Lúc Chu Viễn Quang chạy tới bệnh viện, Lâm Cam đang ngồi trong phòng bệnh.
Hai người ra hàng ghế bên ngoài cửa phòng bệnh để nói chuyện.
"Dì vẫn chưa tỉnh sao?"
Lâm Cam vùi đầu, hai tay bất an nắm chặt một chỗ, mắt cũng không dám nhìn thẳng.
"Không phải đã nói rồi à, dù cậu lựa chọn con đường thế nào, tôi cũng sẽ đi cùng cậu."
Nước mắt của Lâm Cam bắt đầu rơi xuống từng giọt từng giọt, dường như mọi ưu phiền cũng bộc phát theo những lời này của anh. Vào giờ khắc này, mọi tuyệt vọng, căm ghét, sợ hãi, mê mang cùng với áy náy đều không giấu được nữa.
"Tại sao... lại là tôi?" Cô nắm tay Chu Viễn Quang, khóc trong yên lặng, hơi thở bắt đầu dồn dập.
Lâm Cam thực sự không hiểu.
Tại sao lại là cô.
Tại sao cô lại có ông bố bà mẹ ích kỉ đến thế.
Vì sao cô không mang nợ nhưng vẫn phải trả giá?
"Xin lỗi... Tôi không... đi thi..."
Chu Viễn Quang lau nước mắt giúp Lâm Cam nhưng nước mắt của cô lại rơi xuống càng nhiều. Không dám nhìn nữa, anh chỉ có thể dùng sức ôm cô vào lòng, tay vỗ về nhẹ nhẹ phía sau lưng.
"A Cam của chúng ta rất ngoan, là bọn họ không tốt."
"A Cam của chúng ta rất giỏi."
"Không sao cả, có tôi ở đây."
...
Lời nói của Chu Viễn Quang mang theo tia trấn an cùng đau lòng, bao thương tiếc nghẽn lại trong lồng ngực, không thể xua tan.
Anh vẫn ở cạnh đợi tâm trạng của cô bình ổn trở lại.
Chóp mũi và vành mắt Lâm Cam đỏ lựng, ngón cái dùng sức đâm vào lòng bàn tay: "Tôi không vào đại học X được rồi." Lời nói không lưu loát đang dứt khoát thừa nhận sự thật tàn nhẫn này.
Từ khi nhận được cuộc điện thoại của bệnh viện, trong đầu cô xuất hiện nhiều nhất chính là kết quả này.
"Bạn học Chu, có thể nhờ cậu một chuyện không?"
Chu Viễn Quang sờ đầu cô: "Cậu nói đi."
Lâm Cam cắn răng nói ra từng chữ từng chữ, nhưng lại mơ hồ mang theo vẻ khẩn cầu.
"Nhờ cậu, dù lựa chọn cuối cùng của tôi là gì, cậu cũng đừng thay đổi vì tôi, đừng thỏa hiệp vì tôi, đừng thay đổi quỹ đạo ban đầu của cậu vì tôi, đừng thay tôi gánh vác thứ tôi vốn gánh vác được." Nói xong câu cuối cùng, cô như đang lẩm nhẩm, cuối cùng chỉ lắc đầu.
Chu Viễn Quang nghe hết những lời cô nói xong, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Người này, sao có thể xuyên qua buồng tim anh như thế chứ.
Sao anh có thể không hiểu gánh nặng và ý nguyện của cô.
Vì thích nhau, nên muốn bản thân đứng lên chống lại mọi bất công và ác ý. Đối phương chỉ cần nhượng bộ một chút thì sẽ đau lòng, tự trách và áy náy không thôi.
Hốc mắt Chu Viễn Quang đỏ như sung huyết.
Anh đỡ sau gáy Lâm Cam, để trán hai người đối nhau: "Đồ ngốc."
Cậu sợ hãi cái gì, hay đang áy náy điều gì?
Tôi chỉ cần cậu vui vẻ, hạnh phúc là được rồi.
Đâu cần... cậu có những nỗi niềm như thế.
____
Chu Viễn Quang đỡ cô ngồi xuống lần nữa.
