Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống

Chương 42: Bước tiến cuối cùng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Chương 42: Bước tiến cuối cùng
Hai bên giao chiến vô cùng kịch liệt.
Lấy ba đánh bốn không phải không thể thắng, cơ hội vẫn là rất lớn. Đặc biệt là khi trong bốn tên đó còn có một tên triệu hoán sư xem như đã bị phế đi.
Cứ việc Kim Long đánh cận chiến rất mạnh nhưng để tạo nên cách biệt cực lớn thì còn chưa đủ.
Về phần danh hiệu Phạm Thiên lại càng không sợ.
Mặc dù hiến tế trận rất mạnh, hoàn toàn có thể giúp Kim Long triệu hoán được hai mươi con yêu thú nhưng cũng phải xem hiến tế bao nhiêu người cái đã. Chỉ năm mạng làm sao có thể đạt được hiệu quả như vậy, chắc chắn là có cả công của danh hiệu trong này.
Một danh hiệu mạnh như vậy, để có được thêm một danh hiệu khác có cùng cấp bậc ở giai đoạn này là rất khó. Như vậy độ nguy hiểm của Kim Long liền giảm mạnh rồi. Trận chiến này hoàn toàn có thể thắng.
Và tất cả những điều trên đều là xây dựng trên cơ sở ba người Phạm Thiên không bị thương chút nào, ở trong trạng thái tốt nhất.
Vốn đã bị thương do đánh với hai mươi con yêu thú nay lại phải đánh với bốn tên yêu tộc tam tinh thượng phẩm toàn thịnh. Trận chiến rất nhanh liền nghiêng về một bên.
Có điều dù cho tấn công rất kịch liệt nhưng Kim Long cùng Tả và Hữu cũng không có nhiều áp lực như vậy, vì mọi đòn tấn công hầu như đều hướng hết về Hoàng Anh.
Mỗi khi có cơ hội ba người liền sẽ không bỏ qua mà đánh hắn làm hắn chật vật không chịu được.
"Còn không biết phải làm gì sao, quên mất nhiệm vụ của mình rồi à. Mau kéo mấy thằng điên này ra nhanh!" Hoàng Anh chật vật quát.
Tả cùng Hữu giật mình một cái. Lúc này mới sực nhớ tới nhiệm vụ của bản thân là đi theo bảo vệ Hoàng Anh.
Thế là cả hai vội vã lôi kéo Lạc Long cùng Thánh Gióng cách xa ra chỗ đó.
Mất đi hai người để phối hợp, Phạm Thiên lập tức trở nên yếu thế khi đấu với hai người cùng lúc.
Keng.
Một tiếng kim loại va chạm vang lên. Phạm Thiên bị đánh bay về đằng sau.
"Mặc dù các ngươi rất đáng khen khi có thể giết được hết đám ngu đó. Nhưng sẽ chẳng có gì thay đổi cả, các ngươi vẫn sẽ phải chết." Kim Long cười nói.
Ho vài tiếng, máu liên tục chảy ra từ miệng của Phạm Thiên.
"Thì lại thế nào, cho dù chết tao cũng phải kéo một tên theo sau lót đít." Phạm Thiên nói.
Nói xong thanh kiếm trong tay hắn dần thay đổi, chuyển thành một thanh đao.
"Hừ, ngu xuẩn lại cố chấp nhân loại." Hoàng Anh hừ lạnh một tiếng.
Ba người lại tiếp tục giao chiến. Nhưng lần này không phải là Phạm Thiên bị động chịu đòn chờ cơ hội phản công nữa.
Hắn muốn tấn công, muốn chiến thắng, muốn đột phá tình cảnh hiện giờ, hắn muốn sống.
Và hắn thật sự đã làm được. Hắn đã tạo nên khác biệt.
Vẫn là ba người đó, vẫn là tình trạng cũ, mọi thứ đều như cũ. Chỉ có duy nhất một thứ khác là vũ khí của Phạm Thiên chuyển thành đao.
Phong cách chiến đấu của Phạm Thiên cũng thay đổi hoàn toàn. Không còn tập chung vào bộ pháp, sự biến ảo và thích nghi trong chiêu thức. Từ bỏ việc tránh né sát thương không cần thiết để đổi lấy sự áp chế kẻ địch tuyệt đối.
Đòn tấn công của Phạm Thiên dũng mãnh vô song, kiên quyết không lùi. Từng đao mạnh mẽ liên tục được bổ xuống.
Phạm Thiên tấn công liên miên không dứt, không chút ngừng nghỉ.
Đứng trước sự tấn công dày đặc này, Kim Long cùng Hoàng Anh bị đánh cho không sức hoàn thủ, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Phân sơn trảm.
Đoạn hải lưu.
Đại địa toái.
Phá thuơng khung.
