Thiên Phàm liếc nhìn Diệp Thanh Vân.
Tên này gọi tên hắn rất thân mật, lại còn nói hắn là người của y bằng một ánh mắt rất dịu dàng, trìu mến.
Nếu không phải hắn đã biết trước đây chỉ là diễn kịch thì đã tin luôn là tên này có tình cảm với hắn thật.
Diễn xuất của tên này ở hiện đại có thể xưng là ảnh đế được luôn ấy.
Một từ “ người của ta” thành công khiến tất cả những người có mặt trong phòng lúc đó đều chấn kinh.
Đại phu nhân không ngừng lau mồ hôi, nghi hoặc hỏi: “ Nhị điện hạ, ngài nói Phàm nhi là người của ngài là ý gì vậy?”
“ Ý trên mặt chữ.
Ngươi muốn hiểu thế nào thì tùy.
Ta chỉ muốn nói Thiên Phàm hiện tại đang bị thương nên ta sẽ thay hắn giải quyết mọi chuyện ở đây.
Giờ ta có việc phải đi.
Thiên Phàm giao lại cho các ngươi.
Nếu hắn ở đây phải chịu bất cứ ủy khuất gì thì ...”
Đại phu nhân hốt hoảng nói: “ Xin điện hạ yên tâm.
Chúng thần sẽ chăm sóc Phàm nhi thật chu đáo.”
“ Nhớ những gì ngươi đã nói.
Còn vụ án của hắn ta cho thời hạn năm ngày các ngươi phải giao được người ra đây.
Nếu không ta sẽ xin phụ hoàng viết thư triệu Hà Tranh về giải quyết.”
“ Vâng vâng.
Xin điện hạ yên tâm.”
Thiên Phàm cười thầm.
Diệp Thanh Vân trước khi đi còn dọn sẵn đường cho hắn.
Bây giờ nhiệm vụ duy nhất của hắn lúc này chỉ là thay nguyên chủ trả thù.
Nhìn bộ mặt xám ngoét của lão phu nhân mà trong lòng hắn tràn đầy thích thú.
Còn cả con nhóc vắt mũi chưa sạch Ly Uyên.
Dám đánh chủ ý lên nam nhân của nguyên chủ cũng phải cho một bài học nhớ đời mới được.
Lúc tiễn Diệp Thanh Vân ra ngoài cổng, hai người còn diễn một màn tình chàng ý thiếp khá là mùi mẫn khiến người phủ Tướng quân càng rét lạnh hơn là buồn nôn.
Diệp Thanh Vân nhắn nhỏ với hắn hai ngày nữa y mới có thể quay lại, bảo hắn tự mình bảo trọng.
Thiên Phàm bật cười đáp: “ Có nhị hoàng tử chống lưng kẻ nào dám động đến ta chứ.
Ngươi có việc cứ đi thoải mái đi.
Để ta ở đây chơi vài ngày.”
Khoảng khắc nhìn thấy Thiên Phàm nở nụ cười, Diệp Thanh Vân đã ngẩn người.
Lần đầu tiên lúc gặp y trong rừng, hắn đã muốn đem y về cùng.
Lúc đó hắn vẫn chưa nhận ra Thiên Phàm.
Hắn chỉ thấy người này tuy bộ dáng chật vật, thương tích nặng nề, lại suýt bị ngựa đạp trúng, vậy mà ánh mắt vẫn rất điềm tĩnh, không loạn.
Người như vậy sau này hẳn sẽ làm nên chuyện.
Sau khi nhận ra thân phận của Thiên Phàm, hắn lại càng muốn đưa người đó về cùng mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại, truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại , đọc truyện Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại full , Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại full , Ta Xuyên Qua Làm Nam Sủng Cổ Đại chương mới