Chương 37: Trại tập trung, Sơn Hầu
Phanh, phanh !
Hai tiếng súng vang lên phá tan sự yên tĩnh của thị trấn, một vài người sống sót ở lân cận b·ị đ·ánh thức, nhưng ngay sau đó họ nhanh chóng trùm chăn kín mít, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Một thiếu niên trong căn lều xập xệ muốn đứng lên, liền bị mẹ của mình tặng một cú gõ u đầu.
" Đi đâu mà đi, nằm xuống ngủ ngay ! "
Thiếu niên bị mẹ trách mắng, lại thấy lão cha cầm một cây nỏ tự chế, vừa cảnh giác vừa lo sợ giữ chặt cửa chính, cuối cùng hắn vẫn phải nằm xuống.
Không ai hiếu kỳ, không ai có gan quan tâm chuyện bên ngoài...
Người ở đây đều vô tình thế đấy, vì những kẻ có tình đều đã thành tro bụi, không thì cũng là thức ăn cho cá.
...
Hai phát đạn, một viên thủng bụng huyết thử, viên còn lại hụt rồi nhưng cũng thành công dọa đám chuột còn sống phải bỏ chạy.
Thất Lang đến gần, đưa tay sờ nhẹ, xác định nữ hài vẫn còn hơi thở, nhưng rất mong manh, có khi một giây sau nàng sẽ phải lên thiên đường.
Hắn lật người nữ hài quan sát kỹ, khi nhìn rõ mặt mũi của đối phương liền thấy kinh ngạc.
" Là đứa bé ban sáng !? Sao lại ở đây, cha mẹ nàng đâu ? "
Nghi ngờ thoáng qua như gió, nhưng nghĩ tới cái đống hỗn loạn khi trưa, Thất Lang liền không còn nghi vấn gì nữa.
Nhìn xem nữ hài thân tàn ma dại, nửa sống nữa c·hết, hai khóe mi đóng chặt đầy nước mát, không còn ý thức nhưng thân thể vẫn run rẩy vì đau đớn như hồi trong xương.
Chần chờ trong giây lát, Thất Lang bỗng giơ súng, nòng thép lạnh lẽo đặt lên trán nữ hài.
" Địa ngục trống rỗng, ma quỷ ở nhân gian "
" Thế giới này không đáng ở lại, vẫn nên để ta tiễn ngươi một đoạn đường đi thôi "
Cạch,
Phanh !
Tia lửa lóe lên, dưới mặt đất xuất hiện một cái lỗ đạn nhỏ, nhưng nữ hài biến mất rồi.
" Cái quỷ gì !? " Thất Lang kinh ngạc nhận thấy gì đó liền quay lưng, không biết từ khi nào nữ hài đã đứng sau hắn.
Hai con mắt trợn trừng, với con ngươi màu đỏ tươi như máu, ánh nhìn tràn ngập hung bạo cùng khát máu.
Phốc ~
Đột nhiên hắn thấy sau mông nàng bắn ra một cái đuôi dài màu hồng phấn, hình dạng này cộng thêm hai mắt đỏ khiến Thất Lang phải liên tưởng tới huyết thử.
Thật sự giống quá mức, nếu có kẻ nói nữ hài là huyết lang dạng người hắn cũng tin.
Thất Lang rất cảnh giác giữ súng, chỉ cần không phải kẻ ngu đều hiểu, nữ hài không được bình thường.
Nhưng chưa kịp chờ hắn có hành động khác, nữ hài bỗng dưng ngã xuống b·ất t·ỉnh nhân sự, màu đỏ tươi trong mắt nàng rút lui, hai mắt trở lại bình thường, đuôi cũng rụt về không thấy đâu.
" Đây là đột biến...nàng trở thành người đột biến !? "
" Là vì bị cắn bởi mấy con huyết thử ?"
Thất Lang kinh ngạc, thậm chí có chút không dám tin.
Mấy năm nay Thất Lang luôn mong muốn mình có thể trở nên mạnh mẽ giống như lão cha, nhưng mãi không được, thế mà nữ hài trước mắt chỉ đơn giản thế đã đạt được giấc mộng của hắn.
Mặc dù nàng phải chịu đựng không ít đau khổ, nhưng Thất Lang vẫn thấy không công bằng.
Trầm mặc đứng đó khá lâu, Thất Lang có một quyết định trọng đại, nhanh chóng tìm miếng vải đen che giấu thân thể t·rần t·ruồng của nữ hài.
Sau đó liền ôm nàng mang đi.
Đúng thế, Thất Lang muốn mang nàng về nhà.
Xách thêm hơn hai chục ký, tốc độ chậm lại một chút, sau năm phút Thất Lang về đến nơi ở của mình, đây là một căn nhà gạch đỏ, trước cửa có một cai nồi lớn.
" Mẹ ! Ta trở về rồi, mau mở cửa ! " Thất Lang ôm nữ hài, hướng về phía cửa chính hô lớn.
Rất nhanh, trong nhà phát ra tiếng di chuyển nặng nề, mở cửa ra thì thấy đó chính là bà thím phát canh mà Phong Vũ đã gặp vào sáng hôm nay.
" Con ta về rồi...nhưng nàng là ai ? " Bà thím thấy nữ hài núp trong miếng vải đen ở ngực Thất Lang, kinh ngạc hỏi.
" Vào nhà trước, ta sẽ giải thích sau "
...
...
Đêm nay sẽ không yên ổn với một số người, nhưng đối với Phong Vũ thì đó là một giấc ngủ không tệ, cũng vì quy tắc của găng tay xuất hiện vào lúc một giờ rất dễ giải quyết.
...
Giờ là tám giờ sáng, Phong Vũ thức khá trễ.
