" Uống ! Tiếp tục uống, làm sao ngủ hết rồi !? "
Trong một căn nhà nằm cạnh khách sạn, mấy tên nam nhân còn có mấy cái nữ tính trần trụi nằm chường lên một cái bàn dài, trên bàn nằm đầy rượu cùng mồi nhắm.
Lúc này chỉ có người ngồi ở đầu bàn là còn ý thức.
Hẳn tai to mặt lớn, phía trên cởi trần, phần bụng mọc ra không ít lông xám trông khá xấu xí, nhưng đáng chú ý nhất là cánh tay phải của hắn.
Nó không phải tay người !
Cánh tay dị thường với nhưng năm cái vuốt dài, mọc ra vô số lông xám giống ở ngực...đó là một cái cánh tay gấu.
" Uống, uống...gào !! "
Càng say, giọng của hắn càng hung bạo, khí thế phát ra như của một con dã thú khát máu.
" Ta ! "
" Lão tử cũng là người thức tỉnh...các ngươi...dám dùng ánh mắt đó nhìn ta ! Ta g·iết, ta g·iết !!! "
" Cha mẹ ! Em gái ! Ta chỉ muốn...mang thức ăn cho các ngươi "
Tiếng gầm rú điên loạn vang lên trong phòng, một dòng máu tanh đen chảy ra khe cửa.
...
Hộc hộc ~
Lâm Phi dần lấy lại một chút ý thức, nhìn về hai tay mình thì thất đều đã hành thành vuốt gấu, mọc ra vô số lông xám.
Đột nhiên nhận ra dưới chân dinh dính, mùi máu tươi đập thẳng vào mặt.
Hắn lập tức ngẩn ra, nhìn kỹ lại, khắp sàn là từng khúc thịt nát, tay chân nát bét do gặm cắn, thậm chí có một cái đầu chỉ còn non nửa.
" Ta...ta lại...sai lầm "
Lâm Phi cắn răng,
Hắn lại g·iết đồng bạn của mình, cứ như hai năm trước...
Nhà hắn ở khá xa thành phố Duyên Hải, nơi đó là một trấn nhỏ nằm sát chân núi lớn.
Tận thế diễn ra hơn một năm, lương thực hết sạch, trên trấn không còn bao nhiêu người sống sót, xác sống chiếm cứ tất mọi nơi có lương thực, hắn vì muốn mẹ cùng em gái no bụng đã cùng cha lên núi tìm thức ăn.
Mấy tuần đầu không có chuyện gì xảy ra, nhưng vào một hôm định mệnh, một con gấu xám b·ị t·hương nặng xuất hiện ở chân núi.
Hai cha con lòng tham không đáy, chỉ cần g·iết được nó là cả nhà có thể sinh tồn rất lâu.
Đặt bẫy, nổ súng, một trận săn bắn kinh hồn nổ ra.
Đợi đến khi hắn lấy lại ý thức thì cha hắn chỉ còn lại nửa phần dưới, hai cái chân trơ trụi nằm ở dưới cái bẫy gấu.
Chính hắn nhớ rõ mình cũng bị vuốt gấu đập gãy hai chân, tay cũng bị ngoạm mất, nhưng khi này mọi thứ đã khôi phục.
Nhìn lại con gấu đ·ã c·hết, một phát súng săn vào hốc mắt, bụng của nó bị moi ra, trái tim nó biến mất trong khi khóe miệng hắn vẫn còn dư lại chút máu đen.
Hắn mơ mơ hồ hồ móc ruột gấu, lôi phần còn lại của cha mình ra, cuối cùng đặt tất cả mọi thứ từ t·hi t·hể lão cha đến xác gấu lên xe đẩy.
Hắn nửa điên nửa tỉnh lôi thức ăn về nhà,
Hắn có lẽ nên vừa nên vừa khóc vừa cười, cha c·hết mất, nhưng thịt gấu đủ gia đình ăn một khoảng thời gian dài...
Chỉ là ánh mắt của mẹ cùng em gái lại làm hắn không chịu nổi ! Nhìn hắn như đang nhìn quái vật...hắn chỉ là mọc ra tay gấu mà thôi !
Một đêm đó hắn không còn lí trí, há răng nanh cắn đứt xác thịt người nhà...
" A a a !!! "
Quay lại thực tế, Lâm Phi ngồi bẹp xuống mặt sàn, trên mặt lúc thì mọc ra lông xám lúc lại chui về, giống như nhân tính cùng thú tính đang đánh nhau giành quyền kiểm soái.
Không biết bên nào giành chiến thắng, Lâm Phi vậy mà dần yên tĩnh xuống, hai cánh tay gấu ôm lấy đầu mình.
Nhưng khi này mùi máu tanh cũng hấp dẫn một vị khách không mời mà tới,
Chỉ là...đây không phải khách quý !
Meo ~
Lâm Phi đã chiếm lại được hơn một nửa lí trí, đột nhiên cản nhận được nguy cơ khủng bố.
Nguy hiểm !
Dùng lực một cái, cánh tay phải lập tức phình to, móng vuốt trở nên sắc bén, hắn trở tay đập vuốt về phía cửa sổ duy nhất trong phòng.
Nơi đó lóe lên một cái bóng đen nhưng khi vuốt gấu đập tới vậy mà trực tiếp đấm xuyên qua như đụng phải không khí.
Oành —
Cát bụi bay ra, vách tường phía dưới cửa sổ thủng một cái lỗ to, nhưng nguy hiểm vẫn chưa dứt.
Nguy cơ rình rập, thú tính dâng cao, theo đó chính bản năng sinh tồn của dã thú, một tiếng xé gió bất chợt vang lên bên tai Lâm Phi, dưới bản năng điều khiển, hắn liền vung tay gấu che chắn ở cổ.