"Vừa rồi Tiết Giai Kỳ cũng muốn tới, nhưng nghĩ cậu không muốn cậu ấy cùng lo lắng nên tôi bảo cậu ấy về nhà trước rồi."
"Cậu nghĩ bố cậu... hai người bọn họ?" Chu Viễn Quang không muốn nói, lại không thể không nói.
Nếu A Cam của anh muốn vui vẻ thì nhất định phải giải quyết chuyện này.
"Lần này... dù có thế nào, tôi cũng khuyên bà ấy ly hôn."
Chu Viễn Quang thở dài, tay đặt trên đỉnh đầu Lâm Cam xoa một cái: "Điểm của cậu..."
Lần này Chu Viễn Quang còn chưa nói hết lời, Lâm Cam đã ngẩng đầu. Chu Viễn Quang thấy cô như vậy, cũng biết cô đã có quyết định của mình rồi. Khó trách lúc mới gặp, anh phát hiện cô rất có chủ kiến, ý thức độc lập và mạnh mẽ.
Bố mẹ vô tâm là vậy, nếu đứa trẻ không lớn mau một chút thì liệu có thể sống sót được không? Vừa nghĩ như thế xong, mọi ưu điểm của cô lại càng khiến anh đau lòng.
"Tôi biết điểm của tôi không đỗ đại học X, có lẽ cố lắm mới qua điểm sàn."
"Nhưng nếu phải ôm tiếc nuối, tôi không cam lòng. Huống hồ, như vậy sẽ bỏ phí một năm cậu dạy tôi học tiếng Anh..."
Cố gắng lâu như thế, rõ ràng mình có thể làm được, sao có thể cho phép mình ôm tiếc nuối mà lùi bước.
Chu Viễn Quang cong môi, vén sợi tóc của cô vừa bị nước mắt thấm ướt sang một bên: "Tôi biết."
Đây mới là A Cam của anh.
Có thể dũng cảm đưa ra lựa chọn của mình.
Không chịu thua, không muốn để bản thân tiếc nuối.
Lương thiện lại kiên cường, tồn tại như đóa hướng dương luôn chân thực hướng lên phía trước.
"Tôi học lại, cậu tới đại học X chờ tôi." Chỉ người trong cuộc mới biết câu nói này có bao nhiêu chua xót.
Lâm Cam thấy Chu Viễn Quang còn định nói gì đó, cô đưa tay che miệng anh rồi lắc đầu. Ánh mắt lộ ra vẻ cầu khẩn khó thấy, nhưng vẫn bị Chu Viễn Quang nhìn thấu.
"Không được thay đổi quỹ đạo ban đầu của cậu, nếu không tôi không thể tha thứ cho mình."
____
Chu Viễn Quang muốn ở đây trông nom nhưng Lâm Cam cự tuyệt.
"Cậu về giúp tôi bảo Tiết Giai Kỳ đừng lo lắng."
Lâm Cam thấy trước khi đi anh vẫn chưa yên tâm nên cười một cái: "Dù có thế nào đây cũng là chuyện trong nhà, cuối cùng cũng phải xử lý thôi. Cậu phải tin tưởng tôi."
Nói tới mức này, anh không đi cũng không được.
Thời gian bác sĩ dự kiến rất chính xác, khoảng 10 rưỡi tối, mẹ Lâm tỉnh lại. Sau khi bà mở mắt, cô không kịp phản ứng, vui buồn lẫn lộn.
Nên nói thế nào đây?
Cô bắt đầu hiểu vì sao khi mình tỉnh lại ở nhà bà Chu, Chu Viễn Quang lại tức giận nhắc tới "điện Diêm Vương".
"Đây là bệnh viện?"
Lâm Cam "vâng" một tiếng: "Dì Bảo Khiết phát hiện sớm, kịp thời đưa mẹ tới bệnh viện rửa dạ dày."
Cô nói xong lại không muốn nói thêm lời nào nữa.
"Lâm Kiến Quốc đâu?"
Nắm tay Lâm Cam siết chặt, cô nghe thấy mình mở miệng, giọng điệu lửng lơ: "Mẹ, con không đi thi tiếng Anh."
