Chương 19: Khổ chiến trọng thương, Tuyết Nhan gánh team
"Trận chiến cuối cùng để giành vị trí thập cường sắp diễn ra, các vị có phải hay không đã rất nóng rồi, không chần chờ nữa hai đội mau chóng lên sàn rồi bắt đầu bem nhau đi nào!"
Vẫn giới thiệu nhức tai như cũ, Huyền Băng lượn lờ trên không tuyên bố trận chiến cuối cùng của ngày hôm nay diễn ra.
"Ba trận tới đội chúng tôi chịu thua!"
Phạm Thiên đang định đi lên rồi mau lẹ giải quyết lại nghe thấy tiếng chịu thua làm hắn sững sờ.
Đội trưởng của đối phương Cuồng Sư vậy mà lại chịu thua, mặc dù chỉ là ba trận đầu nhưng vẫn là chịu thua.
"Hả, đội ngũ cuồng dã thú chịu mất luôn ba điểm đầu sao, các bạn nghĩ kĩ rồi chứ?"
Liền Huyền Băng cũng ngạc nhiên không nhịn được mà hỏi.
Điều này không phải chỉ đơn giản là mất ba điểm thôi đâu mà còn là nhường ra một ưu thế cực lớn nữa.
Đi được đến đây thì trong đội tất nhiên là không có kẻ yếu mà ngược lại có hai ba đứa cao thủ cũng là bình thường.
Bây giờ nhường ra ba điểm rồi hai điểm tiếp theo nếu đối phương cử ra hai người mạnh nhất thì sao, như vậy chẳng phải thua oan.
Cuồng Sư hẳn không phải thằng ngu, mà dù nó ngu thật thì bốn đứa còn lại cũng không thể ngu hết cả đám được, chắc chắn sẽ có người hiểu điều này.
Như vậy chỉ có một khả năng, đối phương nắm chắc ít nhất có thể ăn được một điểm.
"Vị đội trưởng bên kia thấy thế nào, chi bằng vào đấu đội luôn đi chư lằng nhằng làm gì nhỉ!" Cuồng Sư nói với Tuyết Nhan.
Lòng Phạm Thiên trầm xuống, hắn lập tức nhận ra không ổn.
"Hai trận tiếp theo chúng tôi chịu thua!" Tuyết Nhan cũng hiểu được điều này, không thể liều với nhân tố bất ổn được.
Đây dù sao cũng chỉ là một cuộc thi thôi, nếu để ai bị làm sao thì không đáng.
"Nà ní, đội trai xinh gái đẹp cũng nhận thua không tiếp nhận lợi thế này. Được tôi thích, như này mới gay cấn, mới thích hợp làm trận cuối để kết thúc hôm nay chứ."
"Vậy mời hai đội vào trong nghỉ ngơi chờ mười năm phút sau quyết cờ mờ nó chiến!"
Huyền Băng hưng phấn nói, cả hai đội đều đặt cược vào trận cuối thế này mới thú vị, khán giả mới thích....
Trong phòng nghỉ, Phạm Thiên lúc này đang rất đau đầu, tình hình vô cùng nghiêm trọng.
Theo như các trận trước ngũ cuồng dã thú sẽ phải cố gắng đánh cho đối thủ chịu thương nặng nhất có thể mới đúng.
Thế nhưng rõ ràng bọn hắn cũng nghiên cứu rất kĩ về chiến thuật của Phạm Thiên. Bọn chúng biết rằng trận đầu Tuyết Nhan sẽ lên, bọn chúng không thắng được hoặc dù thắng cũng sẽ phải trả giá đắt rồi sau đó Phạm Thiên vẫn sẽ chịu thua rồi vào vòng đấu đội thôi.
Như thế thành ra trận đầu tiên là phí, xem như công cốc không có tác dụng gì.
Thực lực của đội Phạm Thiên tất nhiên không đủ nghiền ép mà chiến thuật của hắn vốn đã vậy rồi lên đây là điều chắc chắn.
Biết rằng chiến thuật của mình là vô dụng nên ngũ cuồng dã thú chịu thua luôn để đỡ phải đối đầu vô ích.
Mà chính sự dứt khoát này đã làm cho Phạm Thiên lo lắng.
Tại sao bọn chúng lại tự tin như vậy, nếu đã không giỏi đấu đội thì không thể như này, ít ra thì bọn chúng phải lôi kéo hay khiêu khích Tuyết Nhan để tiếp tục đấu đơn mới đúng.
