" Còn lí do ta đến nơi này là vì theo thầy ta đu tìm kiếm cái gì đó, nghe nói có liên quan tới nguyên nhân của tận thế "
Nguyên nhân tận thế ?
Phong Vũ hơi híp mắt, nghe khá thú vị đấy chứ.
" Thầy ngươi là ai ? "
" Thầy ta chính là..." Giang Niệm Niệm bỗng nhiên hưng phấn lên, nhưng ngay sau đó đột nhiên ngừng lại, hai mắt trừng lớn ngã khụy xuống.
Nếu bây giờ nếu lột lớp quần áo bảo hộ của nàng ra, sẽ thấy khắp người nàng nổi lên rất nhiều gân xanh, từng cái mạch máu đang bành trướng nhảy nhót như muốn chui ra khỏi cơ thề.
" Không, không thể nói " Giang Niệm Niệm bất ngờ hét lớn, đầu óc lí trí nhanh chóng tỉnh táo lại.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn nà ẩn dưới mặt nạ chống độc lộ rõ vẻ nghi hoặc, nhưng nàng không biết là, từ trong hơi thở của mình mang theo một căn bệnh đáng sợ đã lan tỏa ra khắp bộ đồ phòng hộ.
Giống một loại cơ c·hết được thiết lập sẵn, những cái lỗ nhỏ li ti mà mắt người khó nhìn thấy chui ra trên quần áo.
Căn bệnh c·hết người theo đó lan tỏa khắp không khí.
" Ừm !? " Phong Vũ hơi nhướng mày, hắn thấy trật tự quanh đây dần sụp đổ, hỗn loạn hiện lên.
Chỉ mười giây, hắn nhanh chóng cảm nhận được cơ thể dần suy nhược, các triệu chứng bệnh tật xuất hiện, choáng đầu hoa mắt, tay chân bủn rủn, một số nơi bắt đầu mọc ra hạch sưng.
Ta nhiễm bệnh !
Giống như năng lực của một " Ma nữ Thống khổ " danh sách năm, sở hữu sức mạnh lan tỏa bệnh dịch ra xung quanh.
Nhanh chóng phản ứng lại, Phong Vũ uy nghiêm quát:
" Nơi đây nghiêm cấm tác nhân gây bệnh "
Tiếng vừa dứt, sức mạnh vô hình bao trùm cả con thuyền, thứ căn bệnh lan tràn trong không khí lập tức biến mất, số ít bay ngược vào cơ thể Giang Niệm Niệm.
Cơn suy yếu vẫn còn đó nhưng không tiếp tục gia tăng, những quả hạch cũng không to thêm.
Phong Vũ nhanh chóng lấy từ túi quần một ống nước xanh thẳm, bên trong trôi nổi những cây rong rêu phát sáng, kế đó một hơi uống cạn.
Là bùa chú,
Lời chúc phúc từ biển cả !
Một loại bùa phép rất đơn giản, chỉ cần đứng trước " Biểu tượng Tai ách " thì dù có là danh sách chín cũng có thể chế tạo thành công, vật liệu cần thiết chủ yếu đến từ đáy biển.
Rất nhanh, một ánh sáng xanh thẳm mơ hồ bao quanh cơ thể hắn, cơn suy yếu hay những quả hạch sưng mọc khắp cơ thể đều bị quét sạch.
Còn tốt, căn bệnh này kém hơn nhiều so với tật bệnh từ một " Ma nữ Thống khổ ".
Phong Vũ cảnh giác nhìn sang Giang Niệm Niệm, còn tưởng dễ bắt nạt...nhưng xem ra không thể quá gấp rút đánh giá người khác.
Chỉ một đợt bệnh tật đó thôi là đủ g·iết sạch toàn bộ cái thuyền này, trừ hắn ra, Quân Hạo hay Lý Hổ cũng chỉ gánh được nửa phút là phải nằm xuống.
Nhưng nhìn dáng vẻ mờ mịt của cô ta...không giống biết mình vừa làm gì, nếu không phải diễn thì có lẽ là không biết thật.