Mẹ Lâm nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt nóng bỏng chảy ra, sắc mặt suy nhược như già đi nhiều tuổi.
"Tại mẹ... Xin lỗi con."
Sắc mặt Lâm Cam ảm đạm, cắn môi không lên tiếng.
Trên thế giới này, không phải mọi lời xin lỗi đều đổi lại được câu "Không sao".
Ít nhất tại thời gian và địa điểm này, cô không có cách nào tha thứ được.
"Ly... Ly hôn."
Mẹ Lâm nhắm mắt, thở dài: "Sớm nên ly hôn rồi."
Tay bà nắm chặt ra trải giường, nỗi hối hận xông thẳng vào tim: "Do mẹ u mê không tỉnh... nên mới hại tới con. Là mẹ sai, mẹ sai rồi."
Bà khóc tới khản giọng, khóc vì đoạn thanh xuân sai lầm, khóc vì những tháng năm đầy hối hận, khóc cả vì bản thân là một bà mẹ vô trách nhiệm.
Lâm Cam mím môi, cụp mắt.
Lần đánh cuộc này, không có người chiến thắng.
____
Ngày hôm sau ra viện, mẹ Lâm liền tìm luật sư làm giấy tờ ly hôn.
Hôm qua điện thoại di động của Lâm Cam hết pin, về nhà mới thấy tin nhắn WeChat Chu Viễn Quang gửi tới hôm qua.
"Tôi về đến nhà rồi, cũng đã chuyển lời tới Tiết Giai Kỳ, cậu yên tâm."
"Cả lựa chọn hôm nay nữa, cậu không cần sợ, tôi sẽ theo đi cùng cậu tới cùng.
Con đường phía trước có thể từ từ, tôi tình nguyện đi trước thăm dò giúp cậu một chút.
Trưởng thành sớm hơn cậu một chút, có thể sớm thay cậu che gió chắn mưa.
Không sao cả, vòng tay của tôi vẫn luôn ở đây."
Nước mắt của Lâm Cam lại rơi xuống.
Cô nhớ trước đây từng đọc được một đoạn văn trên mạng.
"Nếu con đường phía trước cậu nhất định phải đi khiến tôi vấp ngã tới chệch lối, tôi hy vọng cách yêu thương của tôi không phải là liều mạng kéo cậu lại, nói rằng cậu không nên đi, không thể đi. Mà là chuẩn bị cho cậu một đôi giày bền bỉ nhất, chuẩn bị cho cậu chiếc ô chắn gió chắn mưa. Nói với cậu giao lộ thứ hai trơn trượt, con đường thứ năm có kẻ ăn trộm. Đừng mua bánh ga-tô ở ven đường, nói với cậu, mau về nhà có cơm chờ sẵn."
Điều duy nhất khiến Lâm Cam cảm kích trời cao là Ngài đã đưa Chu Viễn Quang đến bên cô.
____
Quá trình ly hôn của bố mẹ Lâm diễn ra nhanh hơn những năm dằn vặt, tranh chấp nhiều.
Có lẽ lần "tới điện Diêm Vương" này khiến tâm tính của mẹ Lâm thay đổi rất nhiều. Mấy ngày nay, sự tập trung của bà đều đặt trên người Lâm Cam. Biết cô muốn học lại, mẹ Lâm không ngừng nói "xin lỗi."
Lâm Cam vẫn không nói gì như cũ, có lẽ đây là cây gai buộc chặt vào mối quan hệ mẹ con của họ trong kiếp này.
Không rút ra được, cũng không quên được.
Còn ba ngày nữa là có điểm thi đại học, Chu Viễn Quang gọi Lâm Cam ra ngoài.
"Nắng lắm, ra ngoài làm gì?"
Chu Viễn Quang vừa cầm ô che nắng cho cô vừa liếc mắt: "Tiết Giai Kỳ gọi cậu ra ngoài cậu cũng không muốn, tôi lo người cậu bị mốc."
Nói xong còn chậm rãi lung lay ô trong tay: "Nếu không sau này phải gọi cậu là Tâm Can Nhi "Mốc"."
