*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Carly
Beta: Kyotana
Đường Miểu trong lòng cười thầm, dừng lại cước bộ, chỉ vào Charles ra lệnh: “Nằm xuống.”
Charles lập tức phanh lại, kêu ô ô một tiếng, ngoan ngoãn nằm rạp xuống đất, thỉnh thoảng còn vẫy vẫy cái đuôi. Đường Miểu phất tay với Đường Hâm, tiếp tục chạy xung quanh bể bơi. Đường Hâm sách một tiếng, lắc đầu quay lại giường, lại đem mình vùi vào trong chăn.
Đường Miểu chạy hơn ba mươi vòng, thẳng cho đến khi thở hồng hộc mới dừng lại, vừa dùng khăn mặt trên cổ lau mồ hôi vừa đi về phòng.
Đường Tư Hoàng đột nhiên hoàn hồn, thấy thiếu niên đã không còn trong vườn, thần sắc khó lường không thể nhìn được gì, không nhanh không chậm trở về giường.
Đường Miểu trở lại phòng tắm rửa thay quần áo, khi xuống lầu, người hầu đã làm xong bữa sáng. Trong biệt thự rất yên tĩnh, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được tiếng người hầu đi tới đi lui. Một nữ hầu cung kính đứng một bên, lặng lẽ quan sát tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia hình như không giống bình thường, sắc mặt tựa hồ hoạt bát sáng sủa hơn rất nhiều.
Đường Miểu ăn sáng xong, nói với nữ hầu: “Tôi hiện tại muốn ra ngoài, nếu cha có hỏi, thì nói ta qua nhà bạn rồi, trước bữa trưa sẽ về.” Cậu có ý định ra chợ hoa mua một chậu hoa chuyển vào không gian. Còn vì cái gì cậu không trực tiếp lấy hoa ở vườn nhà mình? Bởi cậu không còn là một tên ngu xuẩn, bi kịch Đường Tư Hoàng chết trước mặt cậu ở kiếp trước đã làm cậu trở nên hoài nghi cùng cẩn thận, mọi thứ đều phải được xem xét kỹ càng. Hệ thống bảo vệ của Đường gia cực kỳ hoàn hảo, ngoại trừ trong phòng, từng góc hẻo lánh đều được giám sát qua camera 24 tiếng. Nếu như phát hiện có người đào cây trong nhà mình, chắc chắn lại phải một hồi giải thích. Gia sư chiều mới đến, sáng nay xem như ra ngoài giải sầu đi.
“Dạ, tiểu thiếu gia.” Nữ hầu đáp.
“Nhà người bạn nào?” Một đạo thanh âm từ tính trầm ổn truyền từ cầu thang xuống, Đường Tư Hoàng âu phục giày da, chậm rãi đi xuống.
Đường Miểu kinh ngạc ngẩng đầu, đứng dậy nói: “Cha, sớm. Là nhà Phương Lễ.” Cha rất ít khi quan tâm chuyện bạn bè cậu, sao hôm nay lại hỏi như thế?
Đường Tư Hoàng bước tới bàn ăn ngồi xuống, không nói lời nào nhìn cậu nửa ngày, mới cầm lấy một tờ báo sáng được đặt bên cạnh.
“Nhớ về sớm, gia sư hai giờ tới.”
“Dạ.” Đường Miểu thấy y không còn nhắn nhủ gì khác, nói một tiếng “Hẹn gặp lại cha”, liền cầm lấy balô đi ra ngoài.
Để tài xế đưa mình đến trung tâm chợ, đợi lúc gã rời đi, Đường Miểu đón một chiếc xe khác đi tới chợ hoa. Cậu nguyên bản tính mua một chậu hoa thử xem, đi dạo một vòng, lại nhìn trúng một chậu phượng tiên hoa[1] và hai bồn hoa sơn chi[2], liền dứt khoát mua toàn bộ.
Ra khỏi chợ hoa, đường miêu tìm một toilet công cộng, chỉ có chỗ này là tuyệt đối không bị giám sát. Sau khi vào toilet, thì ôm ba chậu hoa tiến vào không gian. Cậu cũng không quên mua một cái xẻng nhỏ, ngay chỗ đất cạnh con đường đá tùy tiện đào ba cái hố nhỏ, bỏ ba gốc hoa vào. Sau khi lấp đất lại, cậu liền mở một chai nước khoáng tưới nước cho chúng.
Đúng lúc này, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua. Đường Miểu thấy thoải mái mà ngẩng đầu, đột nhiên chấn động đứng thẳng dậy. Từ lần đầu tiên cậu vào không gian cho tới giờ, cậu chưa hề thấy bất cứ cơn gió nào trong đây. Nhưng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Cậu ngẩng đầu nhìn về phía rừng cây, quả nhiên thấy lá cây khẽ lay động trong gió.
—————————————————
[1] Phượng tiên hoa: Bóng nước (danh pháp hai phần: Impatiens balsamina) còn gọi là móng tay, phượng tiên hoa, là một loài thực vật thuộc họ Bóng nước (Balsaminaceae); thường phân bố ở Ấn Độ, Trung Quốc và khu vực Đông Nam Á
[2] Hoa sơn chi: hay còn gọi là Dành dành hoặc chi tử, thuỷ hoàng chi, mác làng cương
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!