Hai bên ám đấu, nói thì dài, nhưng chỉ diễn ra trong chưa tới một phút, khi này hai bên không nói chuyện, Giang Niệm Niệm cũng có thời gian lấy lại lí trí, tạm thời thoát khỏi ô nhiễm tâm lí của " Găng tay Phán quyết ".
" Cái...ngươi !? " Nàng một mặt kinh hoàng lùi ra xa, bộ đồ phòng hộ trên người có thay đổi nhỏ bé, các loại v·ũ k·hí khó lường ẩn dưới lớp vải phòng hộ.
Đúng là Giang Niệm Niệm ít trải sự đời, nhưng không hề là một kẻ ngu chân chính.
Tận thế có người thức tỉnh, sở hữu nhiều năng lực khó lường, rất có thể khi nãy nàng đã bị thôi miên hoặc cái gì đó giống vậy.
Giang Niệm Niệm âm thầm sợ hãi, lòng cảnh giác kéo căng.
" Chậc ~ "
Quá cấp tiến !
Vốn nên thử giao dịch rồi lại từ từ thăm dò, thật sự không được mới sử dụng năng lực siêu phàm để thẩm vấn, giờ lại dùng cách cuối cùng ngay khi vừa gặp mặt.
Rốt cuộc là con đường " Bạo quân " ảnh hưởng đến ta, hay là do " Găng tay phán quyết " ?
Phong Vũ giả bộ xấu hổ sờ mũi, lộ ra nụ cười thân thiện.
Đáng tiếc, Giang Niệm Niệm đã có tính cảnh giác, nhìn thấy liền bị dọa sợ như bé thỏ trắng, vội lùi thêm vài bước.
" Khục, thêm một bước nửa ngươi sẽ r·ơi x·uống b·iển "
"..." Giang Niệm Niệm hiện đang rất bối rối kèm theo chút khủng hoảng, trong lòng kêu rên.
Thầy ới cứu mạng !
Có kẻ xấu !
Oa oa ! Biết bên ngoài khổ cực thế này đã không đòi theo rồi.
(oT-T)尸
Phong Vũ tỉnh táo hơn, thoát khỏi cảm xúc cấp tiến do ma dược ảnh hưởng đến mình, với ý đồ thuyết phục nói.
" Thật ra ta là người tốt "
Ngươi nhìn xem mặt ta...có giống rin không ?
Giang Niệm Niệm lặng lẽ lùi thêm một chút, đến sát mạn thuyền, Hắc Hắc Hắc đang ở dưới, chỉ cần nàng nhảy một cái là có thể bỏ chạy thoát thân.
Nhưng nghỉ đến việc sẽ c·hết đói, hoặc là do không muốn ăn cá sống, nàng cố gắng trầm giọng, tăng thêm dũng khí lớn giọng:
" Ta chỉ muốn giao dịch ! "
Ha ?
Quát lớn quá rồi ~
Giang Niệm Niệm có chút xấu hổ, giọng ỉu xìu xuống:
" Ta muốn dùng ba ống huyết thanh sự sống đổi lấy một lượng thức ăn đủ cho mười ngày, nếu không được thì ta sẽ ngay lập tức rời đi "
"..."
Phong vũ suy nghĩ một chút liền gật đầu, không có ý định làm khó nàng nữa.
Nhìn thế nào thì sau lưng đối phương tất nhiên là có bối cảnh không nhỏ, hai bên cũng chưa có xung đột thật sự.
Không cần thiết làm căng thẳng thêm, giao dịch thì giao dịch thôi, nhưng...
" Có thể giao dịch, nhưng huyết thanh sự sống là cái gì ? "
Như đụng trúng chỗ tự hào, Giang Niệm Niệm lập tức hào hứng, nhưng nghĩ đến đối diện là kẻ nguy hiểm liền cẩn thận hơn nhiều.
