Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân

Chương 23: Thành Nam Phong, dòng lũ xác sống


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

A —
" Sáu tên
Phốc ~
" Năm tên "
" Bốn " " Ba "
Theo từng câu đếm của Quân Hạo, từng người từng người một bị kéo xuống nước, máu tươi nhộm đỏ một mặt biển rộng lớn, mùi tanh tưởi theo gió thổi đến trên boong thuyền.
Khi này chỉ còn lại ba người, một cặp nam nữ tầm hai mươi giúp nhau tiên về trước, có lẽ người yêu của nhau, còn một tên nam nhân tầm bốn mươi, đó là Vương Chí Kiệt.
Khoảng cách hai bên chỉ còn lại tầm mười mét, bọn họ đang bơi, thuyền cũng đang tiến tới, nên chỉ cần cóc mười giây là đủ cho cả hai chạm vào nhau,
Thiên đường đã rất gần, đáng tiếc, mặt nước đằng sau bọn hắn lại xuất hiện một hình bóng to lớn.
Vương Sơ Ảnh không cẩn thận ngụp lặn xuống lập tức có một mùi tanh tưởi chui vào mũi, nàng mở mắt ra, con cá ngừ to ba bốn mét đập vào mắt nàng.
" Sơ Ảnh cẩn thận !”
Bạn trai nàng Lâm Kiêu kinh hoàng hét lên, chỉ thấy một cái miệng rộng. đầy răng nanh nở rộ dưới mặt nước.
Vương Sơ Ảnh cứng ngắc lại tại chỗ, nàng vốn là một vận động viên chạy nước rút, thể chất không tồi, nhưng đứng trước mặt một con quái vật to hơn ba mét thì không khác gì trẻ con.
Khi này, Lâm Kiêu lộ rỡ vẻ kiên định, một tay cầm dao trực tiếp nhào tới phía trên con quái vật, đối mặt trực diện tới bộ hàm kinh tởỏm.
" Chí Kiệt thúc, nhờ ngươi chăm sóc cho Sơ Ảnh giúp ta!”
" A ! "
Ầm —
Mặt nước dậy sóng, con cá ngừ gặm ngang lưng, kéo cả ngươi Lâm Kiêu xuống nước, rất nhanh đã không còn động tĩnh gì.
Tận mất thấy hắn bị lôi đi, Vương Sơ Ảnh hốt hoảng thậm chí quên cả bơi lội, cơ thể chìm xuống, may mà Vương Chí Kiệt kịp thời kéo nàng lên, liều mạng lôi về trước.
" Điên rồi sao !! Chạy mau!"
May mà hắn từng được ăn thịt của động vật biến dị loại lành tính, thể chất không kém, nếu không thì xách thêm Vương Sơ Ảnh là quá đủ cho hai người chìm xuống đáy biển.
...
" Cứu, cứu chúng ta ! Phía sau có quái vật ! " Vương Chí Kiệt bơi đến dưới thân thuyền, điên cuồng hướng về phía trên hét lớn.
Hắn không biết người ở trên là ai, nhưng đối phương đã chạy qua đây vậy thì có hi vọng.
Quân Hạo đứng sát mạn thuyền, khẽ gật gù, vừa định cho người ném thang xuống liền thấy một cái bóng khổng lồ xuất hiện ở sau lưng hai người.
Phanh, phanh, phanh !
Ba phát súng cực kỳ chính xác, một dòng máu xanh nổi lên mặt nước, nhưng Quân Hạo lại nhíu mày.
Vô dụng,
Nước biển ngăn cản phần lớn động lực, không cách nào gây ra quá nhiều vết thương, nói là gãi ngứa còn tạm nghe được.
Nhưng nhiêu đó là đủ rồi, cái bóng đen lùi ra xe do đau đón.
" Kéo người lên ”
...
Hai người được kéo lên, Vương Chí Kiệt đặt chân vào thuyền, đột nhiên cả người lảo đảo, đầu óc tối sầm ngã ra đất, dọa tên thủy thủ đang kéo hắn giật nảy mình.
" Làm gì, làm gì ? Ăn vạ ? Ta không đụng chạm vào hắn ”
Một tên thủy thủ có xuất thân ngư dân với kinh nghiệm đầy mình lại gần, thoáng kiểm tra, nhìn qua liền giải thích.
" Không phải tại ngươi, chỉ là hết sức lực nên tạm thời choáng váng, nằm nghỉ ngơi lát là tỉnh lại thôi "
Hắn quay đầu nhìn xem người còn lại, chỉ thấy Vương Sơ Ảnh đã một mặt ngơ ngác, thất thần ngồi dựa vào lan can thuyền.
Xem ra bạn trai hi sinh vì mình khiến nàng bị đả kích không nhỏ, đáng tiếc, Quân Hạo không quan tâm, đi tới nhìn qua liền quát:
" Mang hết vào khoang thuyền trói lại, làm cho tên đó tỉnh luôn, lát nữa ta có chuyện cần hỏi hắn "
" Vâng, chúng ta đi ngay " Hai tên thủy thủ vội lôi cả hai người đi vào, rồi trói bằng dây thừng.
Quân Hạo không gấp theo sau, hắn cảm thấy chuyện này chưa kết thúc ở đây.
Uỳnh —
Uỳnh!
Con thuyền bỗng dưng rung lên một cái, liên tục có âm thanh va chạm dưới đáy, hắn dựa vào đầu gối cũng biết ai đang làm trò quỷ.
" Quân Hạo ca, hải quái đang va thuyền !”
...