Phạm Thiên sử dụng tất cả những gì mình có, đánh ra bộ đao pháp mạnh nhất mình biết. Đem đao pháp chân truyền phát huy đến cực hạn.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Bộ đao pháp này vẫn chỉ là trên vật lý tính sát thương mà thôi, rất nhanh sẽ bị thích nghi.
Thế là Phạm Thiên liền dùng ra thuật đao.
"Kỳ lân trảm."
Một con hỏa kỳ lân xuất hiện lao thẳng về phía Hoàng Anh và Kim Long.
Cả hai rất dễ dàng liền né được chiêu thức chậm chạp này, nhưng đó chỉ là nhằm thu hút sự chú ý mà thôi.
"Thông thiên thụ."
Một đao nữa được chém ra.
Một cây đại thụ được ngưng tụ từ hồn lực từ dưới đất mọc lên hất tung cả hai lên không trung.
"Cương phong loạn kiếp."
Một trận cuồng phong mang đặc tính hủy diệt xuất hiện bao lấy cả hai vào bên trong một hồi.
Bởi vì quá yếu, Phạm Thiên căn bản không thể phát huy sức mạnh của cương phong loạn kiếp. Cho nên chiêu thức này được dùng để giam giữ là chủ yếu.
Dù vậy Kim Long và Hoàng Anh vẫn bị cắt cho vô số vết thương nhỏ trên cơ thể.
"Đại địa hiền mẫu."
Đại địa tách ra sẵn sàng vây bắt kẻ địch.
"Đừng nghĩ ta sẽ dễ thua như vậy." Kim Long nói.
Hắn có thể cảm nhận được một cái gì đó rất nguy hiểm. Nếu bị nhốt lại thì chắc chắn sẽ phải chết.
Hắn muốn bay ra khỏi đường rơi này.
Hoàng Anh thì khác, hắn lấy ra thứ gì đó từ trong túi đồ.
Bỗng dưng, cương phong loạn kiếp vẫn chưa hoàn toàn tan biến ở bên trên bất ngờ thổi mạnh một cái, Kim Long và Hoàng Anh bị đẩy thẳng xuống phần đại địa đã nứt ra.
Đại địa ngay lập tức khép lại, nhốt lại nửa thân của cả hai người dưới lòng đất.
"Vạn giáo xuyên tâm."
Hàng trăm thanh giáo kim loại mọc lên từ mặt đất đâm thẳng về Hoàng Anh và Kim Long.
Tiếc là Phạm Thiên vẫn quá yếu, nếu không cảnh tượng liền sẽ hùng vĩ hơn nhiều.
Cứ tưởng trận chiến ở đây là kết thúc. Nhưng không, đột nhiên có một màng chắn màu xanh lục xuất hiện bao trọn lấy cả hai.
Hàng trăm cây giáo cứ như vậy mà bị ngăn lại.
"Má, may là ta có hồn khí bảo mệnh không thì đã bị xiên thành con nhím rồi." Hoàng Anh chửi mắng.
Vẫn chưa kết thúc, trong khi Hoàng Anh phải chịu đựng lấy sự tấn công của vạn giáo xuyên tâm thì Phạm Thiên đã hoàn thành chuẩn bị cho chiêu thức cuối cùng của bộ thuật đao này.
"Ngũ hành thuật đao, ngũ nguyên luyện ngục trảm."
Một đòn này bao hàm ngũ hành nguyên tố bên trong được cân bằng vô cùng hoàn hảo.
Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ bổ sung cho nhau, cùng nhau bù đắp yếu điểm tạo nên một sức mạnh vô cùng to lớn.
Bùm.
Thời điểm khi nhát đao này va chạm với màn chắn, một vụ nổ cực lớn xảy ra.
Bởi vì ngũ hành bên trong nhát đao này được cân bằng vô cùng hoàn hảo nên chỉ cần một thay đổi rất nhỏ thôi cũng sẽ dẫn tới mất cân bằng và nổ.
Vụ nổ lớn chấn động cả đấu trường, mọi thứ trong bán kính hai mét xung quanh khu vực vụ nổ đều bị san phẳng không còn một hạt bụi.
Vụ nổ cũng làm cho ở giữa đấu trường xuất hiện một cái hố vô cùng lớn.
"Cậu chủ." Tả, Hữu lo lắng lo lên.

Bạn đang đọc bộ truyện Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống tại truyen35.shop

Đợi bụi tản đi, Phạm Thiên có thể nhìn thấy được màn chắn tuy đã biến mất nhưng Hoàng Anh và Kim Long vẫn còn đứng đó.
Tuy đã bị thương nhưng màn chắn đã đỡ lấy gần như toàn bộ sát thương của vụ nổ nên cả hai chị bị thương ngoài da.
