“Sao Minh thiếu sẽ tới đây?” Trần Diệc Minh sau khi giật mình, mới mở miệng chào hỏi một cách khô khốc.
Minh Ương cười khẽ một tiếng, hỏi lại: “Vì sao tôi không thể tới?”
Nội tâm Trần Diệc Minh gào thét, đương nhiên cậu không thể ở đây, tôi căn bản không mời cậu!
Không quá hai giây, một bồi bàn mặc áo bành tô màu đen cũng ra cửa, còn có hai vệ sĩ tây trang màu đen đi ở đằng sau, bồi bàn kia nhìn thấy Minh Ương, lại vừa thấy Bùi Vân Dã liền vội vàng đi vào.
“À, Trần thiếu không mời tôi, tôi chỉ đành phải không mời tự đến.
”
Minh Ương cười cười, liếc mắt nhìn hai vệ sĩ kia, “Xem ra động tĩnh có hơi lớn.
”
Trần Diệc Minh xua xua tay với vệ sĩ, cho người lui đi.
Tóm lại tới cũng tới rồi anh cũng không thể trực tiếp đuổi người.
Minh Ương quét mắt một vòng, sau đó cầm một cái khăn lông ướt màu trắng trên bàn bắt đầu lau tay, lúc này Bùi Vân Dã mới để ý thấy tây trang màu trắng của cậu dính chút bùn.
Khu biệt thự Viễn Sơn này bốn bề toàn núi, trừ một con đường đèo lên núi cũng không còn đường nào khác, riêng tư cũng vô cùng an toàn, chỉ cần lắp rào chắn ở con đường dưới chân núi, người không liên quan bình thường không vào được, xem ra Minh Ương thật sự phí chút công sức.
“Không mời Minh thiếu thật sự là thiếu sót của tôi.
”
Trần Diệc Minh nói lời xã giao, sau đó bày ra nụ cười giả tạo với Minh Ương lại nói tiếp: “Chỉ là người bình thường không thể hiểu được tâm tư của Minh thiếu, vẫn là từng người bình an* là tốt hơn.
”
(*各自安好 các tự an hảo.
)
Đây là nói Minh Ương âm tình bất định*, không muốn làm bạn với cậu.
(*Tính cách không bình thường, hỉ nộ bất chợt.
)
Còn không phải là âm tình bất định sao, đầu tiên là bỏ 50 triệu đầu tư, tiếp đó lại ỷ vào mình là nhà đầu tư lớn muốn đổi nữ chính, hiện lại trả đầu tư, cậu lại ở Mộng Toa đánh Dịch Gia Nghệ một trận.
Trần Diệc Minh nói rất rõ ràng, nhưng Minh Ương lại giả bộ hồ đồ.
Cậu cười với Trần Diệc Minh, sau đó ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Bùi Vân Dã, “Muốn gặp mặt Bùi thiếu, cũng thật khó.
”
Nói xong cậu lại dịch đến bên cạnh Bùi Vân Dã gần thêm một chút, thậm chí vươn ngón tay, chọc chọc vào đầu gối của Bùi Vân Dã, tràn đầy ý khiêu khích.
Dường như đuôi lông mày Bùi Vân Dã giật một cái, hắn rũ mắt, ánh mắt chăm chú vào ngón tay như bạch ngọc kia.
Ngay vào lúc Trần Diệc Minh cho rằng Bùi Vân Dã sẽ ra tay, hắn lại dựa vào sô pha một cách thả lỏng, nói lời vui đùa một câu hai nghĩa với giọng điệu nhàn nhạt: “Minh thiếu chính là bò lên trên từng chút một như thế này?”
Khóe miệng Minh Ương cong lên, “Đúng vậy.
”
“Sơn không đến ta mà nói, ta đành phải đi gặp sơn.
”
(*山不来就我, 我只好去见山: ý là đối phương không chủ động thì mình sẽ chủ động.
)
Bầu không khí kỳ quái kia lại tới, Trần Diệc Minh nhìn trái một chút nhìn phải một chút, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cho dù là ánh mắt hay là động tác của Minh Ương, ý tứ đều quá rõ ràng.
Mỗi lần ý tưởng này xuất hiện trong đầu anh đều khiến anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh là cong, cũng thật sự thừa nhận ai có chút thẩm mỹ đều sẽ sinh ra ý đồ không an phận đối với khuôn mặt của Bùi Vân Dã, nhưng khí tràng của Bùi Vân Dã lại là khiến người nhìn thôi đã sợ.
Đệch, Minh Ương này thật đúng là kẻ điên.
Bồi bàn bên ngoài vừa lúc tiến vào nhắc nhở Trần Diệc Minh bánh kem đã chuẩn bị xong, Trần Diệc Minh vội rời đi nơi thị phi này, trong phòng chỉ còn lại Bùi Vân Dã và Minh Ương.
“Vì sao trốn tôi?” Bàn tay làm loạn của Minh Ương thu về.
Bùi Vân Dã lộ vẻ kinh ngạc đưa mắt nhìn qua, “Sao Minh thiếu lại nói lời này.
”
“E hèm.
” Minh Ương nói: “Điện thoại không nghe, tin nhắn không hồi âm, ngay cả cửa công ty cũng không cho tôi vào.
”
Giọng điệu của cậu u oán, càng nói càng giống như một oán nam khuê phòng tìm tra nam đòi cách nói.
Hiện tại Bùi Vân Dã thật sự cảm thấy đầu óc người này có bệnh.
Lười tốn miệng lưỡi với cậu, Bùi Vân Dã đứng dậy muốn đi, Minh Ương lại bỗng nhiên làm khó dễ, duỗi tay chắn ở trước mặt Bùi Vân Dã.
Bùi Vân Dã rũ mắt nói với vẻ lãnh đạm: “Minh thiếu muốn thử, tôi vui lòng chơi một chút.
Nhưng hiện tại, tôi không có hứng thú, cho nên Minh thiếu vẫn là đừng đến trêu chọc tôi nữa thì tốt hơn.
”
Minh Ương không có ý kiến, nhưng cũng không tính toán tránh ra.
Bùi Vân Dã liếc mắt, quan sát cậu hai giây, đưa ra kiến nghị hết sức có lòng tốt:
“Nếu có thời gian thì nên đi kiểm tra đầu óc.
Bạn đang đọc bộ truyện Tận Tình tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tận Tình, truyện Tận Tình , đọc truyện Tận Tình full , Tận Tình full , Tận Tình chương mới