Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân

Chương 30: Căn bệnh không rõ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 30: Căn bệnh không rõ
" Lục Viễn ? "
" Hắc Phong ? "
Hai bên nhận biết nhau, hiểu chuyện gì xảy ra Lục Viễn nở một nụ cười lạnh, cười nhạo nói:
" Hắc Phong, em gái ngươi c·hết trong thi triều rồi, mất chỗ dựa vậy mà còn dám cuồng vọng vậy sao ? Ai cho ngươi tự tin ! "
Vốn chỉ muốn châm chọc chơi, theo hắn nghĩ Hắc Phong không dám thật sự động thủ.
Nhưng nào biết nghe nhắc đến em gái, Hắc Phong lập tức phát cuồng, hai vết sẹo trên mặt như thể muốn sống dậy.
Đôi mắt đỏ tươi hét lớn:
" Ngươi câm miệng, em ta không c·hết mà chỉ là m·ất t·ích ! "
Phanh —
Một tiếng súng vang lên,
Phốc
Lục Viễn bị một phát đạn phẫn nộ xuyên đầu, c·hết ngay tại chỗ, nhưng hai mắt vẫn mở rộng trừng lớn, không dám tin Hắc Phong thật sự dám nổ súng ngay trên địa bàn Hắc Trùng Hội.
" A !!! "
" Lục ca c·hết rồi ! "
" Giết hắn ! "
Thủ hạ của Lục Viễn cả kinh, nhanh chóng nổ súng bắn trả.
Phanh, phanh, phanh —
Phanh —
Phốc ~
Hắc Phong có ý phản kháng, nhưng một khẩu sao đấu lại cả chục khẩu súng.
Thoáng chốc b·ị b·ắn thành than tổ ong.
" Trúng nhiều đạn thế...nhưng sao vẫn còn đứng " Một tên thủ về trừng to mắt, không thẻ hiểu nổi tình hình này.
Hắc Phong máu me đầy người, với mấy chục lỗ nhỏ vẫn đứng thẳng tắp,hai mắt đỏ như tươi nhưng hoàn toàn không thấy chút ánh sáng nào.
Không khí như động lại, các nhân viên tuần trả nhìn nhau giây lát, bất thình lình thân thể Hắc Phong phình to ra như một quả bóng.
Xì xì xì ~
...
Cả một góc thị trấn nháo nhào lên vì tiếng súng, nhưng đối với những người đang đói choáng váng thì không có đồ ăn còn đáng sợ hơn cả súng đạn.
Thế nên đám người xếp hàng chờ canh cá, chỉ nằm rạp xuống với hi vọng tránh được đạn, chứ không phải là bỏ chạy.
" Chuyện gì xảy ra ? "
Vừa nghe tiếng súng Phong Vũ không quan tâm mấy, rất nhanh thôi sẽ có người giải quyết, nhưng hiện tại...
" Hỗn loạn sắp ngang hàng với trật tự ! "
Nếu trước đó trên đảo Tam Giác, trật tự chiếm chín phần mười thì bây giờ chỉ còn lại bảy phần mười, ba phần còn lại chính là hỗn loạn.
Vừa dự định ra tay, bỗng hắn nhận thấy dưới mặt đất có cái gì đó di chuyển với tốc độ kinh người.
Uỳnh —
" Mau lùi lại " Thiếu niên thủ vệ thét lớn.
Soàn soạt ~
Dưới chân Hắc Phong, mặt đất nứt ra, đất đá rơi xuống, chính hắn cũng rơi vào một cái miệng hố rộng hón ba bốn mét.
" A ! "
Rítttttt —
Rất nhiều kẻ ở gần hố đột nhiên ôm đầu kêu lên đau đớn, đó là một tiếng rít gào kinh hồn phát ra từ dưới lòng đất.
Phong Vũ không có cảm giác gì nhiều, loại công kích sống âm này còn non lắm.
Dưới chân mơ hồ cảm thấy chấn động, phải mười giây sau mới biến mất.
" Chuyện, chuyện gì vừa xảy ra ? " Một tên thủ vệ cầm súng săn lộ ra biểu cảm mờ mịt.
