vậy là đành im lặng nhìn y rời đi.
Ngày hôm sau.
Thiên Phàm bàn chuyện đi Phong Quốc với Thanh Vân và bị y thẳng thừng từ chối.
Thanh Vân có vẻ rất giận dữ.
“Có phải ngươi xem ta là phế nhân, hoàn toàn không có khả năng tự chăm lo cho bản thân không? Ta không vô dụng đến như thế và ta cũng không cần ngươi thương hại ta.”
“Ta đã nói không phải là thương hại.”
“Vậy thì là áy náy sao? Ta đã nói là ta cam tâm tình nguyện.
Nếu không phải ta mà là Phương Vân Hi thì cũng sẽ làm như vậy thôi.
Cho nên ngươi không cần cảm thấy áy máy, cũng không cần suốt ngày ở bên cạnh ta.
Có ngươi ở bên suốt bốn năm qua với ta là quá đủ rồi.
Ngươi hãy về với Phương Vân Hi.
Ở bên hắn ngươi sẽ hạnh phúc.
Ta không tranh với hắn nữa.”
Thiên Phàm nghe mà tức muốn sôi máu.
Hắn túm lấy cổ áo Thanh Vân mà mắng:
“Vậy thì ngươi muốn ta phải làm sao? Muốn ta sống trong sự áy náy cả đời thì ngươi mới hài lòng phải không?”
“Không phải.
Ta…”
“Nếu cứ nhất quyết tránh né ta như thế thì ngay từ đầu đừng cứu ta làm gì.
Để mặc ta bị đóng băng như vậy đến chết đi.
Ngươi để ta sống trong sự đau đớn và áy náy như này mà gọi là hạnh phúc à? Ta thà chết ngay lúc này cho rồi.”
Thanh Vân mở miệng định nói gì đó nhưng lại im lặng.
Hắn không biết phải nói thế nào.
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại, truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại , đọc truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại full , Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại full , Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại chương mới