Gần đây có quá nhiều chuyện phát sinh, tâm tính của cô cũng thay đổi không ít. Những nóng nảy trước kia đều bị cuộc sống cứng rắn mài mòn đi hơn một nửa.
Cô đưa tay nhéo eo Chu Viễn Quang, sờ thấy cảm giác không tệ nên chuyển thành vuốt ve, miệng vẫn làm bộ làm tịch: "Cậu mới là Tâm Can Nhi "Mốc"."
Chu Viễn Quang cười khẽ, thấy cô vui vẻ nên cũng không để ý tới việc mình bị bắt nạt.
"Đi đâu ăn cơm?"
Chu Viễn Quang vểnh môi suy nghĩ: "Cậu đi theo tôi là được rồi."
Hai người ngồi taxi, Lâm Cam nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, sau đó lại nhìn về phía Chu Viễn Quang.
Sắc mặt Lâm Cam thoáng cái đã thay đổi, chỉ nhìn Chu Viễn Quang, không dám nhìn màn hình. Khó trách lúc đi vào phòng chiếu phim lại không có nhiều người.
Chu Viễn Quang cười khẽ: "Sợ à?"
Lâm Cam đàng hoàng gật đầu một cái.
Đâu chỉ sợ, là sợ chết khiếp.
Hai người ngồi gần cuối, lại ở trong góc.
Chu Viễn Quang liếc mắt nhìn Lâm Cam, tự ý nhấn đầu cô vào ngực mình: "Còn sợ không?"
Chóp mũi Lâm Cam đều là hương thơm quanh người anh, tai bị người này che kín, mắt cũng không nhìn thấy, không còn biết sợ.
Cô buồn buồn lắc đầu.
Chu Viễn Quang nhìn dáng vẻ cô tựa vào ngực mình, kề vào tai cô mở miệng: "Xem ra, tôi chọn phim không sai."
Lâm Cam cắn răng, cô cũng biết người này cố ý mà.
"Còn sợ không?"
Lâm Cam bật cười, không để ý tới anh.
"Ồ, vẫn còn sợ hả? Xem kìa, sợ tới không nói được lời nào nữa rồi."
Lâm Cam: "..."
Chu Viễn Quang cười khẽ, dán vào lỗ tai Lâm Cam, nói: "Vậy tôi tới đây."
Nói xong một cánh tay đặt ở tai phải của Lâm Cam, thuận tiện ngăn trở tầm mắt cô. Tay còn lại cũng chắn cả tai trái của cô.
Ở góc tối không ai chú ý, những cái hôn dày đặc mau chóng rơi xuống.
____
Buổi tối, về đến nhà.
Vừa mở đèn, Lâm Cam đã thấy mẹ Lâm ngồi trên ghế salon.
"Về rồi?"
Lâm Cam "vâng" một tiếng.
"Rửa tay đi, ăn mì xong lại lên gác."
Sau khi Lâm Cam rửa tay xong, đi ra đã thấy bát mì Trường Thọ được đặt trên bàn. Nghĩ một chút, cô vẫn cầm đũa ăn hết.
"Sinh nhật vui vẻ, Tâm Can Nhi nhà chúng ta trưởng thành rồi."
Đối mặt với mẹ Lâm, Lâm Cam luôn thấy mình không cười nổi.
"Hôm nay không chỉ có con trưởng thành, cả mẹ cũng từ một người mẹ ích kỉ trở thành một người mẹ tốt."
Cổ họng Lâm Cam hơi động.
"Chúng ta đừng sống trong quá khứ nữa." Nửa ngày, Lâm Cam chỉ nói được một câu như thế, sau đó đi lên gác.
Chỉ có thời gian mới có thể cuốn trôi tất cả.
Lúc có điểm thi vào trường đại học, Lâm Cam không tra điểm. Dù điểm có thế nào, cô cũng không đỗ được. Dù có vào tạm một trường đại học nào đó, thì vẫn là không có trách nhiệm với đoạn tình cảm của cô và Chu Viễn Quang.
Không ngoài sự mong đợi của mọi người, Chu Viễn Quang đứng thứ 3 toàn tỉnh, thành tích này thừa sức vào được đại học X.
