Tạm thời nhốt lại hai cái cục vướng víu, Phong Vũ thấy xung quanh âm u đến lạ thường, đèn ở trên đầu lúc sáng lúc tối như bị cái gì đó ảnh hưởng.
Mùi máu tanh vô cùng nồng nặc, dựa vào trực giác của " Cảnh sát trưởng " hắn cảm thấy trong bóng tối có đôi mắt đang nhìn chăm chú vào mình.
Tốn thời gian quá, phải ép nó ra !
Khí thế uy nghiêm lại xuất hiện, dùng ngôn ngữ siêu phàm nói:
" Nơi này nghiêm..."
Khoan, từ từ...
Mẹ kiếp, thời gian quy định vẫn chưa hết !
Phong Vũ sắc mặt đen kịt, hắn vừa muốn ban bố luật pháp là " Nơi này nghiêm cấm ẩn núp " ép thứ trong bóng tối phải nhảy ra.
Nhưng tình huống hiện tại nếu hắn dám mở miệng, trăm phần trăm găng tay sẽ cắn ngược một cái làm hắn c·hết ngay tại chỗ.
Meo ô ~
Lại một cái bóng đen lao ra, Phong Vũ hạ thấp người né được một trảo, trở mình liên mở rộng lòng bàn tay, giọng nói vô cùng uy quyền:
" Cầm tù "
Không khí xung cái bóng đen như động lại, hóa thành một vách tường vô hình cứng rắn, như thể đang ở trong một tòa ngục giam.
Ngao —
Một cái trảo vạch phá không khí, nhưng không có tác dụng.
Phong Vũ tiếp tục, bất ngờ vung tay phải lên, lạnh lùng tràn đầy uy nghiêm quát:
" Quất roi "
Ba !
Bóng đen lập tức bị cây roi vô hình đập cho tán loạn, triệt để biến mất.
Tất nhiên là không phải bản thể,
Phong Vũ hơi híp mắt quay đầu nhìn về phía bậc thang lên tầng trên, hắn có thể cảm nhận được nó núp ở chỗ đó.
Con quái vật này cũng mang sức mạnh siêu nhiên, do đó đứng trước luật pháp, nó không giấu được bao lâu, tốn chút thời gian đã bị Găng tay tìm thấy vị trí.
Kỳ thật hắn đã sớm phát hiện ra vị trí của nó, chờ đợi đến hiện tại là có lí do,
Muốn sử dụng năng lực này cần tìm đúng màu sắc mới được, hai mắt Phong Vũ hiện lên một cái bóng đen với nhiều màu sắc kỳ quái quay quanh, hắn tập trung một trong số đó.
" Tước đoạt "
Tiếng nói uy nghiêm vang vọng, một con mèo đen ngớ người ra đứng trên bậc thang ở hàng ba, hai mắt tím đen lộ rõ vẽ mờ mịt.
Năng lực của ta đâu ?
Tại sao không chui vào đất được ?
Mèo đen ngẩn ra nửa giây, mất đi năng lực ẩn núp khiến nó thấy nguy cơ cực lớn, thế là hai chân hạ thấp xuống liền muốn phóng ra...
" Giam cầm "
Theo âm thanh uy nghiêm vang lên, bức tường vô hình lại xuất hiện, giam giữ mèo đen tại chỗ.
Ngao ~
Cảm giác nguy cơ đạt đến đỉnh điểm, cảm xúc của mèo đen ngày càng táo bạo, không khí xung liên tục vặn vẹo như thể bị thứ gì đó cắt chém, nếu ném một người thường vào đó, thì chỉ cẩn nửa giây sẽ thành một đống thịt nát.
Oanh oanh —
Bức tường vô hình chưa chắc đã chống đỡ bao lâu.
Phong Vũ lần nữa ra tay, hai mắt hắn hiện lên hình dáng của con mèo đen, trong hai con ngươi đột nhiên có hai tia chớp màu bạc xẹt ngang.
