Lúc rời giường ngày hôm sau, Lâm Cam không thấy Lâm Kiến Quốc đâu nữa. Xuống nhà ăn cơm, mẹ Lâm lạnh mặt. Lâm Cam đang chuẩn bị lấy bánh bao thì nghe mẹ Lâm đập đũa xuống bàn một tiếng vang dội.
Mi tâm Lâm Cam nhanh chóng co lại.
"Vất vả lắm bố mới trở về một chuyến, con không thể nhịn được à?"
Lâm Cam nhìn bà một cái, sau đó tiếp tục lấy bánh bao.
"Mẹ đang nói đấy, con có nghe thấy không?"
"Chỉ cần ông ấy trở lại, mẹ có thể bỏ qua tất cả những lỗi lầm trước đó đúng không?" Môi mẹ Lâm giật giật, sắc mặt xanh xao, không lên tiếng.
Lâm Cam bình tĩnh nhìn bà ấy, đánh vỡ mặt nạ bình tĩnh kia: "Mẹ, mẹ đừng lừa mình dối người nữa. Ông ấy vẫn tiếp tục sai lầm, không phải cứ quay về là đúng hết, cũng không phải cứ quay về là sẽ không đi nữa."
Lâm Cam nói xong thì không ăn sáng nữa mà ra cửa.
Tâm trạng không tốt, phải gặp Chu Viễn Quang trong lòng mới thấy chút ấm áp.
___
Ngày nghỉ lễ Quốc khánh nhanh chóng kết thúc, đã tới ngày trở lại trường học.
Cuộc sống mỗi ngày vẫn trôi qua, thời gian của lớp 12 lại càng cấp bách. Con số nhỏ trên bảng đen mỗi ngày một nhỏ đi. Mùa thu dần thay áo, gió Bắc bắt đầu mạnh lên. Lớp lá cây xanh rì của Ngu Thành dần chuyển vàng, sau đó vùi lấp dưới bùn đất.
Học kì I sắp kết thúc. Cuộc sống học tập của Lâm Cam và Chu VIễn Quang vẫn chậm rãi bổ sung cho nhau. Có lẽ vì giữa họ không tồn tại những người khác nên trừ bỏ vui vẻ thì có rất ít những điều buồn phiền khác.
Trong tiếng la hét "ngược cẩu" của Tiết Giai Kỳ, họ bắt đầu đón chào lễ Giáng Sinh.
Kì nghỉ của lớp 12 rất ngắn, số lần Lâm Cam trở về nhà cũng cực ít. Cô ở đây 2 tháng nhưng nghe mẹ Lâm nói bố Lâm chưa về nhà thêm lần nào.
Những đứa trẻ vẫn luôn yêu thích ngày lễ "phương Tây" này, dù... trường học không cho nghỉ.
Trước lễ Giáng sinh một tuần, học sinh các cấp ở trường đều nổi lên việc mua túi đựng táo xinh đẹp. *
* Người Trung Quốc thường tặng nhau quả táo để trong những chiếc hộp/túi giấy siêu xinh vào lễ Giáng Sinh.
Có lẽ bị đè nén quá lâu, học tập bình thường lại khô khan, học sinh lớp 12 cũng mượn ngày lễ này để điên cuồng một thời gian.
Đến đêm Giáng sinh, hành lang khu phòng học nhốn nháo toàn đầu người. Tất cả đều leo lên leo xuống để tặng nhau những trái táo.
Dù không phải chưa ăn táo, nhưng Lâm Cam vẫn muốn được Chu Viễn Quang bày tỏ. Sau khi tan lớp học buổi tối, anh cũng chưa có dấu hiệu gì. Ngược lại Kiều Dục cố ý tới lớp bọn họ tặng táo cho Lâm Cam. Lâm Cam tất nhiên không muốn tiếp nên bảo cậu ta trở về.
Tiết Giai Kỳ nhìn Lâm Cam uể oải thu dọn sách vở, đi theo trêu ghẹo cô: "Bạn học Chu chưa tặng táo cho cậu thật à?"
Lâm Cam vô lực lườm Tiết Giai Kỳ: "Chuyện đó còn có thể là giả?"
Vừa nói lại xoa hai tay vào nhau: "Có lẽ đã quên rồi."