Rất nhiều người đều c·hết máy tại chỗ, nhưng có một ít thì bình tĩnh hơn rất nhiều, như thể đã từng gặp qua tình huống như này.
" Đừng ngớ ngẩn ra đó, tạm thời phong tỏa hố sâu " Thiếu niên mù một bên mắt cũng là một trong số người bình tĩnh, thấy thế hô lớn.
Hai tên nhân viên tuần tra mau chóng đặt chướng ngại vật quanh hố, tránh ai ngu ngốc ngã vào.
Ba phút sau, động tĩnh vừa rồi quá lớn, gần trăm tên nhân viên vũ trang tụ tập lại giữa trấn, tất cả những ai làm loạn vừa rồi đều bị lùa vào một bãi đất trống.
Ba bốn chục người vừa mới còn rất hung hăng, nhưng trước cả trăm cái nòng súng lạnh lẽo chỉ có thể ngoan ngoãn như cừu non ngồi xổm dưới đất, cả đám đều bất an lo sợ, không biết kế tiếp chuyện gì sẽ đến với mình.
" Thất Lang ca, một tiểu đội trưởng đội tuần tra tên Lục Viễn bị g·iết, t·hi t·hể của hắn ở đây, nên làm thế nào ? " Một tên thủ vệ cường tráng tìm tới thiếu niên mắt mù.
Ý của hắn chính là ném xuống biển hay chôn, vẫn là đốt ?
" Cứ để đó chờ một lát, đợi lệnh từ bên trên "
Thủ vệ cường tráng không nói nữa, đám người im lặng chờ đợi.
...
...
" Đại nhân, canh của ngươi "
Chờ sắp mòn cổ, cuối cùng cũng được một bát canh, Phong Vũ nhìn bà thím rất phiền muộn.
" Ngươi tìm đồ đủ lâu "

Bạn đang đọc bộ truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân tại truyen35.shop

" Ngạch,...ta cất hơi kỹ, ngài cũng biết gần đây trên đảo hỗn tạp, theo đó xuất hiện nhiều k·ẻ t·rộm cắp "
"..."
Ăn trộm mấy cái chén ? Ngươi nhìn ta giống đần độn sao, nếu là Lý Hổ có khi còn tin ?
Hắn không nói nữa, đơn giản là bị tiếng súng dọa sợ thôi, núp dưới hầm trú ẩn cho đến khi yên tĩnh mới dám ra.
Khẽ uống một miếng, Phong Vũ suýt thì phun ra.
Tanh, mặn, nồng...quá mặn, đây là dùng nước biển hầm cá luôn hay sao vậy ?
Còn mẹ nó có rất nhiều xương nhỏ, nói ngắn gọn là khó nuốt, cũng may có không ít thịt cá cùng một ít hạt ngũ cốc.
Lót dạ vẫn được, ngon thì dẹp đi !
" Đại nhân, ngài có biết chuyện gì xảy bên kia không ? "
" Một đám ngu muội dễ bị kích động, cuối cùng phải gánh chịu hậu quả do hành động thiếu suy nghĩ của mình làm ra " Phong Vũ lạnh nhạt đáp.
Nhìn như trò chuyện với bà thím, nhưng thật ra là đang cảm khái.
Hết trò hay, hắn dự định đi.
Nhìn qua mặt đất thấy một bé trai khá nhỏ tầm bốn năm tuổi, nhỏ thế này chỉ có thể được sinh ra vào hậu tận thế, đúng là bi ai.
Nhưng không biết cha mẹ hắn chạy đi đâu mất rồi, chính hắn một mình ngồi dưới đất, thân thể dơ bẩn, còn liếm láp một cái chén trống rỗng.
" Ăn đi "
Để lại chén canh còn đầy, Phong Vũ biến mất trong đám người.
...
...
" Vâng, Huyền Điểu đại nhân "
Một bên khác, Thất Lang cầm một bộ đàm nội bộ, nghe được cái gì đó hắn nhanh chóng thông báo cho các nhân viên vũ trang khác dời xa bãi đất trống.