Chỉ có thể giải thích là dù cho đấu đội bọn hắn cũng có nắm chắc chiến thắng.
Nghĩ nát óc hết mười năm phút cũng không nghĩ ra cách giải quyết, Phạm Thiên lo lắng đi lên sân đấu.
"Đừng lo, tùy cơ ứng biến thôi, cứ tin tưởng vào chính bản thân anh là được!" Tuyết Nhan động viên một câu.
"Xệ mặt ra làm cái gì, dù sao mục đích ban đầu cũng đã đạt được rồi, tự tin lên!" Lạc Long cũng tới một câu.
"Đời người thì phải gập ghềnh sỏi đá đâu thể lúc nào cũng được trải phẳng qua, cũng phải có những lúc gặp khó khăn hay ngoài ý muốn chứ." Âu Cơ lên tiếng phát biểu chân lý.
"Ha ha ha đi cùng mọi người là vui rồi." Thánh Gióng cười to.
Phạm Thiên nhìn xem bốn người, đúng vậy không có kế hoạch nào là hoàn mỹ cả, trong chiến đấu phải luôn sẵn sàng đối mặt với sự thay đổi thất thường của chiến trường mới là một người chiến binh tốt.
"Vậy được, hôm nay mọi người cùng quẩy tới bến nào ha ha ha!"
Cười sảng khoái Phạm Thiên hét to, cảm giác đỡ hơn rất nhiều.
Các cụ nói cấm có sai, muốn nhanh thì đi một mình, muốn xa hãy đi cùng bạn.
Trận đấu vừa bắt đầu Tuyết Nhan liền tạo sương mù, băng sương phủ khắp cả sân.
"Âu Cơ dùng ảnh ẩn thuật, cả đội lấy anh làm đầu, Gióng cùng Tuyết Nhan hai cánh, Long bọc hậu!"
Vừa có cơ hội Phạm Thiên liền bố trí lại đội hình. Hắn không mong chờ gì vào tí sương này, vô nghĩa.
Quả nhiên một lực hút xuất hiện hấp thu sạch toàn bộ sương mù, là Lâm Minh của đội đối phương, hồn sư vũ hồn có một tia huyết mạch của thôn thiên cẩu.
"Ha ha ha mấy người sẽ không nghĩ là trò mèo này sẽ có tác dụng đó chứ. Nếu như chỉ có thế này thì mau chịu thua đi cho đỡ mất thời gian!" Cuồng Sư cuồng ngạo cười.
Âm thầm ra hiệu Phạm Thiên lên trước mở giao tranh.
"Vạn kiếm quy tông."
Chiêu thức biển hiệu của các kiếm tu, mặc dù thực lực hắn bây giờ hơi yếu nhưng vẫn gọi ra được ngàn thanh kiếm đâm thẳng về đối phương.
Âu Cơ lơ lửng lên không trung tìm cơ hội tấn công.
Thánh Gióng ở lại bảo vệ Lạc Long còn Tuyết Nhan cũng theo Phạm Thiên xông lên.
"Chỉ hai đứa, quá coi thường nhau đi, lên!"
Cuồng sư khinh thường.
"Vũ hồn phụ thể, đệ nhất hồn kỹ ngạo sư chi tâm, đệ tam hồn kỹ cuồng bạo hóa."
Ngay lập tức sức mạnh lẫn tốc độ của hắn tăng lên, những người khác thì lâm vào cuồng bạo chỉ cố tăng mạnh.
Phạm Thiên kinh ngạc, vậy mà lại có cường hóa toàn đội chiêu thức, thảo nào hắn thấy lúc đấu đội và đấu đơn có chút khang khác.
Mặc dù từ bỏ lý trí nhưng như này vẫn là một chiêu rất mạnh, huống chi nhìn mấy tên đó cũng không đến mức mất đi hoàn toàn ý thức.
Sư từ vồ thỏ cũng dùng hết sức huống chi đây còn là voi, Phạm Thiên không chịu yếu kém phóng hơn ngàn thanh kiếm xuống sân đấu.
Cuồng Sư mấy người dễ dàng né tránh được hết tiếp tục tấn công.
Tuyết Nhan đón đầu, sử dụng hồn kỹ của mình chặn đường.
"Đệ tam hồn kỹ thiên nhiên giá băng."
Một chiều quần thể khống chế kỹ năng vừa ra cả đội ngũ cuồng đều phải giảm tốc độ, chân bị đóng băng.