Tiết Giai Kỳ cũng được 211 điểm. Không chỉ có hai người bọn họ, toàn bộ các bạn học ở lớp 12-1 và 12-2 của Nhất Trung đều có điểm số rất tốt. Lâm Cam không tới tiệc cảm ơn thầy cô, dù lựa chọn học lại nhưng khi đối mặt với tâm trạng vui vẻ, phấn khởi của các bạn học khác, cô vẫn không bình tĩnh được.
Nhưng cô đã sớm lên mạng tìm hiểu những thứ cần mang cho Chu Viễn Quang. Tiếp theo là chuẩn bị cho việc học lại của mình.
Mùa hè như trôi qua rất nhanh.
Nhanh như chớp, thư trúng tuyển của Chu Viễn Quang được gửi tới. Tiết Giai Kỳ cũng tới đại học tốt nhất ở phía Bắc Trung Quốc.
Bố mẹ Lâm ly hôn, kết quả là chia đôi tài sản. Căn biệt thự ở ngoại ô này cũng được bán đi, mẹ Lâm mua một căn nhà ở gần Nhất Trung để tiện cho việc học của Lâm Cam.
Lần này, hai nhà cách nhau rất gần.
Lúc Lâm Cam bắt đầu học lại, đại học X vẫn chưa vào học. Chu Viễn Quang một ngày đưa cơm ba bữa cho Lâm Cam. Lớp học lại cũng có những gương mặt quen thuộc, ví dụ như Giới Áo. Cậu ấy cảm thấy không hài lòng với điểm thi của mình, nên quyết định học lại một năm.
Sau khi Lâm Cam biết chuyện này, khóe môi giật giật một cái. Người thường thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của học bá Giới.
Buổi tối trước ngày Chu Viễn Quang đi, hai người lại đi dọc con đường từ khu phòng học kia. Ra tới cửa trường, Lâm Cam bắt đầu chơi xấu không muốn tự đi. Chu Viễn Quang cưng chiều nhìn cô, sau đó tự giác ngồi xổm xuống. Lâm Cam nằm trên lưng anh, bắt đầu "cắn lỗ tai".
"Cậu còn nhớ lần đầu cõng tôi không?"
Chu Viễn Quang "ừ" một tiếng, sau đó hai người cùng bật cười.
"Cậu khóc thảm như tôi cầm đinh đâm vào người cậu vậy."
Lâm Cam lại cười: "Cậu nói thật đi, có phải cậu bọc đinh trên chân bàn đó không?"
Chu Viễn Quang không ngẩng lên, nhìn con đường phía trước rồi cười: "Tôi sợ đồ ngốc nào đó lại va vào."
Lâm Cam: "..."
Màn đêm đen đặc buông xuống, nhưng có lẽ vì hai người ở bên nhau nên Lâm Cam không còn thấy cô đơn hay sợ hãi. Thậm chí ánh đèn vàng mờ nhạt trước mắt kia cũng như nhiễm ánh sáng của hy vọng.
Đến khu nhà của Lâm Cam, Chu Viễn Quang dừng lại. Lâm Cam đấm đá lung tung rồi nhảy xuống: "Tới đây thôi, cậu còn phải về sắp xếp đồ đạc nữa."
Chu Viễn Quang thả cô xuống, sau đó liếc nhìn: "Những hành lý đó của tôi đều được sắp xếp theo ý của mẹ tôi và cậu rồi."
Lâm Cam mím môi: "Dù thế cũng phải về mau."
Chu Viễn Quang "ừ" một tiếng, nhưng vẫn không chịu đi.
Càng tới lúc phải rời đi càng không bỏ được, luôn cảm thấy nhìn nhau thêm một chút cũng có lợi.
Lâm Cam ý bảo anh nghiêng đầu, nhón chân rồi đặt một nụ hôn lên. Hôn xong, Lâm Cam chạy vào bên trong. Để anh không kịp phản ứng, cô chạy tới không thở được.
Chạy được hai bước mới quay đầu lại, Chu Viễn Quang vẫn ở chỗ cũ nhìn cô.
