Xe vẫn chạy với tốc độ đều đều ở trên đường cao tốc, Minh Ương dùng chiếc ly Bùi Vân Dã đã dùng qua uống hơn một nửa bình Rum, cậu thưởng thức vị ngọt nhàn nhạt tràn ngập giữa môi răng, ánh mắt lưu luyến ở khuôn mặt Bùi Vân Dã.
Bùi Vân Dã cũng thích vị Rum nhạt, loại rượu này vào miệng vị ngọt cũng không rõ, thậm chí có chút chan chát, dư vị lại nhưng cũng đủ thơm nồng, thật đúng là rất giống mùi vị của Bùi Vân Dã.
Hai câu trò chuyện vừa rồi, những nụ hôn đã từng xảy ra kia, Minh Ương không bỏ lỡ độ nhíu thật nhỏ gần như không thể phát hiện giữa mày Bùi Vân Dã, cậu biết Bùi Vân Dã nhớ tới cái gì.
Đèn neon đằng xa càng lúc càng gần, gần đến mức có thể thấy rõ mấy chữ to giống như lửa cháy, Minh Ương nhíu mày, thật đúng là trùng hợp.
Cậu thấy được, Bùi Vân Dã vẫn luôn nhìn chăm chú ngoài cửa sổ dĩ nhiên cũng không bỏ lỡ.
“Vì sao năm đó Bùi thiếu sẽ trà trộn ở hẻm Hành Thủy,” Minh Ương bỗng nhiên mở miệng, tiếp theo lại hỏi: “Làm một ‘Vua đấm bốc’ thần bí?”
Bùi Vân Dã đẩy vấn đề trở về, hỏi ngược lại: “Vậy vì sao Minh thiếu sẽ lưu lạc tới đó giống như chó chết chủ* chứ?”
(*丧家犬 tang gia khuyển: chỉ người k có nơi nương tựa, không có chỗ để về, lang thang đây đó.
)
Câu ‘chó chết chủ’ này khiến đuôi lông mày Minh Ương khẽ nhếch, cậu nói: “Đương nhiên là bị đuổi giết không có chỗ đi.
”
Cậu quay đầu về phía với Bùi Vân Dã cười nói: “Còn phải cảm ơn ân cứu mạng của Bùi thiếu.
”
Đuổi giết.
Bùi Vân Dã nhớ rõ tình huống ngày đó, tuy rằng người vây đánh Minh Ương rất nhiều, nhưng đều không thật sự ra tay tàn độc, bằng không thì không biết Minh Ương đã chết bao nhiêu lần, hiển nhiên miệng Minh Ương không có một câu nào là thật, cho nên câu ‘ân cứu mạng’ này càng là lời vô căn cứ.
“Minh thiếu phúc lớn mạng lớn, sao sẽ bị hại bởi mấy tôm tép kia được.
” Bùi Vân Dã nói: “Chi bằng nói người đuổi theo cậu nên cảm ơn ân không giết của Minh thiếu.
”
Một mảnh núi non trùng điệp ngoài cửa xe dần mở rộng, ánh mắt Minh Ương trông về phía xa, không biết cậu nghĩ tới gì mà khóe miệng nhếch lên một độ cong châm chọc, “Anh nói đúng, quả thật là tôi mạng lớn.
”
Chút thay đổi về cảm xúc này vừa lúc thu trọn vào đáy mắt Bùi Vân Dã, hắn nhìn theo tầm mắt của Minh Ương, dãy núi Sùng Lĩnh cao ngất đồ sộ ở xa, trơ trụi vắng vẻ, như một dã thú ngủ đông, lộ ra bầu không khí có chút nguy hiểm.
Hắn đột nhiên cảm thấy biểu tình này của Minh Ương có chút quen thuộc, thậm chí sinh ra chút tò mò một cách không hề có nguyên do, tò mò quá khứ cùng thân thế không muốn người biết của Minh Ương.
Đương nhiên phần tò mò này cũng chỉ trong nháy mắt, nếu không có lợi ích sử dụng, Bùi Vân Dã cũng sẽ không tiêu phí tinh lực để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình, mà hứng thú hắn sinh ra với Minh Ương quả thật chưa đủ.
Hai năm trước Bùi Vân Dã có chút hoài nghi bởi vì Minh Ương họ Minh, nhưng lúc ấy thông tin thân phận Lâm Hiện tra được cũng không có vấn đề gì, hắn cũng không để trong lòng, dù sao họ Minh trong thiên hạ rất nhiều.