Lạc Long cũng bắt lấy cơ hội này mà sử dụng long uy, tất cả kẻ địch đều bị áp chế về mọi mặt.
Tuyết Nhan đối Cuồng Sư sử dụng băng phượng quấn thân khống chế đối phương.
Phạm Thiên nhân lúc này cũng dùng ra băng phong thế giới.
Âu Cơ trên không lao tới định dứt điểm thì đột nhiên.
"Đừng hòng!"
Cuồng Sư hét lớn tăng mạnh cuồng bạo hóa.
Trần Thu Nhiên đội đó giải phong được một chút liền dùng ra kỹ năng nào đó giải phong cả đội, ba người khác vừa thoát ra liền công kích Tuyết Nhan.
May là còn có sương long thủ hộ nên vẫn còn rút về được, Tuyết Nhan nhìn Cuồng Sư.
Dính phải hai chiêu khống chế mạnh như vậy mà vẫn có thể dùng kỹ năng, điều này hẳn là do cuồng bạo hóa đặc biệt hoặc là do trong đội còn kẻ khác có tác dụng hỗ trợ.
"Không ngờ tới kỹ năng không chế mạnh như vậy mà các ngươi lại có tận hai cái, nhưng bây giờ nó không còn tác dụng nữa rồi."
Cuồng Sư thở phào, khoảnh khắc vừa rồi thật sự quá nguy hiểm.
"Muốn trước hạ tao để làm mất trạng thái cuồng hóa ư, không dễ đâu! Tất cả, sử dụng danh hiệu!"
Nhận thấy mối nguy Cuồng Sư đã biết rằng trận này sẽ không dễ dàng nên không dấu bài nữa.
Danh hiệu dã thú nhân, giúp cho người dùng biến thành hình dạng yêu thú có liên quan với mình nhất, cách giành được không rõ chỉ biết rằng ít nhất phải có chức nghiệp liền quan tới yêu thú trước.
Ngay lập tức trên sân đấu Cuồng Sư biến thành một con griffin, Lâm Minh biến thành một con thôn thiên cẩu, Lam Tượng biến thành voi ma mút, Trần Thu Nhiên biến thành cerberus, cùng một con bạch hổ.
Phạm Thiên sợ hãi, lại là danh hiệu. Lần này so cái phú ông tiền tỉ còn mạnh nhiều lắm.
Làm biến thành hình dạng này xong Phạm Thiên có thể cảm nhận được thực lực của cả năm đều đã vượt qua cấp 30, riêng Cuồng Sư có lẽ phải đạt đến cấp 35. Mặc dù hình thể không thay đổi nhiều chỉ cỡ người trưởng thành gấp hai nhưng đây cũng là một lợi thế.
Không cho Phạm Thiên nghĩ nhiều, Cuồng Sư năm người tấn công lập tức.
Cách biệt quá lớn cộng với trạng thái cuồng bạo đặc biệt làm cho long uy không còn tác dụng, Lạc Long chỉ có thể chuyển qua dùng tinh thần dũng sĩ.
Còn may hắn có đủ các loại tăng phúc như sức mạnh, tốc độ, phòng thủ lên tạm thời vẫn chống đỡ được.
Thánh Gióng cũng phải tiến lên hỗ trợ.
Nhưng cũng chỉ là có ba người thôi, rất nhanh Phạm Thiên liền rơi vào hạ phong.
"Loạn long, đệ nhị kiếm, bách long quân."
Trong loạn long lẫn phượng vũ đều có một chiêu khống chế. Nhưng khác với băng phong thế giới, bách long quân khống chế lực yếu hơn lại không thể hoàn toàn khống chế, đối phương vẫn có thể hoạt động hơn nữa Phạm Thiên còn không thể di chuyển.
Tuy nhiên đối phương nếu đã trúng chiêu thì rất khó để thoát ra, dù có thể hoạt động thì cũng chỉ có thể đối đầu với bách long quân thôi nếu không sẽ bị đánh đến chết vì nó có cả tính công kích nữa.
Lần mày Phạm Thiên đã mạnh hơn, số rồng có thể gọi ra là ba trăm, từng đòn tấn công hướng thẳng đến Cuồng Sư mà cầm chân hắn.
Tuyết Nhan sử dụng băng long xuyên phá tấn công thẳng tới.
Thánh Gióng thì cũng bung lụa dùng ra bộ ba công pháp Phạm Thiên cho hắn tạm thời cầm chân bốn người khác.