Lâm Cam cười híp mắt, mím môi vẫy tay với Chu Viễn Quang: "Đi rồi không được quá thân mật với nữ sinh bên cạnh."
Chu Viễn Quang gật đầu.
Nhìn Lâm Cam rẽ vào tới lúc khuất bóng, anh mới đi về khu nhà mình.
Lâm Cam vẫn chưa về tới nhà đã nghe thấy tiếng tin nhắn "đinh đong".
"Cậu cũng thế, ít giảng đề cho Giới Áo đi."
Lâm Cam bật cười, thì ra một bụng oán khi tích cả năm qua cũng không ít chút nào.
____
Ngày Chu Viễn Quang đi, Lâm Cam vẫn phải đi học nên không tới tiễn. Thực ra, những điều nên nói cũng nói rồi, giờ xem cô thế nào thôi.
Mọi người đều nói học lại là chuyến lữ hành cô độc, không phải do số điểm bạn sẽ đạt được là bao nhiêu, mà là thử thách năng lực chịu đựng và rèn luyện của bản thân. Mỗi người đều học tới đêm khuya, mỗi người đều phá tan ranh giới cuối cùng của chính mình. Bạn cho là bạn không được, cuối cùng lại phát hiện thì ra mình có thể.
Nhờ sự thông thạo, Lâm Cam thấy việc học tập của mình càng dễ như trở bàn tay, thi lại trở thành chuyện bình thường như cơm bữa.
Trừ ngày thứ Bảy, bình thường cô rất ít khi liên lạc với bạn học Chu. Mỗi lần đều là tích lại một đống chuyện, đến Chủ Nhật, thỉnh thoảng Lâm Cam có chút thời gian rảnh nằm trên giường, sẽ xem lại từng tin nhắn.
Tất cả đều là tin nhắn trò chuyện.
"Tập quân sự mệt lắm."
"Bên này có rất nhiều đồ ăn ngon, chắc cậu sẽ thích."
"Muốn đưa cậu đi xem hoàng hôn ở đây."
"Hôm nay có học từ đơn tiếng Anh không?"
"Tôi xem dự báo thời tiết ở Ngu thành, ngày mai có mưa đấy, nhớ mang ô."
"Ngủ ngon, có... nhớ tôi không?"
...
Cuộc sống không vì có khoảng cách mà sinh ra xa cách. Ngược lại khoảng cách lại khiến con người thay đổi, để anh trở thành người hay càu nhàu. Ở một nơi xa xôi hàng trăm cây số khác, lo lắng cho việc sinh hoạt của cô.
Nháy mắt đã tới nghỉ đông. Mùa đông năm nay có ý nghĩa hơn so với năm ngoái. Mẹ Lâm cũng mua rất nhiều đồ chuẩn bị cho năm mới, mọi thứ dường như đều phát triển theo hướng tốt đẹp. Gặp mặt Tiết Giai Kỳ vài lần, nán lại với Chu Viễn Quang một thời gian, học kỳ mới lại bắt đầu.
Vào ngày "tuyên thệ 100 ngày trước khi ra trường", trên sân khấu vẫn là ban giám hiệu nhà trường, dưới sân khấu lại không phải cùng một tốp học sinh.
Giới Áo ở bên cạnh nhỏ giọng: "Tôi nhớ năm ngoái thầy Trương Cương cũng diễn thuyết bằng mấy lời này, sao năm nay vẫn giống y hệt vậy?"
Lâm Cam cười một tiếng, đang muốn nói gì thì bị thầy Trương Cương vừa diễn thuyết xong bắt ngay tại trận.
Dù học lại rất vất vả, khổ cực, nhưng cô không cảm thấy khổ sở chút nào. Ngược lại Lâm Cam rất vui vẻ, không phải vì thành tích, mà vì tâm tính. Vì thoát khỏi lớp sương mù "hoàn cảnh gia đình" của năm ngoái, và cũng vì biết bạn học Chu đang ở nơi xa chờ mình nên mọi thứ đều trở nên thật đáng yêu trong mắt cô.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ thấy nhớ nhung.
Thiếu niên ở phương xa của cô không biết có ăn no mặc ấm không. Không biết khẩu vị còn kém như vậy không.