Nàng giải thích,
" Huyết thanh sự sống là một sản phẩm được Binh đoàn Bệnh dịch của bọn ta phát minh ra, chủ yếu dựa vào các virus đột biến xuất hiện trong tận thế...nói chi tiết chưa chắc ngươi đã hiểu "
" Còn tác dụng giống thì như tên, có thể tăng cường sự sống cho tế bào, chữa trị các v·ết t·hương khó lành, tùy vào tình huống mà huyết thanh sẽ chữa hết luôn, hoặc nếu quá chí mạng cũng có thể tạm thời giữ được tính mạng cho người dùng "
" Chẳng hạn như ngươi bị một phát đạn vào tim, nếu kịp thời tiêm huyết thanh vào người thì trái tim sẽ được bảo vệ tầm mười hai giờ, cho ngươi đủ thời gian chữa trị "
" Tác dụng mạnh như vậy ? " Phong Vũ kinh ngạc, có chút hoài nghi nhìn nàng.
" Ánh mắt gì đó ! " Như mèo bị giẫm đuôi, cảm xúc e ngại đều bay sạch, nàng nhăn mặt rất đáng yêu, tiếc là do mặt nạ nên không ai nhìn thấy.
Giang Niệm Niệm cực kỳ không vui phản bác,
" Uy tín của binh đoàn bọn ta vẫn luôn rất tốt, các thế lực sống sót lớn đều muốn mua với số lượng nhiều còn không được nữa kìa "
" Ồ, đúng là nghe rất đáng tin cậy...vậy là thế lực lớn nào ? " Phong Vũ hiếu kỳ, thế là dẫn dắt đặt câu hỏi, rất nhiều thông tin từ miệng nàng, hắn đều chưa từng nghe qua.
" Thế lực lớn nha, bốn phương tổng tư lệnh này, hạm đội biển Trắng, hội Chữ Thập Đỏ, thành Bắc Dương, cứ địa trung du...Không đúng, cái này không quan trọng, rốt cuộc ngươi có ý định giao dịch hay không ? "
Giang Niệm Niệm không mắc lừa ngừng lại ngay, nàng hiện tại chỉ cần xong nhanh rồi chạy mau.
" Tất nhiên "
...
Quân Hạo chuẩn bị một túi thức ăn đủ cho mười ngày, một tay giao túi một tay giao hộp huyết thanh.
Hắn mở hộp, nằm bên trong chính là ba ống tiêm với đầy ống dung dịch màu xanh lá.
Thật sự có tác dụng hay không thì không biết, nhưng Phong Vũ tin rằng cô ta sẽ không nói dối.
Tuổi trẻ, bản tính ngây thơ, lại thêm thuộc thế lực lớn,...có chín mươi phần trăm chi thấy, huyết thanh thật sự có tác dụng như nàng nói.
" Giao dịch xong rồi, ta đi trước " Giang Niệm Niệm kiểm tra lương thực không có vấn đề, liền không do dự từ lan can nhảy xuống biển.
Bịch —
Cá mập bạch tuộc từ mặt nước nhô lên đỡ được, Giang Niệm Niệm ổn định hai chân hướng về tàu kêu lớn.
" Tạm biệt "
" Không đúng, vĩnh biệt ! "
Không bao giờ hẹn gặp lại là tốt nhất !!
Giang Niệm Niệm thầm phỉ nhổ trong lòng.
Ấn tượng lần đầu quá xấu, trong mắt nàng Phong Vũ tương đương vói kẻ nguy hiểm, tốt nhất không nên tiếp cận.
...
" Đi rồi ? "
" Đúng, đi rồi "
" Ngươi suy tư cái gì ? "
" Con nhóc đó không đơn giản " Quân Hạo nói với Lý Hổ.
" Chỗ nào ? "
" Chỗ nào cũng không đơn giản "
" Ta hiểu rồi ! "
" Hiểu cái gì ? "
" Hiểu mọi thứ "
" ? " Phong Vũ xách hộp sắt đi ngang qua, ánh mắt kỳ dị.
" Hai tên các ngươi chơi trò bí hiểm gì đấy, đi chuẩn bị đi, chuyển hướng quay về đảo "
" Về đảo ? Rõ ! " Lý Hổ hưng phấn đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!