Thấy Cuồng Sư gặp nguy hiểm Lâm Minh nhảy ra bỏ lại Thánh Gióng mà chạy tới cứu viện Cuồng Sư, muốn giữ chân cả bốn Thánh Gióng vẫn là không đủ sức.
"Phệ nhật."
Lâm Minh mở to miệng, từ bên trong truyền ra sức hút mạnh đến mức hút luôn cả băng long của Tuyết Nhan cùng long quân của Phạm Thiên.
Được giải thoát Cuồng Sư lập tức tung một quyền vào thẳng ngực Phạm Thiên làm hắn phun một miệng máu bay ngược về đằng sau.
"Âu Cơ."
Ngay khi bị đánh bay Phạm Thiên quát lớn.
Năm người đội ngũ thú giật mình nhìn về trên không thấy Âu Cơ vẫn còn đang đứng đó thì an tâm.
Đột nhiên Cuồng Sư thấy sai sai, không đúng hai bên giao tranh tại sao cô ta vẫn đứng đó.
"Cẩn thận!"
Vội vã quay lại cảnh báo những người khác nhưng đã muộn, chả biết từ lúc nào Âu Cơ đã xuất hiện bên cạnh Lâm Minh, một kiếm đâm thẳng vào chỗ hiểm của hắn.
Kiếm này tuy không lấy mạng ngay nhưng cũng đã làm Lâm Minh không còn sức chiến đấu nữa rồi.
"Làm thế nào?" Khó tin hỏi, Lâm Minh không đạt được câu trả lời liền ngất đi.
"Oa, thật bất ngờ thưa quý vị khán giả bên kia màn ảnh, một pha trao đổi sát thương và phản công đầy không tưởng."
Đang mải mê bình luận cho những người bên kia màn ảnh Huyền Băng cũng thấy bất ngờ.
Không phải hắn không biết chuyện gì vừa xảy ra ngược lại còn biết rõ là đằng khác, chính vì vậy hắn mới bất ngờ.
Ngay từ đầu Phạm Thiên đã để Âu Cơ dùng ảnh sát thuật trốn đi chờ cơ hội, nhờ sự che mắt của màn sương nên không ai biết điều này cả, nếu không phải Huyền Băng thực lực quá mạnh cũng sẽ không nhận ra.
Vừa trốn đi Âu Cơ đã luôn để mắt đến kẻ có thể giải quyết màn sương, cụ thể là Lâm Minh.
Cho nên vào lúc Lâm Minh bỏ lại Thánh Gióng đi cứu trợ Cuồng Sư thì Âu Cơ cũng đã nhắm đến hắn, đợi lúc hắn hấp thu hai chiêu kia tạm thời mất cảnh giác liền cho hắn một kiếm.
Bởi vì hình chiếu của Âu Cơ vẫn luôn ở trên không trong trạng thái tích lực chờ ra một đòn tất sát nên năm người bên ngũ cuồng không nhĩ đó là giả, thấy Âu Cơ vẫn luôn đứng đó nên đã mất cảnh giác với Âu Cơ.
"Như vậy thì có tác dụng gì chứ, bên ngươi cũng có hai người trọng thương nên đâu có lời." Cuồng Sư ngưng trọng cùng khó hiểu.
Quả thật, Thánh Gióng vì cầm chân ba người kia mà bị đánh cho thương thế đầy mình. Phạm Thiên cũng bị ăn một quyền trực diện, nói không sao chỉ là bốc phét.
Thế nhưng không lời thì lại là sai rồi, Phạm Thiên cười nham hiểm.
Nhiệt độ hạ xuống, màn sương lại lần nữa xuất hiện.
"Khốn nạn, mau giải quyết đám sương mù này đi!" Cuồng Sư giận dữ hét.
Thế nhưng không giống Lâm Minh như vậy trực tiếp hút sạch là xong mấy người này vẫn cần chút thời gian.
Mà chút thời gian này là đủ rồi.
Lại dùng chiêu cũ Thánh Gióng lao tới ôm chết một đứa cho Âu Cơ xử lý. Phạm Thiên cùng Tuyết Nhan cũng lao tới thịt một tên.
Cuồng Sư cũng không phải quá ngu, nhận ra không ổn liền ra lệnh:
"Có chiêu quần thể nào thì mau dùng về hướng có dị động ngay!"
"Đệ nhị hồn kỹ sư tử hống."