Tháng Tư, tơ liễu dần phiêu dạt ở khắp nơi trong sân trường.
Buổi tự học tối vừa kết thúc, Lâm Cam mau chóng thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà. Cô đột nhiên cảm thấy năm nay có chút dị ứng với tơ liễu, cả ngày hôm nay trên người đều dính tơ đỏ.
Mới ra cửa, Lâm Cam liền trợn mắt há miệng khi thấy người đang đứng ở sân trời kia. Cô gào khóc một tiếng rồi nhào qua, sờ trái một chút, sờ phải một chút, trong mắt tràn đầy mừng rỡ. Sau đó lại sờ cơ ngực, rồi lại sờ cằm anh một chút.
Có điều cô vẫn thấy khó tin: "Tôi... có phải nhớ cậu quá nên xuất hiện ảo giác rồi không."
Chu Viễn Quang bật cười: "Đồ ngốc, là tôi."
Lâm Cam liếm liếm môi, kéo cặp sách bắt đầu đứng tách ra: "Tôi không tin, trừ khi cậu hôn tôi."
Hô hấp của Chu Viễn Quang đột nhiên trầm hơn, con ngươi dần sâu thẳm, anh kéo cô ra ngoài.
Khoảnh khắc Lâm Cam bị anh đè lên tường cướp đi mọi hô hấp báo cho cô biết: Anh thật sự đã trở về.
...
"Không phải nói gần đây học rất nhiều à?"
Chu Viễn Quang giúp cô đeo ba lô, hai người nắm tay nhau ra ngoài.
"Luôn có cảm giác cậu nhớ tôi, không yên tâm nên trở về thăm một chút."
Lâm Cam chuẩn bị nói gì, đột nhiên nghiêng đầu, thấy người bên cạnh thì sợ hết hồn: "Thầy... Trương."
Bên cạnh còn không phải thầy Trương Cương sắp đi kiểm tra phòng ngủ hay sao. Thầy nhìn sang bên cạnh Lâm Cam, thấy hai đứa nhóc đang dắt tay, ánh mắt híp lại: "Trở về lúc nào?"
Lâm Cam giùng giằng muốn anh buông tay, Chu Viễn Quang lại nắm chặt thêm, không để cô buông ra.
"Vẫn chưa về nhà?"
Chu Viễn Quang gật đầu.
"Lát nữa về nhanh một chút."
"Vâng."
Trương Cương nhìn cháu mình một cái, sau đó lại liếc mắt nhìn hai bàn tay nắm chặt kia, bật cười: "Tôi còn đang bảo ai mà lớn gan như thế."
Lâm Cam đỏ mặt.
"Trong sân trường vẫn chú ý một chút đi." Thầy Trương Cương nói xong cũng đi về phía kí túc xá.
...
Chu Viễn Quang chỉ ở lại được một ngày, sau đó phải về trường. Cuộc gặp mặt ngắn ngủi chỉ khiến nỗi nhớ nhung thêm sâu đậm.
Cũng may kì thi đại học sắp tới, chuẩn bị một năm chỉ để chờ hai ngày này. Trải qua chuyện năm ngoái, lần này mẹ Lâm trông nom Lâm Cam cả ngày.
So với những người lo âu bên cạnh, Lâm Cam lại rất háo hức muốn thi đại học. Ngữ văn, Số học, Vật Lý, môn nào ra cửa cô cũng cười thật tươi. Tới tiếng Anh, cô phải điều động tất cả tâm sức để làm bài. Đây có lẽ là lần thi tràn đầy vui vẻ của Lâm Cam trong bốn năm qua.
Lần đánh cuộc này, thắng chính là tâm tính của cô, phần thưởng là tương lai của cô và bạn học Chu.
Âm thanh trên đài báo thu bài vừa kết thúc, tất cả học sinh đứng dậy, những tháng năm xanh mướt cũng phiêu dật trôi đi.
"A lô?"
"Thi xong rồi?"
"Ừ."
Cười khẽ một tiếng, lâm Cam mím môi, mi mắt cong cong: "Học trưởng Chu, em muốn tới tìm anh."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!