" Chuyện gì xảy ra ? "
" Sao bọn hắn đều đi ? "
Những kẻ làm loạn bối rối, một người trong đó muốn nhân cơ hội này lén trốn đi. nhưng vừa bước ra vài bước hắn liền ôm lấy cái cổ đầy máu ngã xuống.
" A ? Ngươi làm sao..." Có kẻ muốn lại xem xét, nhưng bỗng thấy rất nhiều người chỉ tay lên trời.
" Đó là cái gì ? "
" Không biết "
" Lông vũ !? " Một người đàn ông giương to mắt cuối cùng cũng nhìn rõ, nhưng đó cũng hình ảnh cuối đời, một cái lông vũ chui thẳng vào hốc mắt.
Phốc —
Lông vũ xuyên qua gáy, làm hắn cắm đầu xuống đất.
Tiếp theo, hàng trăm cọng lông vũ sắc bén, bóng loáng như từng mảng thép rơi xuống,
Phốc, phốc, phốc —
...
Lại qua mười giây, ở bãi đất trống không còn ai đứng được, tất cả nằm la liệt với từng cái lỗ máu lớn.
Thất Lang chờ ba phút, cuối cùng dẫn người mang vải bịt mũi, đi vào quét dọn chiến trường, tất cả t·hi t·hể gom lại một chỗ.
Vài lít dầu chảy xuống thật đáng tiếc, một mồi lửa c·hôn v·ùi mấy chục sinh mạng.
" Hai người ở lại canh chừng, đừng để l·ửa l·an r·ộng qua nơi khác, số còn lại theo ta đi hiệp trợ người của đội bốn " Thất Lang nhìn cột khói đen, bắt đầu chỉ huy đám nhân viên vũ trang hành động.
" Thất Lang ca, chúng ta đi giúp đội bốn thật ư ? Khi nãy ta thấy bọn họ huy động mấy chục người sang khu thị trấn ngoài cùng, thậm chí xuất động người đột biến "
" Đúng, đi thôi..."
" Hôm nay sẽ rất bận rộn với chúng ta, cũng như bọn người chạy nạn thành Nam Phong ! "
...
....
Ào —
Xào xạc ~
Bỏ qua chuyện ồn ào, Phong Vũ đi một hồi, cuối cùng tiến đến bãi biển, nhưng không biết từ khi nào mà có một kẻ lẽo đẽo theo đuôi hắn.
Đợi Phong Vũ nhảy lên một tảng đá lớn và ngồi xuống, cái đuôi phía sau cũng xuất hiện.
" Thuyền trưởng, ngươi đến đây làm gì ? "
Là Huyền Điểu,
Hôm nay nàng chỉ cao một mét tám, mặc áo phông trắng có in hình diều hâu màu đỏ.
Phong cách thuộc về manh manh sôi động, thậm chí có chút đáng yếu, tất nhiên phải bỏ qua việc nàng vừa xử lý mấy chục mạng.
" Nghe sóng biển "
" Ồ "
Huyền Điểu ngẹo đầu, hai cánh đập một phát bay lên đá biển, thu cánh lại đứng sau Phong Vũ, đầu hơi cuối xuống, vài sợi tóc đen nhánh bị gió thổi rơi vào mắt hắn.
" Xa một chút " Phủi bỏ mấy sợi tóc vướng víu, mặc dù chúng có mùi thơm ngát.
Phong Vũ quay sang hiếu kỳ:
" Chuyện gì xảy ra ? "
" Cái nào ? "
" Vừa nãy "
" Ồ, là bệnh dịch " Huyền Điểu thoáng nghiêm túc hơn nhiều. " Một căn bệnh kỳ lạ lan truyền đến đây từ thành Nam Phong "
" Ta không rõ về nó, nhưng phó thủ lĩnh có lệnh g·iết bất cứ kẻ nào có dấu hiệu nhiễm bệnh hoặc làm ra hành động không bình thường, sau đó nhất định phải thiêu hủy t·hi t·hể bằng lửa "

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân, truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân , đọc truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân full , Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân full , Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top