Một tiếng gầm lớn chấn động toàn trường, Thánh Gióng trực tiếp gục ngã, Phạm Thiên thất khiếu chảy máu nằm luôn tại chỗ không đứng dậy được.
Chiêu này không chỉ là âm thanh công kích đơn thuần mà còn là tinh thần công kích nữa.
Còn may Huyền Băng kịp đem hai người ra ngoài, Tuyết Nhan với Âu Cơ cũng kịp xử lý kẻ địch.
Bây giờ là ba đấu hai, Tuyết Nhan, Lạc Long, Âu Cơ đấu với Cuồng Sư và Lam Tượng kẻ biến thành con voi ma mút.
"Khà khà vẫn còn may, hai đấu ba vẫn ăn được."
Cuồng Sư nhẹ nhõm cười, tí nữa thì thua luôn trận này rồi. Nếu để thành hai đấu năm thì dù có hai đứa trọng thương đi nữa hắn cũng không có khả năng thắng.
Nhìn xem Phạm Thiên bị mang đi, trong ánh mắt lạnh lùng của Tuyết Nhan cháy lên ngọn lửa giận dữ.
"Hai đứa đánh con voi kia còn con mèo này để chị!"
Tuyết Nhan ra lệnh rồi phóng thẳng tới Cuồng Sư.
Lạc Long lạnh hết cả người, nhìn Âu Cơ một cái thầm cầm phúc cho Cuồng Sư rồi hướng tới Lam Tượng.
Cuồng Sư không hề sợ hãi nghênh chiến. Hắn bây giờ là cấp 35 Tuyết Nhan chỉ là cấp 33 thôi, hắn vẫn có thể thắng.
"Đợi đánh bại cô chiến thắng sẽ thuộc về ta!"
Tuyết Nhan không quan tâm, hồn lực toàn thân chấn động.
"Quang vinh cửu kích, đệ nhất kích trấn càn khôn."
Cây tam xoa kích trong tay múa liên tục, từng phát đánh tuy không có uy lực quá lớn nhưng tính khống chế cực mạnh, Cuồng Sư không thể phản kích chỉ có thể bị đánh lui.
Trấn càn khôn, chiêu thức khống chế mạnh nhất trong quang vinh cửu kích. Thông qua việc liên tục tấn công hạn chế mọi hành động của kẻ địch. Chỉ cần ngươi còn đánh chiêu thức này còn tiếp tục, uy lực tuy thấp nhưng chỉ cần gây được sát thương thì cũng có thể mài chết đối phương.
"Quang vinh cửu kích, đệ nhi kích định phiên địa."
Một chiều liền đem Cuồng Sư trấn trụ, lúc này hắn vết thương chằng chịt khắp người, cả cơ thể đều đau đớn.
Hơn nữa vì kích của Tuyết Nhan có cực hạn băng thuộc tính nên tất nhiên đòn tấn công sẽ có băng chi lực kèm theo.
Mọi vết thương của Cuồng Sư đều đóng băng làm hắn di chuyển cũng khó khăn.
Trấn thiên địa, một kích vừa ra thiên địa nghe ta, chiêu thức trấn trụ không chỉ kẻ địch mà là cả một vùng không gian nhưng vì Tuyết Nhan vẫn còn quá yếu, không gian phong lại được quá nhỏ rất dễ né tránh. Đấy là khi Cuồng Sư không có bị đóng băng toàn thân, di chuyển một bước cũng khó khăn cái đã.
"Quang vinh cửu kích, đệ tam kích phá thương khung."
Xuyên phá tính cực mạnh, sức sát thương cực lớn có thể một chiêu xiên chết kẻ địch hơn mình một tinh nếu trúng chỗ hiểm chính là khả năng của chiêu này.
Một chiêu ra, thiên không vì ta nhường đường.
Tuy nhiên Tuyết Nhan vẫn có chừng mực, cơ thể con sư tử này lớn thế kia một xiên vào bụng chắc không sao.
Một đòn liền đem Cuồng Sư đánh gục được Huyền Băng đồng cảm mang ra ngoài.
"Ngu, đánh chồng nhà người ta thảm như vậy làm gì chưa chết đã xem như may mắn rồi, các cụ gánh còng hết cả lưng."
Nhìn về phía bên kia, Lạc Long lúc này đang dùng long lực vật tay với đối phương, hai bên đọ sức cái ngang tay. Âu Cơ thì ra ra vào vào có cơ hội liền xiên cho một kiếm.