Phốc !
" A — "
Lâm Phi kêu thảm một tiếng, hai mắt tràn đây tia máu nhìn tay gấu gần như bị cắt đứt tận xương, chỉ còn lại chút da thịt kiên cường dính lại với phần kia.
Đau đớn, nguy hiểm, phẫn nộ,...cùng gộp lại, thú tính triệt để bộc phát.
" Rống !!! "
Thân thể phóng to, trên người mọc ra hàng đống lông xám, cánh tay gấu vốn nên bị đứt cấp tốc sinh trưởng dính lại như cũ, giữa ngực đột nhiên nứt toát, một cái đầu gấu xám dính đầy máu thịt nhớp nháp với đôi mắt đen nhảy ra, bộ hàm há lớn:
Gào — — — !!!
Tiếng gầm thét của đầu gấu vốn nên vang vọng khắp hải cảng lại bị một lá chắn vô hình cản lại.
Meo ~
Lại một tiếng ngao ngán, bức tường sau lưng Lâm Phi đột nhiên chui ra một cái bóng đen,
Phốc ~
Ánh sáng bạc lóe lên, ba cái v·ết t·hương sâu tới xương sống xuất hiện ở lưng, Lâm Phi theo bản năng trở tay một cái vuốt gấu liền đập vào tường.
Ầm —
Lần này lực lượng của hắn lớn rất nhiều, tường bị đập ra hố to nhưng vẫn như cũ không đánh trúng bóng đen.
Rống !!
Lâm Phi kêu lên cuồng nộ, nhưng chỉ là vô năng cuồng nộ, bóng đen lại hiện lên, lần này là dưới mặt đất.
Phốc —
Ầm !
Phốc —
Xoạt !
Ta cào ngươi đấm, ngươi tới ta lui, bóng đen lúc ẩn lúc hiện, Lâm Phi không thể nào đánh trúng, tòa nhà đều sắp sụp đổ nhưng đáng buồn là hắn còn đụng vào được một cọng lông của kẻ địch.
Nhưng chính hắn thì có vô số v·ết t·hương sâu đến nội tạng, một tay gấu còn bị chặt đứt.
Máu đen chảy đầy đất,
Ô —
Đầu gấu ở giữa ngực còn muốn kêu ra nhưng đáng tiếc, chính cái lưỡi của nó cũng đứt mất nằm ở góc phòng.
Kẻ địch quá mức đáng sợ, không chỉ đi lại quỷ thần khó lường, tốc độ nhanh đến tạo ra tàn ảnh mà còn thể che giấu đi giác quan của Lâm Phi.
Đúng, bản năng dã thú của Lâm Phi bị giấu đi hoàn toàn, làm hắn không thể tiếp tục nhanh chóng cảm nhận được nguy hiểm.
Chính bóng đen cũng giỏi về ẩn núp, hoàn toàn không có mùi vị, dù cho quái thú có mũi thính hơn nữa cũng vô dụng...
Tất cả cộng lại làm cho Lâm Phi chỉ có thể vừa phẫn nộ vừa chịu trận.
...
Vừa đúng 0 giờ sáng, Phong Vũ như cái đồng hồ báo thức, đúng giờ tỉnh giấc, dù gì hắn cũng không có ngủ quá sâu.
Đây là thời gian quy định của găng tay sẽ thay đổi.
Pháp luật phải thấy, phải công bố mới có hiệu lực, lần đầu đeo găng tay hắn có thể để đến sáng rồi xem, nhưng những lần tiếp theo thì không được.
Nếu bị găng tay ghép vào tội " Coi thường pháp luật " thì không vui đâu.
Thậm chí Phong Vũ chưa từng nghĩ đến việc cởi găng tay ra để tránh phải tuân theo các quy tắc.
Nó sẽ chỉ càng nguy hiểm hơn, hắn hiểu khá rõ " Găng tay Phán quyết " một khi đeo vào mà muốn cởi ra sẽ cần phải trả một cái giá lớn.
Thứ nhất, cởi găng tay để tránh né quy định được xem là " Coi thường pháp luật " hoặc cũng có thể là " Chui lỗ hổng của pháp luật "
Hai hành động trên đều là sai trái, do đó chắc chắn phải chịu trừng phạt.
Thứ hai, bản thân nó là vật phong ấn, dù không có người sử dụng cũng sẽ tạo ảnh hưởng tiêu cực đến xung quanh.
Chẳng hạn như lúc hắn vừa lấy được nó, còn chưa đeo vào nên đặt trên thuyền, một tên thủy thủ đi qua liền bị nó thả một phát " Lưu đày " đẩy một phát chìm xuống biển sâu.
Thứ ba là ở đây không có nơi phong ấn tốt như Cổng Azure của Giáo hội Bão táp.
Mở lòng bàn tay ra:
1. Từ 0 giờ hôm nay đến 0 giờ ngày hôm sau, nghiêm cấm nói trên ba từ.
2. Từ 0 giờ hôm nay đến 0 giờ ngày hôm sau, không cho phép ngủ nằm thẳng lưng.
"..."
Huh ?
Quy định chưa thay đổi, sắc mặt Phong Vũ cứng tại chỗ, trong lòng thầm nhủ:
" Lại mất kiểm soát "
Bản chất của người phi phàm là hỗn loạn cùng điên cuồng, nhưng so với bọn hắn vật phong ấn càng hỗn loạn hơn nữa.
" Găng tay Phán quyết " lại mất kiểm soát, có lẽ sẽ chênh lệch vào giờ so với quy định.
Trong khoảng thời gian này Phong Vũ vẫn phải tuân theo pháp luật, bởi vì chúng còn chưa bị xóa đi.
...
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!