"Thật không thể tin được. Đó thế nhưng là tam tinh đỉnh cấp hồn khí. Dù có là tứ tinh cũng không thể dễ dàng phá vỡ nó. Thế mà ngươi lại có thể một đòn đánh tan màn chắn." Hoàng Anh không thể tin nổi nói.
"Thế nhưng điểm yếu của bộ đao pháp này cũng rất rõ ràng, muốn sử dụng lại lần nữa là không thể nào." Định thần lại sau sự kinh hãi, Kim Long nói.
Hoàng Anh gật đầu đồng ý.
Phạm Thiên đứng đằng xa im lặng không nói gì.
Đúng như Kim Long nói, yếu điểm của bộ thuật đao này rất rõ ràng. Đó là phải sử dụng liên tục năm chiêu thức của kim, mộc, thủy, hỏa, thổ mới có thể chém ra ngũ nguyên luyện ngục trảm.
Mà dù có thể chém ra đủ năm đao ngũ hành thì ngũ nguyên luyên ngục trảm là cần thời gian tụ, đối phương chắc chắn sẽ không để yên.
Cho nên bộ thuật đao này không thích hợp dùng khi bị vây công, kẻ địch đã tiếp cận được hay đã từng sử dụng một lần.
Nhìn sang bên Lạc Long, tình hình không khả quan lắm. Biện pháp tốt nhất bây giờ là đột phá từ chỗ hắn.
Thế là hai bên lại tiếp tục giao chiến.
Phạm Thiên tận dụng sự hiểu biết của mình về vũ khí mà thay đổi vũ khi cùng phong cách chiến đấu liên tục làm đối phương không kịp thích ứng, miễn cưỡng duy trì thế cân bằng.
Quay qua với cuộc chiến của Lạc Long và Thánh Gióng.
Hai người ngay từ ban đầu vẫn còn là thế yếu nhưng nhân cơ hội vừa rồi, khi Tả, Hữu mất tập trung vì lo lắng cho Hoàng Anh thì đã lấy lại được thế cân bằng.
"Vô sỉ, ngươi vậy mà lại dám cắn trộm ta." Tả mắng.
"Không có võ đức, sao ngươi lại có thể làm như vậy chứ." Hữu cũng nói.
"Vô sỉ cái bíp, lũ súc sinh bọn mày chơi lấy thịt đè người thì sao không kêu không công bằng đê. Trong chiến đấu mất tập trung để rồi bị xiên cho còn dám kêu à." Lạc Long lập tức phản bác.
"Võ võ cái lờ mẹ mày ấy, tao lại không tập võ. Mà nói với đám súc sinh bọn mày về tinh thần thượng võ làm cái đít gì." Thánh Gióng độc miệng không kém.
Tả, Hữu bị chửi cho không phản bác được, cuối cùng chỉ có thể yên lặng phát tiết trong cuộc chiến.
Dần dần, theo cuộc chiến kéo dài, bằng sự phối hợp nhịp nhàng Tả và Hữu đã một lần nữa đẩy hai người Lạc Long rơi vào thế hạ phong.
"Ha ha ha miệng giỏi thì lại như thế nào. Cuối cùng còn không phải đều bị ta đánh bại hay sao." Tả cười lớn.
Nhìn thấy sắp thua, Lạc Long cùng Thánh Gióng đều trở nên ngưng trọng.
"Không có cách gì lật kèo sao?" Thánh Gióng hỏi nhỏ.
Quả thực quá ngứa mắt rồi, vốn chủng tộc khác biệt đã không đẹp đẽ gì lại phối thêm cái điệu cười khốn nạn đó nữa, quá muốn ăn đòn.
"Có, cơ mà phải đợi có sơ hở. Cứ cái đà này thì khó lắm." Lạc Long trả lời.
"Có chết cả lút không?"
"Nó chết mình không."
"Còn đánh được không?"
"Chắc là có đi, không chắc lắm."
"Vậy là đủ rồi." Thánh Gióng gật đầu.
Nói xong bất hoại chiến giáp trên người hắn liền bị đánh tan, biến mất.
Mất đi bộ giáp, Thánh Gióng không thể làm gì khác ngoài liên tục lui lại.
Kéo theo là Lạc Long, một người vốn dĩ không phải chuyên môn chiến đấu chức nghiệp bị đánh cho lùi lại liên tục.
"Song kiếm hợp bích, đệ nhất kiếm - thần long thăng thiên."
"Đệ nhị kiếm - phượng du thương khung."
Tả, Hữu cùng nhau sử dụng bộ kiếm pháp phối hợp, chiến lực lập tức tăng mạnh.
Lạc Long cùng Thánh Gióng từ bị thương chuyển thành trọng thương, quả thật bộ kiếm pháp này khi dùng hai người thì quá mạnh mẽ rồi.
"Kết thúc đi!" Tả nói.