Bạn đang đọc bộ truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân tại truyen35.shop

Uỳnh, uỳnh
Dưới mặt nước, hai con cá ngừ biên dị với bốn con mắt trắng bệch liên tục dùng đầu đụng vách thuyền.
Uỳnh, uỳnh...
Đụng chạm một hổi, ngoại trừ đầu bọn nó to thêm một chút, sưng thêm một cục ra thì đáy thuyền vẫn không có cái vết xước nào.
Cá ngừ: ???
Sao không giống lúc nãy ? Chiếc thuyền kia va vài cái là thủng một lỗ lón, còn chiếc này...
Tất nhiên, bọn động vật biến dị không thể suy nghĩ nhiều đến thế, vẫn điên cuồng đụng đầu.
Đáng tiếc, Hội Hắc Trùng thường xuyên đánh cá trên biển, nên đã sớm trang bị cho mỗi con tàu đánh cá một lớp bọc thép chuyên chống va chạm, nếu đụng phải hải quái cỡ lớn thì tác dụng có hạn, chứ mấy con cá ngừ ba mét này thì cho nó va thêm mấy giờ nửa cũng không có tuổi đâm thủng thuyền.
Trên thuyền,
" Quân Hạo lấy cho ta khẩu Ak...không phải, đưa ta cây rìu "
Quân Hạo nhanh chóng. tìm một cây rìu treo trên vách tường ở khoang thuyền, giao cho lão đại, nghỉ ngờ nói.
" Lão đại, ngươi đây là định...”
" Làm nóng người chút. Ta đang có hứng thú "
Phong Vũ nhận rìu, tùy tiện đáp, nhìn kỹ lại...há, đây không phải phải là cây rìu chữa cháy mà Lý Hổ hay mang theo bên người sao ?
Không nhiều lời nữa, hắn nhảy từ boong. thuyền xuồng biển.
Tùm ~
Dưới biển có thể là nhà của các loài cá biên dị, người khác muốn chém giết dưới đây sẽ có bất lợi lớn, nhưng đối với kẻ đi theo con đường ”" Bạo Quân " như hắn...
Thì biển cả, chính là sân nhà !
...
Một trận đại chiến bùng nổ dưới nước làm khuấy động cả một mặt biển, Phong Vũ chỉ dựa vào sức mạnh của " Người dân Thịnh nộ ” là quá đủ để dễ quyết hai con cá ngừ bốn mắt.
Rất nhanh, người trên thuyền thấy hai con cá bầm dập với vô số vết chém nổi lên mặt nước.
Phong Vũ cũng ngoi lên theo ngay sau đó, khuôn mặt bình thản hơi cười nói:
" Các vị, có ai muốn thử mùi vị cá ngừ sống không ? "
...
Hai con cá được kéo lên, loại hải quái này khá phổ biển ở vùng biển quanh đây.
Mặc dù trông máu màu xanh lá có vẻ khá nguy hiểm, nhưng nó không hề độc mà chỉ cực kỳ đắng, phần thịt trên cơ thể đều ăn được, xương cá thừa thải còn là món ngon đối với người sống sót khổ cực tầm thường trên đảo.
Dài tận ba mét, một con thôi là đủ cho cả thuyền mở tiệc ba ngày ba đêm chưa hết.
Đợi Phong Vũ tắm rửa sạch sẽ mùi cá tanh trên người, Quân Hạo cũng đi tra hỏi xong, quay lại báo cáo.
Nhìn vẻ mặt hắn có vẻ...hơi nghiêm trọng ?
" Thế nào, hỏi được cái gì sao ? "
" Hỏi được "
" Tên nam nhân trung niên đó tên là Vương Chỉ Kiệt, hắn tới từ thành Nam Phong cách hải cảng Duyên Hải gần bốn trăm cây số ”
" Còn lí do tới đây là vì chạy nạn "
" Chạy nạn ? " Phong Vũ kỳ quái hỏi lại, nạn gì mè phải chạy ra biển, còn chạy hơn ba trăm cây số ?
Phải biết bây giờ là tận thế, muốn di chuyển với quãng đường xa không phải là chuyện dễ dàng, phương tiện đi lại, nguy hiểm trên đường...đều là vấn để khó giải quyết.
" Hắn nói thành phố Nam Phong xuất hiện dòng lũ xác sống "
" Thi triều ? "
" Đúng thế, theo mô tả của hắn, xác sống tụ tập, đi lại thành đàn cùng tiến về một hướng, số lượng không thể đo lường được, nhưng nếu tính thử thì ít cũng phải hàng triệu ”
" Vào thời điểm phát hiện dòng lũ xác sống thì căn cứ quân đội ở đó đã tập hợp các thế lực sống. sót, cùng thành lập phòng tuyến chống cự "
" Nhưng căn cứ quân đội ở Nam Phong chỉ miễn cưỡng cầm cự được nửa tháng liền không chịu nổi, cuối cùng bị công phá, toàn bộ binh sĩ chết sạch...người sống sót ở khu vực lân cận thiếu người cầm đầu, thế là tan tác như chim muông, phòng tuyến vỡ vụn "
" Chắc thời gian sắp tới sẽ có lượng lớn người sống sót từ Nam Phong đổ về phía khu vực thành Duyên Hải, ta đoán thế ”
Đúng là thời buổi loạn lạc...
" Biết thi triều di chuyển theo hướng nào sao ? ” Phong Vũ trầm tư giây lát, lại hỏi.
Hắn không có lo lắng gì cả, ai cũng biết xác sống không thích nước, đó là thường thức.
Do đó thi triều có đông hơn nữa cũng sẽ không bơi tới quần đảo Phong Nhật, ít nhất ở trên biển sẽ an toàn, người sống sót đua nhau chạy ra biển cũng là điều dễ hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân, truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân , đọc truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân full , Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân full , Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top