Năng lực của " Kẻ thẩm vấn "
Đâm xuyên tinh thần !
Mèo đen bị t·ấn c·ông trực tiếp vào linh hồn khiến nó như bị xé nát, chớp mắt ngưng trệ, cả thân thể trở nên cứng ngắc.
Một kích thành công, Phong Vũ biến mất tại chỗ, lần nữa xuất hiện đã đến sát cạnh mèo đen, trong tay giơ khẩu Glock lên,
Phanh —
Keng !
Viên đạn xuyên vào đầu mèo rồi lại bị bật ngược về bởi lớp sọ cứng đến dọa người.
Phong Vũ tiện tay thả rơi v·ũ k·hí, từ bên hông rút ra một con dao ngắn cắm thẳng vào cổ mèo, sức mạnh khủng bố bùng nổ...
Sức mạnh của một " Thủy thủ " không phải quá đáng sợ, nhưng nếu kết hợp với " Trọng tài " nó sẽ vượt qua cả " Thợ săn "
Phải biết, sức mạnh của một " Thợ săn " danh sách chín được đánh giá là, mạnh mẽ như gấu, nhanh nhẹn như mèo.
Tức là hắn hiện tại, sức mạnh thuần túy đáng sợ hơn cả một con gấu trưởng thành !
Phốc ~
Một cái đầu bay lên cao, cuối cùng rơi xuống trên bậc thang thứ nhất.
...
Chiến đấu trong khách sạn có một cái kết thúc, nhưng chiến đấu ở bên ngoài chỉ vừa mới bắt đầu.
Xa tăng lăn bánh xích đến, nòng pháo to dày hướng về một cái đống máu thịt dị dạng nổ pháo.
Uỳnh !
Máu thịt bắn tung tóe, từ trong đó vươn ra một cái vuốt gấu to bằng bánh xa tải, nó cách không bay tới đập một phát thật mạnh.
Ầm — thân xe tăng dưới xung kích to lớn lập tức bị hất tung lật ngửa, binh sĩ bên trong đều choáng váng mất đi khả năng hành động.
Rốnggggg — —
Cái đầu gấu kinh tởm điên cuồng gầm thét, mùi tanh hôi theo sóng xung kích làm không ít binh sĩ choáng váng không dám tiếp cận.
Đống máu thịt kỳ dị ngày càng to, từ trong đó mọc ra hàng trăm sợi dây đỏ tươi mang theo gai nhọn, một sợi đột nhiên quất ngang qua một binh sĩ cầm súng.
" Cái..."
Binh sĩ không kịp phản ứng lại, đợi khi nhìn lại tay phải của hắn đã không cánh mà bay.
" A !! "
Tiếng hét thảm thiết vang lên khắp chiến trường.
Sợi dây gai quơ một vòng, vừa muốn cắt đứt đầu luôn thì bất ngờ từ không trung chui ra một lưỡi dao cắt nó làm đôi.
Một thân ảnh thon dài dần dần xuất hiện bên cạnh tên binh sĩ b·ị t·hương, Lân Nguyệt Ly xách tên binh sĩ lên ném cho quân y đang chờ đằng xa.
" Tất cả lùi lại ! Giữ khoảng cách an toàn "
Nàng quát nhẹ, giọng nói thanh lãnh, từ không trung lại bắn ra mấy lưỡi dao cắt đứt năm sáu sợi dây gai.
Phanh phanh phanh —
Uỳnh !
Theo lệnh của nàng, binh sĩ đều lui xa vài chục mét, từ xa nổ súng áp chế đống máu thịt quỷ dị.
" Thứ quái quỷ gì, đã tìm ra nguồn gốc của nó chưa ? " Lân Nguyệt Ly sắc mặt không tốt lắm, không phải do buồn nôn mà là hôm nay gặp quá nhiều rắc rối.