Cho nên lúc hắn mới biết được Minh Ương là người của Minh gia thì sinh ra một loại cảm giác bị trêu đùa.
Từ đầu đến cuối Minh Ương đều biết thân phận của hắn, mặc kệ hắn có gỡ bịt mặt xuống hay không.
“Nếu đã đến đây rồi, Bùi tổng cũng cho chút mặt mũi chơi chơi một chút?” Minh Ương bỗng đề nghị, trên mặt cậu lại khôi phục loại biểu tình bất cần đời.
Bảng hiệu neon của hẻm Hành Thủy cách đó không xa rọi đến cửa xe, chiếu đến sườn mặt treo cười có chút xinh đẹp kỳ dị mê hoặc lòng người của cậu.
Đuôi mắt của Bùi Vân Dã mang cười, “Từ chối thì bất kính.
”
Minh Ương giật mình, cậu nghĩ: Bùi Vân Dã hôm nay thật sự quá mức dễ nói chuyện.
Cậu nhắc tới nụ hôn đã từng khiến Bùi Vân Dã nổi trận lôi đình kia, lại nhiều lần thăm dò, Bùi Vân Dã bay sạch không kiên nhẫn của trước đó, thậm chí còn dùng vẻ mặt ôn hòa hàn huyên vài câu với cậu.
Điều này khiến Minh Ương có chút khó chịu, so với bình thản của Bùi Vân Dã, dường như Minh Ương càng thích khiến hắn tức giận hơn.
Phá Phong không khác gì lúc trước, sau khi hai người xuất hiện, thật mau liền hấp dẫn đông đảo tầm mắt.
Lúc Thi Nhượng thấy được Bùi Vân Dã vào cửa thì có chút kinh ngạc, nhưng thật mau liền bình phục, nhanh chóng cho người làm sạch sân, đừng chặn đường.
Sau lần trước tuy rằng Bùi Vân Dã ‘gợi ý‘ hai câu, nhưng xong việc cũng không nói thêm gì hoặc là xử phạt bọn họ, cho nên dần dần gã cũng gác chuyện này xuống.
Hôm nay Bùi Vân Dã vừa xuất hiện, Thi Nhượng lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười nghênh đón một cách cung kính, kết quả xoay mặt thấy rõ người đàn ông tuấn mỹ đằng sau Bùi Vân Dã, trái tim nhỏ này của gã chợt ngừng đập.
“Minh…Minh… Minh Ương?”
Minh Ương liếc nhìn gã một cái không mặn không nhạt, căn bản không nhớ tới người kia là ai.
Nhưng năm đó cậu ở đây cũng không che mặt như Bùi Vân Dã, bị nhận ra cũng không kỳ quái.
Ánh mắt Thi Nhượng vừa chạm vào ánh mắt của Minh Ương liền sợ hãi cúi đầu, dù sao lúc trước gã chính là tận mắt nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của vị này.
“Vào thôi.
” Có quá nhiều tầm mắt tìm tòi lui tới từ bốn phía, Minh Ương tiến lên một bước che ở trước mặt Bùi Vân Dã.
Bùi Vân Dã nâng mắt, phất tay với Thi Nhượng, sau đó dẫn Minh Ương vào gian đấm bốc độc lập kia.
Thi Nhượng cho người canh ngoài hành lang, tránh cho có người vào nhầm ảnh hưởng đến hứng thú của Bùi Vân Dã.
Mình thì thức thời không đi theo, đứng ngây tại chỗ nhìn bóng dáng của hai người với trăm mối vẫn không có lời giải.
Trận đối đầu oanh liệt Phá Phong của năm đó, cùng với nụ hôn thình lình xảy ra lúc sau, không ai nhớ rõ hơn Thi Nhượng, dù sao lúc đó gã liền ở dưới sàn đấu, tuy rằng không phải ở phòng khán giả, nhưng cũng ở hướng đối diện với mặt Bùi Vân Dã.
Minh Ương còn có thể ‘tồn tại khỏe mạnh’ sau cơn thịnh nộ của Bùi Vân Dã, thậm chí hôm nay còn có thể xuất hiện đồng thời với Bùi Vân Dã ở chỗ này trò chuyện với nhau thật vui, tỏ rõ người này không đơn giản.
Đây không phải là chuyện gã nên đi tìm tòi nghiên cứu, Thi Nhượng chỉ hy vọng hai người này đừng xảy ra chuyện ở chỗ này.
Bạn đang đọc bộ truyện Tận Tình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tận Tình, truyện Tận Tình , đọc truyện Tận Tình full , Tận Tình full , Tận Tình chương mới