Một mạt ôn hòa cuối
cùng trên mặt Trình Mục Du biến mất theo những lời nói này của Hoa Cô.
Hắn lạnh mặt nhìn bà ta, ngữ khí lại vẫn bình tĩnh như nước nói, “Ngươi
có biết trên tay Thanh Bà đã có mấy chục mạng người không? Lấy một cái
mệnh của bà ta đổi cũng không đủ?”
Hoa Cô dựa vào lưng ghế, trên mặt không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn có
vài tia trào phúng, “Người đều đã chết, đại nhân muốn nói thế nào đều
được nhưng chính mắt ta lại nhìn thấy Tân An phủ có người lén lút đi vào Tê Phượng Lâu, sau đó người của ta không thấy tăm hơi đâu nữa, vậy ta
phải đi chỗ nào nói lý lẽ đây?”
Sắc mặt
Trình Mục Du trầm xuống, hắn biết chứng cứ trên tay mình đã sớm mất cùng với Thanh Bà và Vân Oanh, hơn nữa nhân mạch của Hoa Cô ở kinh thành có
thể đổi trắng thay đen cũng dễ như trở bàn tay, nên đè thấp giọng nói,
“Ngươi muốn cái gì?”
Tươi cười nở rộ trên mặt Hoa Cô, hai mắt bà ta vừa chuyển đã tiến đến bên tai Trình Mục Du nói nhỏ, “Đất của ta.”
“Hả?”
“Đại nhân hà tất giả bộ hồ đồ, người của ta đến Tân An phủ mấy lần rồi nhưng mỗi lần đều không gặp được đại nhân. Chủ nhân của Lê Viên đã ký khế ước với ta rồi nhưng quan phủ lại trước sau không phê duyệt, cả trăm cô
nương đến từ ngoại vực kia của ta còn đang chờ vào thành kia kìa.”
Trình Mục Du đương nhiên biết bà ta nói cái gì. Nửa năm trước Hoa Cô coi
trọng một miếng đất bên cạnh Tê Phượng Lâu, sau đó không biết bà ta dùng cái thủ đoạn xấu xa gì khiến chủ nhân miếng đất đồng ý đem khối đất kia bán cho bà ta. Theo luật lệ Đại Tống thì việc chuyển nhượng đất đai
phải đến quan phủ lập hồ sơ. Lúc ấy Trình Mục Du tuy rằng vừa mới đến
nhưng đối với hành vi của Hoa Cô có nghe qua. Hắn lần lượt tìm cách
tránh người bà ta phái tới, khiến khối đất kia vẫn để không đến giờ,
không thể khởi công.
Trình Mục Du hơi trầm giọng nói, “Việc này để ta suy nghĩ đã……”
“Đại nhân, đây là chuyện ngài chỉ cần vung bút là xong, cần gì phải nghĩ
nữa,” Hoa Cô vừa nói vừa lấy ra một tờ khế ước đặt ở trước mặt Trình Mục Du, “Khế đất ta đều mang đến, làm phiền đại nhân cấp chút phương tiện.”
Trình Mục Du nhìn chằm chằm tờ khế đất kia, dáng người tuấn nhã giống như bị
đóng trụ lại. Qua thật lâu, trên mặt Hoa Cô rốt cuộc lộ ra thần sắc
không kiên nhẫn, bà ta đẩy khế đất đến trước mặt Trình Mục Du, nhẹ nhàng kêu: “Trình đại nhân, thời gian cũng không còn sớm, con rể của Hầu ngự
sử Trương đại nhân còn đang chờ ta về uống rượu đó.”
Trình Mục Du rốt cuộc ngẩng đầu, trên mặt có một nụ cười nhạt, “Hoa Cô đã có việc vậy cứ đi trước.”
“Vậy…… Thế còn khế đất……”
“Ta không phê.” Hắn dứt khoát nói, giống ngọc châu rơi trên mặt đất.
“Người mua người bán đều đã ký tên, đại nhân ngài sao lại có thể……”
“Hoa Cô tuổi lớn, lỗ tai không tốt rồi. Ta nói là ta không phê.” Trình Mục
Du nhìn nữ nhân đối diện nghẹn họng trân trối sau đó đứng dậy phủi phủi
tay áo nhìn ra ngoài cửa nói, “Sắc trời cũng đã muộn, Hoa Cô vẫn nên
nhanh chóng trở về đi. Còn phải uống rượu nữa chứ.”
Bạn đang đọc bộ truyện Tân An Quỷ Sự tại truyen35.shop
Hoa Cô cười lạnh vài tiếng rồi đứng lên cầm lại tờ khế ước đi đến bên cửa
lại không cam lòng quay đầu lại, hung tợn nhìn thẳng Trình Mục Du, “Đúng là đồ ngựa non háu đá, đáng tiếc thành Tân An hiện tại còn không tới
phiên ngươi làm chủ đâu. Một khoản nợ này ta sẽ chậm rãi tính.” Dứt lời, bà ta sải bước đi về phía trước khiến gã sai vặt đang chạy tới phải
hoảng sợ, tránh sang một bên.