Lâm Cam tiếp tục uất hận: "Cậu ấy là đồ ngốc."
Vừa nói xong thì cửa kính bị gõ. Lâm Cam quay đầu lại nhìn, đứng phía sau không phải Chu Viễn Quang thì là ai? Cách lớp kính, anh cố ý hà hơi vào khiến cửa kính nhiễm hơi ấm rồi lau khô.
Dù sao cũng cách một lớp kính, anh ở bên ngoài không nghe thấy cô nói. Lâm Cam vừa thu dọn sách vở, vừa hướng về phía Chu Viễn Quang nói.
"Đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc ~" Sau đó còn làm mặt quỷ.
Có vẻ như Chu Viễn Quang tò mò cô đang nói gì nên cố ý đưa mặt về phía trước một chút. Lông mi anh dài, bây giờ chỉ cần chớp mắt một cái sẽ chạm vào cửa kính. Anh khom người, không nhúc nhích nhìn Lâm Cam, biểu cảm có chút vô tội.
Lâm Cam lại tiếp tục mắng anh một tiếng "đồ ngốc".
Tiết Giai Kỳ ở bên cạnh cười nghiêng ngả: "Cậu nói xem, nếu bạn học Chu biết cậu nói xấu cậu ấy thì sẽ thế nào?"
Lâm Cam lại tiếp tục thu dọn ba lô, chuẩn bị ra ngoài: "Cậu ấy vĩnh viễn không biết đâu."
Lúc sắp đi lướt qua, thấy xung quanh không có ai chú ý, Lâm Cam đột nhiên khom người, sau đó nhanh chóng hướng tới khóe miệng Chu Viễn Quang hôn một cái qua cửa kính.
Hôn xong cô cũng không để ý đến phản ứng của Chu Viễn Quang đã ra khỏi phòng học.
Tiết Giai Kỳ ngược lại thấy một màn này thì cười mắng Lâm Cam: "Cậu ngược cẩu bất kể lúc nào!"
___
Lúc Lâm Cam đi ra đã thấy Chu Viễn Quang đứng đó. Cô đứng bên trái anh, không nghĩ đến anh đột nhiên duỗi tay tới tóm cô, lại càng không nghĩ tới câu đầu tiên anh nói là hai chữ: "Lau miệng." Sau đó đưa tới một tờ khăn giấy.
Lâm Cam: "... Cậu chê tôi bẩn hả?"
Chu Viễn Quang cau mày: "Tôi chê cửa kính lớp cậu. Dù sao lớp các cậu hình như không được cờ đỏ trong việc vệ sinh."
Lâm Cam: "..." Đột nhiên thấy anh nói có lý.
Lâm Cam càng muốn có "táo" lại càng không vui: "Bạn học Chu, cậu biết hôm nay là ngày gì không?"
"Ngày 24 tháng 12."
Lâm Cam nhìn một cái, nhắc nhở anh: "Hôm nay là ngày lễ gì?"
Chu Viễn Quang cười khẽ: "Biết cậu không nhịn được mà." Nói xong đã kéo Lâm Cam tới chỗ rửa tay.
Khu rửa tay của khu phòng học Nhất Trung để cho học sinh rửa tay. Nước mùa hè mát lạnh, nước mùa đông ấm áp, rất có nhân tính.
Chu Viễn Quang lấy ra một quả táo, cực lớn cực hồng hào.
Anh không nói chuyện với Lâm Cam mà tự ý đứng rửa táo. Rửa xong lại đưa tới miệng rồi cắn một miếng dưới ánh nhìn chằm chằm của Lâm Cam.
Lâm Cam: "..." Hình như có gì không thích hợp lắm.
Quả táo này không phải nên tặng cho cô à? Sao anh lại ăn?
"Cậu làm gì vậy?" Chu Viễn Quang nhìn Lâm Cam lục ba lô mình.
Chu Viễn Quang hơi giơ quả táo trên tay lên: "Nhưng tôi chỉ có quả này thôi."
Mặt Lâm Cam đầy hắc tuyến: "..."
"Tưởng cậu sẽ tặng cho tôi chứ."
Lâm Cam cúi đầu xịu miệng: "Có phải mùa đông tôi mặc nhiều đồ, cậu chê xấu xí nên không thích tôi nữa không?"