Vừa xuống lầu liền gặp Lý Tử Hân ngồi nghiêm chỉnh ở bàn ăn, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
" Ca ca, buổi sáng vui vẻ "
" Ừm "
Đúng là nhìn nàng rất vui vẻ, chỉ thiếu viết bốn chữ " cực kỳ kích động " lên trên mặt.
Phong Vũ chậm rãi giải quyết bữa ăn, phải đến gần chín giờ thì hai người mới ra khỏi cửa.
Hôm nay hắn vẫn mặc áo khoác dù màu đen với mũ trùm, còn Lý Tử Hân mang một chiếc áo khoác nâu sẫm, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng kín mít, chỉ thiếu cái khẩu trang cùng kính râm nữa là nàng sẽ không lộ một mảnh da thịt nào ra không khí.
" Làm trò mèo gì, ngươi thuộc chủng tộc ma cà rồng nên sợ ánh sáng mặt trời sao ? "
" Không phải..." Ở trong nhà Lý Tử Hân còn rất kích động, nhưng vừa mới rời khỏi cổng vài bước đã biến thành bất an lo lắng.
" Chỉ, chỉ là rất lâu rồi ta không rời khỏi nhà "
" Đừng suy nghĩ nhiều, đi thôi "
Phong Vũ gật đầu tỏ ra đã hiểu, dẫn đường đi về trước.
Chuyện này rất bình thường, một người mà chỉ ở nhà, không ra đường trong vài năm thì có thể sẽ bị hội chứng sợ xã hội, nhát gan với những thứ bên ngoài.
Hắn đi đầu, Lý Tử Hân lẽo đẽo theo sau như cái đuôi.
Một lát sau, Phong Vũ phát hiện đường hôm nay khá sạch sẽ, rất nhiều thứ dơ bẩn hắn thấy vào chiều qua đều bị dọn sạch.
Đi từ thị trấn tới bờ tây khá xa, phải đi nhanh gần một giờ, đối với Phong Vũ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng với Lý Tử Hân thì lại là câu chuyện khác, nàng sắp thở không ra hơi rồi.
Cũng may đã tới, đập vào mắt đầu tiên là một bãi đất lớn, được bao vây bởi hai lớp hàng rào bằng cây gỗ hoặc tre trúc.
Bên ngoài hàng rào tất nhiên phải có các đội canh gác, dù sao cũng chưa chắc đám người trong trại tị nạn sẽ ngoan ngoãn và chịu nghe lời...
Từ hàng rào nhìn vào trong chính là từng dãy lều vải xập xệ, cũng có nhà gỗ, nhưng số lượng ít ỏi vô cùng, còn một vài nơi đang được xây dựng thêm nữa.
Vượt qua lính canh ở hàng rào nằm ngoài cùng không hề khó.
Nhưng ở đây có ít nhất hai ba trăm người chạy nạn, muốn tìm một người trong số đó khá phiền phức.
Tốt nhất là đi kiếm kẻ đang quản lí cái trại tập chung này, nhờ hắn hỗ trợ thì nhanh hơn nhiều.
Thế nên Phong Vũ tìm đại một tên thuộc đội tuần tra, chặn đường đối phương.
" Ngươi tìm người quản lí ở đây ? " Tên tuần tra e ngại trước khí thế của Phong Vũ, phải hỏi lại cho chắc.
" Đúng vậy "
Rất rõ ràng tên này không biết Phong Vũ là ai, nhưng nghĩ kỹ lại cũng bình thường, cho dù phó thủ lĩnh Ngân Lam có đưa ra thông báo thì cũng chỉ có nhân vật cao hoặc trung tầng mới được biết từ sớm.
" Người quản lí trại tập chung hiện giờ là Sơn Hầu lão đại, ngươi muốn tìm hắn thì đi thẳng theo hướng đó, rất nhanh sẽ thấy một cái nhà gỗ hai tầng, lão đại làm việc ở đó "
...
Có một chuyện Phong Vũ không biết, trong lúc hắn còn đang hỏi đường thì một tên dùng vải đỏ quấn đầu, lưng đeo súng trường, ở gần đó quan sát kỹ vài giây liền hấp tấp chạy mất.
Tên nam nhân đeo vải đỏ chạy một mạch tới trước căn nhà gỗ có hai tầng lầu, ba tên canh giữ ở cửa chính vội vàng thăm hỏi.
" Xích Dương đại ca tới rồi, ngươi lên lầu mau đi, hình như Sơn Hầu lão đại đang tìm ngươi "
" Rất đúng lúc, ta cũng có chuyện cần tìm hắn đây "
Tiến lên tầng hai, vì mới xây dựng nên ở đây chả có cái nội thất gì ra hồn, chỉ mỗi cái hai bộ bàn ghế dùng để làm việc và một cái giường dành riêng cho nghỉ ngơi.
Trong phòng,
Một tên to con để đầu đinh, cơ bắp vạm vỡ đang ngồi trên bàn, trước mắt là một đống giấy tờ, cạnh hắn còn có một nữ nhân mặc quần áo công sở bó sát đang hỗ trợ xử lí đống tài liệu.
Không phải thứ gì ghê gớm, chủ yếu là thu thập thông tin của người chạy nạn, tên tuổi xuất thân và quan trọng nhất là nghề nghiệp.
Nghề nghiệp là để sàng lọ xem có nhân tài nào sử dụng được không, chẳng hạn như bác sĩ y tá hay thợ sửa máy móc,...
Những kẻ đó đều có thể gia nhập vào Hắc Trùng Hội, thành nhân viên hậu cần, được hưởng quyền lợi cùng địa vị cao, không cần lo lắng nguy hiểm cũng như đói khát.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!