Thấy đội trưởng của mình bị đánh thảm như vậy Lam Tượng sợ hãi vội đầu hàng.
"Chiến thắng chung cuộc thuộc về đội trai xinh gái đẹp."
"Mọi người thấy thế nào, có phải rất hoa lệ rất khốc liệt rất tuyệt vời không. Nhưng đừng lo vì ngày mai chúng ta sẽ có những trận đấu tuyệt vời khác nữa nên đợi đi."
Kết thúc trận đấu Huyền Băng nói với các khán giả sau màn rồi định kết thúc live stream ở đây.
Bắt lấy cơ hội này Lạc Long hét lớn:
"Công pháp chúng tôi dùng đều là từ của tiệm nhỏ của lão Thiên, địa chỉ là số 69 đường Nờ Tờ Rờ phố Trân Duy Hưng, mọi người qua đó ủng hộ nha. Cam kết già trẻ không gạt, giá cả phải chăng xứng với hàng bạn mua được. Công pháp không chỉ mạnh mà còn dễ luyện nữa nên mau tới đi kẻo hết hàng!"
"Hô hô bạn học Lạc Long này thật là hề hước, quảng cáo thế này hơi quá rồi đó. Được rồi các bạn nghe thấy rồi đó, có vấn đề gì thì cứ tìm tới chỗ này nha, chắc tí tôi cũng thử mua một bộ đây!"
Huyền Băng phá lên cười, hắn không nghĩ rằng Lạc Long lại quảng cáo tiệm vào lúc này, trận đấu kết thúc.
Tuyết Nhan ba người đi xuống vội vàng vào phòng nghỉ.
Vừa vào Tuyết Nhan liền ngã xuống, từ trong miệng chảy ra dòng máu tươi.
"Ầy, cố quá như vậy làm gì!"
Phạm Thiên đưa tay ra đỡ Tuyết Nhan nói.
Chỉ nhìn thôi hắn liền biết là Tuyết Nhan chưa thành thạo mấy chiêu này rồi, lại còn cưỡng ép sử dụng nữa nên mới bị phản phệ nặng như vậy.
"A Tuyết Nhan chị sao vậy?" Âu Cơ hoảng hốt lấy khăn tay ra lau máu trên miệng.
Khoát tay không sao cả, Tuyết Nhan nhìn Phạm Thiên nói:"Vết thương nặng vậy sao không nghỉ ngơi ra đây làm gì?"
"Không sao, chỉ đi lại một chút thôi thì không có vấn đề. Với không ra đây thì làm sao đỡ được em chứ, để em ngã xuống đất chắc về bố mẹ em thịt anh luôn quá."
Phạm Thiên cười trêu trọc.
"Chỉ là bây giờ thì tốt rồi, trận ngày mai chúng ta xem như bỏ, thương nặng như vậy sao hồi phục kịp mà tham gia." Lạc Long chán nản.
Mặc dù đã vào được thập cường nhưng muốn đi đánh giải cả nước thì phải là năm đội cuối cùng cơ, tức là phải thắng thêm một trận nữa mới được.
"Đành thôi, mà anh ham hố cái gì, thích thì tự đi mà đánh! Dù sao mục đích ban đầu đạt được rồi nên không quan trọng."
Âu Cơ mắng Lạc Long một câu.
Hôm nay vậy là đủ rồi, cả đám quyết định về nhà Âu Cơ ăn chực bữa cuối.
Thánh Gióng đã được chữa khỏi mấy vết thương bên ngoài rồi chỉ cần tu dưỡng nữa thôi không nhất thiết phải nằm dưới phòng y tế nên cũng đi theo.
Nằm ở đó tự kỷ một mình sao vui bằng đi chơi cùng đám bạn chứ, mà Thánh Gióng còn là nhân viên của Phạm Thiên đây. Ông chủ về rồi mà không có nhân viên cũng không được.
Nhưng lý do chủ yếu nhất chắc là do mấy y tá không cho Thánh Gióng hoạt động mạnh, một người hiếu động như hắn tất nhiên là không chấp nhận được chuyện này....
"Alo, có chuyện gì nói đi!"
"Dạ báo cáo Huyền Băng đại nhân chuyện là..."
"Cái gì, ta hiểu rồi."
Cúp máy Huyền Băng nhìn về đằng xa, ánh mắt tràn đầy sự không tin nổi lẩm bẩm:
"Trên thế giới còn có loại tồn tại này nữa sao."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!