Mạnh Kiều không ngờ rằng người đàn ông như Trần Vũ sẽ đỏ mắt trước mặt người phụ nữ mà anh vừa quen biết ngày đầu tiên.
Khi cô lấy ra ảnh của Chu Minh Xuyên, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khóe mắt Trần Vũ bắt đầu ửng đỏ.
Mạnh Kiều không biết thế nào, lồ ng ngực cũng chùng xuống, cô biết đã tìm đúng người rồi.
"Cô và anh ấy có quan hệ gì?" Trần Vũ im lặng rất lâu, mở miệng hỏi.
Mạnh Kiều trả lời: "Bạn bè." Ánh mắt thoáng vẻ cô đơn nhưng lại lập tức được che giấu: "Anh quen biết anh ấy?"
Cảm giác sốt ruột khi biết bản thân sắp đến gần sự thật trào dâng trong lòng Mạnh Kiều, cô thế mà lại lúng túng, sợ rằng sẽ không lấy được câu trả lời cô mong muốn.
Trần Vũ vẫn nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, sau đó đứng lên nói: "Cô đi với tôi."
Trần Vũ dẫn Mạnh Kiều rời khởi quán cà phê, ngồi thang máy lên tầng ba câu lạc bộ, nơi đó là phòng cất giữ tư nhân của Trần Vũ, bên trong chứa rất nhiều hồi ức năm đó anh ấy đua xe ở Châu Âu.
Chỉ là chỗ kia, ngay cả bản thân anh ấy cũng rất ít khi đi vào đó.
Trần Vũ nhẹ nhàng nhấn mở đèn, đây là một căn phòng nhỏ vỏn vẹn mười mấy mét vuông, Mạnh Kiều theo chân người đàn ông, cảm xúc cũng càng thêm kích động.
Cô không kịp chờ đợi, nhìn từng lớp từng lớp ảnh trên kệ trưng bài, tất cả đều là hồi ức năm đó Trần Vũ lưu lại.
Trần Vũ đứng ở cửa chuẩn bị tâm lý trước, sau đó mới đi tới một hàng kệ tận cùng bên trong để tìm đồ.
"Chỗ này." Người đàn ông nói, Mạnh Kiều rất căng thẳng, cô vội vàng đi tới bên cạnh Trần Vũ, nhìn thấy những bức ảnh mà anh ấy muốn cho cô xem.
Trong đại sảnh khách sạn nguy nga lộng lẫy, hai thiếu niên cởi mở cười to khoác vai đứng bên nhau.
Bọn họ mặc quần áo đua xe màu sắc khác nhau, mỗi bên tay cầm một cái nón đua xe cá nhân.
Người xung quanh qua lại vội vã mơ hồ, ánh đèn khách sạn mờ nhạt, chỉ có nụ cười của hai người đàn ông chân thành rực rỡ.
Mạnh Kiều nhìn tấm ảnh này thật lâu, bởi vì hai người đàn ông kia, một người là Chu Minh Xuyên, một người là Trần Vũ.
Cổ họng cô nghẹn lại, hồi lâu cũng không được một câu.
Giống như một kẻ cắp hồi ức, từng chút từng chút dòm ngó quá khứ của người đàn ông kia.
"Anh…" Mạnh Kiều thấp giọng mở miệng, "Anh quen biết anh ấy?"
Ánh mắt Trần Vũ cũng nặng nề nhìn tấm hình cũ, anh ấy bỗng nhiên cười một tiếng thật thấp, như thể nghĩ tới điều gì vui vẻ: "Ừ, chẳng qua là cũng chỉ có duyên gặp một lần."
"Tính ra thì chắc hẳn là vào năm năm trước, lúc đó tôi còn đau khổ vùng vẫy ở trong vũng bùn tranh tài F3, sống chết không vào được cuộc thi GP2. Nhưng có một lần cuộc thi GP2 cử hành tại Utrecht, câu lạc bộ chúng tôi có tư cách đi thi thử, tôi liền đi theo. Ở đó tôi gặp được Joe."