" Thiếu tá, tra được rồi "
Một tên sĩ quan cấp úy chạy tới, hắn tìm được ai là người thuê ngôi nhà này, liền nói:
" Kẻ ở lại đây là Lâm Phi, hắn là một người đột biến có cánh tay gấu, sở hữu lực lượng rất lớn nhưng tinh thần không ổn định "
" Hắn có một đội riêng gồm tám người, nửa tháng trước từ xa di chuyển tới khu tập trung cũng tạm thời ở lại, bình thường sẽ dẫn người thu thập vật tư thông qua khu giao dịch đổi lấy tài nguyên cần thiết..."
Lân Ngân Nguyệt hơi giơ tay ngừng lại hắn kể tiếp, lại chỉ về phía đống máu thịt với cái đầu gấu ghê tởm.
" Ngươi có nghĩ...đó là Lâm Phi không "
Tên Lâm Phi gì đó có một cái tay gấu, ở đây lại có đầu gấu, nói không có liên quan thì ai mà tin.
"..." Sĩ quan cấp úy rơi vào trầm tư, nhìn vẫn có chút giống ?
" Đúng rồi, Thiếc Nhân trung tá đâu ?" Phong Vũ ngưng trọng quay sang hỏi.
Cái đống máu thịt đó không dễ đối phó, xe tăng với súng đạn bình thường căn bản không thể đ·ánh c·hết nó, dù b·ị đ·ánh ra cái lỗ lớn cũng sẽ nhanh chóng phục hồi.
Vậy thì chỉ có thể...
" Ta đến ! "
Một tiếng ồm ồm vang tên, theo đó một ông chú trung niên mặc trang phục sĩ quan cao gần hai mét đi tới, bề ngoài này chẳng khác gì một tên người khổng lồ.
" Thiếc Nhân trung tá, ta với ngươi liên thủ giải quyết nó "
" Được " Thiếc Nhân không do dự gật đầu.
Khi này bên cạnh đi đến vài tên lính, cũng vác theo một thứ gì đó dài gần hai mét được bọc trong lớp vải đen, Thiếc Nhân tiện tay cầm lên, vải buông xuống lộ ra thanh rìu chiến một lưỡi cực kỳ sắt bén.
" Tất cả ngừng bắn lui lại khoảng cách toàn, cảnh giác cao độ tùy thời yểm hộ ! " Thiếc Nhân quát một tiếng ra lệnh, tiếng súng lập tức ngừng lại.
Đống máu thịt không còn bị t·ấn c·ông, đầu gấu ghê tởm hơi ngơ ra, nó không biết là từ trên trời rơi xuống một lưỡi dao.
Phốc —
Gàoooo !
Tức khắc theo tiếng gầm, hàng trăm dây gai tung bay đập loạn xạ, một thân ảnh mơ hồ hư ảo b·ị đ·ánh lùi ra xa, rơi vào nóc của tòa nhà một lầu.
Thiếc Nhân cũng ra tay rồi, không kiêng nể gì vác rìu xung phong, một cú bật nhảy lên cao vung rìu đập về phía đầu gấu.
" A — đi c·hết ! "
Ầm,
Đầu gấu đứt làm đôi, từ đống máu thịt chui ra một cái tay gấu đập trở về bị Thiết Nhân dùng rìu cản được, khi này hành trăm sợi dây gai cũng chém tới.
Phốc — phốc —
Khung cảnh máu tanh không xuất hiện, bộ đồ sĩ quan hóa thành miếng giẻ rách lộ ra một làn da cứng rắn bóng loáng.
Dây gai đụng vào làn da đó vậy mà phát ra âm thanh keng keng như chém phải tấm sắt.
Dựa vào làn da sắt thép, Thiết Nhân cầm rìu đánh trực diện với đầu gấu, còn Lân Ngân Nguyệt ẩn núp bên cạnh tìm cơ hội, lâu lâu lại ném ra một con dao...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!