Chu Viễn Quang: "..."
Lâm Cam không ngẩng đầu lên, tự ý đi về phía trước: "Nhất định là thế rồi, hôm qua cậu còn cho tôi bánh mì kẹp hai tầng mứt trái cây, nhưng hôm nay không có mứt trái cây."
Chu Viễn Quang: "..."
Lâm Cam còn chuẩn bị nói gì đó, giọng cười mát lạnh của Chu Viễn Quang đã vang lên: "Tôi đùa cậu thôi mà."
Vừa nói vừa đưa quả táo tới bên miệng Lâm Cam.
Lâm Cam hừ một tiếng.
Chu Viễn Quang bị dáng vẻ giận dỗi, ăn vạ của cô làm buồn cười: "Có muốn ăn không, ăn không? Hửm?"
"Vốn muốn cùng cậu ăn chung một quả táo, xem ra cậu mới là người chê tôi."
Lâm Cam bị anh trêu chọc nên không nhịn được cười. Tức giận sao, chính là không tức giận nổi.
Cô há miệng ngoạm một miếng, vừa vặn vào chỗ anh vừa cắn lúc nãy.
Lâm Cam cười hì hì, chỉ vết cắn kia: "Bạn học Chu, coi như chúng ta gián tiếp... kiss hả?"
Nghĩ đến vừa rồi cô còn dán môi lên cửa kính, còn cả dáng vẻ xinh xắn hiện giờ nữa, cổ họng Chu Viễn Quang hơi động. Gần đây hai người đều bận rộn học hành, làm đề vào giờ tự học buổi tối xong về nhà cũng đã muộn.
Anh... hình như rất lâu rồi chưa hôn cô.
Liếm liếm môi, con ngươi thoáng qua vẻ sâu thẳm: "Cho cậu ăn đấy."
Anh đưa táo cho cô, nhìn cô ăn. Cả một đường, Lâm Cam cứ thế gặm táo, Chu Viễn Quang cũng cứ thế nhìn. Nhìn răng cô cắn vào thịt táo, nhìn đôi môi căng mọng khép lại, đầu lưỡi hơi lộ ra.
Chu Viễn Quang thấy miệng khô lưỡi đắng.
Ăn xong táo, Lâm Cam chuẩn bị hỏi Chu Viễn Quang có giấy ăn không thì bị anh kéo vào một góc. Cô bị anh áp lên tường, hai tay bị kéo vào túi áo đồng phục của anh.
Hai tay Chu Viễn Quang giúp cô sưởi ấm xong, cái hôn liền rơi xuống.
Hôn xong, Chu Viễn Quang lại thấy con ngươi sáng trong, chăm chú của Lâm Cam nhìn mình, anh không nhịn được lại hôn xuống lần nữa.
Lâm Cam nhắm mắt lại theo bản năng.
Có điều nụ hôn ấm áp, dịu dàng lại rơi xuống mí mắt cô như có như không, chỉ dừng một chút rồi rời đi.
Anh mở miệng khàn khàn: "Đừng nhìn tôi như thế."
Tôi sẽ không nhịn được... lại muốn hôn cậu.
___
Đến ngã rẽ, Lâm Cam chuẩn bị đi lại bị Chu Viễn Quang kéo lại.
Cô thấy anh mở ba lô, lấy một túi lê nhỏ từ bên trong ra: "Mùa đông ăn lê tốt hơn táo. Tôi rửa rồi, cậu có thể ăn luôn."
Lâm Cam nhận lấy, mi mắt cong cong: "Tốt như vậy sao?"
Cô vừa nói xong thì tóc bên tai rơi xuống. Chu Viễn Quang nhẹ nhàng nâng tay giúp cô vén lại, sau đó cười khẽ, nói: "Có rất nhiều điểm tốt, ví dụ như máy sưởi trong phòng học quá nóng sẽ bị khô môi, ăn lê sẽ đỡ khô."
Lâm Cam còn muốn ở thêm chút nữa, đứng đây nghe anh nói nên không cắt lời.
Cô thuận tay cầm quả lê bắt đầu ăn: "Còn gì nữa không?"
"Quan trọng nhất là lê giúp nhuận giọng hơn táo, thích hợp với người thiếu ngủ hoặc nói quá nhiều."