"Không sợ cô chê cười, khi đó tôi đã sắp qua tuổi tác vàng của tuyển thủ đua xe nhưng thành quả cuộc thi luôn không thể đột phá. Tuy vậy, tôi lại gặp gỡ tuyển thủ thiên tài Joe. Khi đó anh ấy mới chỉ 20 tuổi đã bộc lộ tài năng trong nhiều cuộc thi GP2, tất cả mọi người đều biết, việc anh ấy lấy được giải quán quân F1 chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian."
"Ngày đó chúng tôi kết thúc huấn luyện, đúng lúc ở trong đại sảnh khách sạn gặp gỡ anh ấy, bèn cùng nhau chụp một tấm ảnh, chỉ là không ngờ..." Ánh mắt phiền muộn của Trần Vũ rơi trên khung ảnh, tạm dừng một lúc: "Chỉ là không ngờ, sau này anh ấy lại gặp chuyện như vậy."
Mạnh Kiều biết chuyện anh ấy nói là chuyện Chu Minh Xuyên bỏ thi.
"Anh biết khi đó vì sao anh ấy bỏ thi không?"
Trần Vũ thu hồi ánh mắt từ khung ảnh, anh mang theo vẻ dò xét nhìn Mạnh Kiều.
"Cô Mạnh, tôi mạo muội hỏi thăm, cô nói bạn bè muốn đua xe, chẳng lẽ chính là..."
"Ừ." Mạnh Kiều không có nửa phần chần chừ.
Một loại cảm xúc phủ đầy bụi thật lâu và hồi ức phút chốc bay lên trong lòng Trần Vũ, anh ấy đ è xuống cảm xúc khó có thể kiềm chế, chậm rãi nói: "Cô nói, Joe ở Thành phố Quý?"
"Đúng vậy, tên tiếng Trung của anh ấy là Chu Minh Xuyên, là bạn... Của tôi, " Trần Vũ không biết, lúc này Mạnh Kiều cũng kích động giống anh ấy.
Người đàn ông như thể đã chết này lại từng là vị thần trong lòng rất nhiều người.
Hai bàn tay Trần Vũ dán sát vào gương mặt của anh ấy trên ảnh, hai cánh tay khẽ run, người mà anh ấy đã từng kính trọng, người đã từng buông tha ước mơ của chính mình, người mà anh ấy đã từng thương tiếc, sau nhiều năm đột nhiên dùng hình thức không cách nào tiên đoán được thức tỉnh kí ức của anh ấy.
Trần Vũ rõ ràng đã là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nhưng trong lòng vẫn mãnh liệt dâng trào giống như nhiều năm trước.
Sự nhiệt tình nồng đậm thần thánh bất khả xâm phạm với đua xe cuồn cuộn trào dâng.
Trần Vũ nhẹ nhàng buông cánh tay xuống, nghiêm túc lại thành khẩn hỏi:
"Cô có thể, đưa tôi đi gặp anh ấy hay không?"
"Có thể." Mạnh Kiều gật đầu một cái, cảm xúc của người đàn ông cũng ảnh hưởng đến cô, cô nghẹn ngào, quay lại vấn đề cô quan tâm nhất: "Anh có nghe nói bất cứ nguyên nhân nào liên quan đến anh ấy bỏ thi chưa?"
Trần Vũ cúi đầu suy tư một lát, "Lúc anh ấy tuyên bố bỏ thi không có công khai bất cứ gì liên quan đến nguyên nhân, nhưng trong giới quả thực có người đồn đãi, nói là bởi vì tuyển thủ tên Thierry."
"Thierry?" Lại là một người Mạnh Kiều không biết.
Bạn đang đọc bộ truyện Tặng Em 180 Dặm tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Tặng Em 180 Dặm, truyện Tặng Em 180 Dặm , đọc truyện Tặng Em 180 Dặm full , Tặng Em 180 Dặm full , Tặng Em 180 Dặm chương mới