Trình Mục
Du không để ý đến lời ác ngôn của bà ta. Hắn lạnh lùng nhìn bóng dáng đã đi xa của Hoa Cô, sau đó đem ánh mắt chuyển tới gã sai vặt vừa mới chạy như bay đến bên cạnh mình, “Có chuyện gì mà vội hoảng lên rồi?”
“Tiểu công tử…… Tiểu công tử không ăn cơm chiều, ở trong phòng khóc đến không thở được.” Gã sai vặt kia gấp đến độ cũng sắp khóc theo.
“Không ăn thì nhịn đói, đều đã đi học đường rồi sao có thể nuông chiều như
thế.” Trình Mục Du không nhịn được tính cách mềm mại giống tiểu cô nương của Tấn Nhi cho nên không thỏa hiệp với hắn trong những việc nhỏ.
“Đại nhân, tiểu công tử không phải giận dỗi, hắn vẫn luôn nói Tưởng cô nương đã xảy ra chuyện cho nên sốt ruột cơm đều ăn không vào.”
Lúc Trình Mục Du đi vào trong phòng thì Tấn Nhi đang ghé vào trên giường
khóc đến gối đầu ướt đẫm. Thấy Trình Mục Du tiến vào, hắn vội vàng chạy
đến ôm đùi cha, “Cha, mau cứu Tích tỷ tỷ, nàng sắp mất mạng rồi.”
Trình Mục Du ôm hắn vào trong ngực, nhíu mày hỏi, “Vì sao lại nói thế?”
“Con vừa rồi nằm mộng thấy cả mặt Tích Tích tỷ tỷ đều là máu, nàng nằm trong một căn phòng tối om, sắc mặt nàng thật trắng, đôi mắt hơi hơi hé không biết còn sống hay đã……” Nói xong, hắn ôm cổ Trình Mục Du khóc lớn lên,
trong miệng không ngừng nói, “Cha mau đi cứu nàng, cha mau đi cứu nàng.”
Trình Mục Du giao Tấn Nhi cho bà vú sau đó bước nhanh ra khỏi phòng hô lên với hai huynh đệ Sử Phi và Sử Kim “Chuẩn bị ngựa”.
“Đại nhân, vẫn là để bọn thuộc hạ đi thôi. Chẳng qua là Tấn Nhi nằm mơ, ngài muốn đích thân đi tìm Tưởng cô nương sao?”
“Giấc mơ của Tấn Nhi tuyệt đối không phải do hắn suy nghĩ miên man mà ra, sự
tình của Tiểu Phu lần trước cũng đã chứng thực điểm này. Lại nói đã ba
ngày rồi mà Tích Tích vẫn không có chút tin tức gì. Trước kia nàng chưa
bao giờ hành động như thế này,” Trình Mục Du siết chặt nắm tay, “Ta cần
phải tự mình đi Ngọc Tuyền trấn mới có thể an tâm.” Hắn nhìn hai huynh
đệ phía sau liếc mắt một cái rồi nói tiếp, “Ta đã dặn dò Tích Tích để
nàng ấy không bại lộ thân phận của mình, cho nên lúc tới Kinh gia các
ngươi cũng không thể nói lỡ miệng, nhớ kỹ chưa?”
Sử Phi và Sử Kim liều mạng gật đầu. Ba người thừa dịp bóng đêm rời khỏi
Tân An thành, một đường chạy tới Ngọc Tuyền trấn. Lúc bọn họ tới đã là
đêm khuya, một cơn mưa to không báo trước cứ thế trút xuống khiến cả ba
người ướt đẫm. Sử gia huynh đệ che chở Trình Mục Du trốn đến một từ
đường hoang phế, nhìn gạch ngói mọc đầy rêu xanh mà phát ngốc.
“Mưa này càng ngày càng lớn, đại nhân, chúng ta tạm thời ở chỗ này qua đêm,
sáng mai lại đi Kinh phủ xem xét.” Sử Phi cởi quần áo trên người ra vắt
nước sau đó ngó xung quanh, “Cái từ đường này rách quá rồi, một chỗ để
nhóm lửa cũng không có.”
“Tuy rách nát
nhưng cũng có thể nhìn ra chỗ này từng cực thịnh. Các ngươi xem bức
tường màu trắng và ngói đen này, còn có mái nhà cong cong cùng với trụ
hành lang đều phảng phất vẻ huy hoàng, hoa lệ.” Hắn vừa nói vừa cởi áo
choàng bên ngoài xuống rồi lại tiến vào bên trong hai bước, “Đại môn cao rộng, bên trong có ba gian, phòng ốc mấy chục, còn trồng đầy tùng bách, còn có bức tường kia……” Hắn đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn
bức tường màu phấn trắng phía trước, có dáng người uyển chuyển ở đó,
“Yến cô nương? Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Nữ nhân kia quay đầu lại, ánh mắt tập trung trên người Trình Mục Du, đôi mắt thâm thúy, “Trình đại nhân, thật trùng hợp.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!