"Nộ thần hải."
Một kiếm nữa được chém ra. Chiêu này mang theo áp lực so với những chiêu trước hoàn toàn không phải cùng một cái cấp bậc.
Cảm giác đó giống như là cơn thịnh nộ của hải thần vậy, một đợt sóng thần mạnh mẽ không thể cản phá đang ập thẳng tới.
Nếu như ăn trọn kiếm này thì chết là cái chắc.
"Thế nào, liều hay né?" Lạc Long hỏi nhỏ.
Hắn chỉ là một tên hỗ trợ thôi, những lúc thế này vẫn là để chiến binh tới quyết định thì tốt hơn.
Hơi do dự một chút, Thánh Gióng nói:
"Hỏi tao câu khó vậy, chết mày sao tao gánh được a. Nhưng mà, mày hiểu tao mà đúng không."
Cả hai nhìn nhau một chút rồi đồng thời nở nụ cười:
"Đúng vậy a, nghĩ nhiều cái bíp. Làm đéo gì mà phải sợ. Liều ăn nhiều, đánh chết bà chúng nó luôn."
"Vạn sơn côn."
"Sức mạnh cường hóa. Thể chất cường hóa. Tốc độ cường hóa. Thuộc tính kèm theo - kim. Sinh mệnh ngắn ngủi."
Lạc Long cùng Thánh Gióng quyết định tiến lên, trực diện đối đầu một kiếm này.
"Chỉ là một cái đánh thường và một cây gậy nặng một chút cũng muốn chống lại kiếm của bọn ta. Chết đi!" Hữu cười khinh bỉ.
Thế nhưng, khi cả hai sắp va chạm thời điểm, đột nhiên Lạc Long cùng Thánh Gióng lại chuyển hướng đòn tấn công. Cả hai đều nhắm thẳng đến đầu và cổ của đối phương mà toàn lực đánh tới.
"Chết con mẹ bọn mày đê."
Trước ánh mắt ngỡ ngàng không hiểu được điều gì vừa xảy ra, Tả, Hữu chỉ thấy kiếm của mình đâm vào người đối phương sau đó thế giới liền biến mất, quang cảnh chung quanh vụt tắt chỉ còn lại một màu đen.
Trước khi chết, đầu của Tả bay trên không trung nhìn lấy bầu trời, trong đầu mang theo ý nghĩ:
"Tai sao mình lại có thể bị giết, tại sao mình lại chết. Bọn chúng không sợ chết sao."
Hắn không hiểu được, có lẽ nếu tránh đi cả hai vẫn sẽ còn cơ hội thắng. Thế thì tại sao phải dùng cách đồng quy vu tận này chứ.
Vào thời điểm đó, Thánh Gióng đã bỏ qua đòn tấn công của đối phương mà toàn lực đánh một gậy thẳng vào đầu của đối phương.
Không phải chuyên về luyện thể, không có đồ bảo hộ, cũng không có kịp phòng thủ. Đứng trước một gậy này Hữu trực tiếp bị đánh cho nổ đầu.
Mà Lạc Long lại càng dễ hiểu. Có được long lực hắn cộng thêm toàn lực tăng phúc sức mạnh và tốc độ cho bản thân, một chém bộc phát đó thế nhưng là không thua kém gì một đòn toàn lực. Tả bị chém bay đầu cũng là điều hiển nhiên.
Thế nhưng cái giá phải trả đó là cả hai đã ăn trọn một kiếm đó.
Đột nhiên hồn lực trong cơ thể cả hai trở nên rối loạn, nổ tung liên tục ở khắp các nơi của cơ thể. Là do phần hồn lực của một kiếm đó được truyền vào trong người cả hai.
Lạc Long kêu rên, quằn quại trong đau đớn, máu chảy ra không ngừng từ vết thương.
"Chết rồi chết rồi, muốn chết thật rồi." Lạc Long kêu.
"Kêu cái gì mà kêu, mau giúp tao cầm máu với a, đau muốn chết rồi. Sao may bảo vẫn còn đánh được mà, như này đánh bằng niềm tin." Thánh Gióng nói.
"Từ từ, đợi chút. Mày nghĩ làm sao mày sống được sau khi ăn trọn nhát kiếm đó chứ. Là nhờ chiêu sinh mệnh ngắn ngủi của tao bắt bọn nó chịu giúp hai mươi phần trăm sát thương đó a." Lạc Long lập tức phản bác.
"Thôi lẹ lên còn qua giúp thằng Thiên." Thánh Gióng giục.
Cố nén đau đớn, Lạc Long cầm máu cho cả hai rồi áp chế lại phần hồn lực bạo loạn trong cơ thể.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống, truyện Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống , đọc truyện Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống full , Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống full , Tận Thế Tinh Cầu Hệ Thống chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top