Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Nu Thục tần
Trời mưa tầm tã, từng hạt mưa rơi nghiêng nghiêng, xối xuống làm nền gạch xanh trên đường sạch bong không nhiễm một hạt bụi. Đèn lồng trước cửa lay động trong gió thảm mưa sầu, một chút ánh sáng lọt qua giấy dai chiếu lên trên mặt đất, tạo thành một vệt sáng mờ nhạt. Một thái giám đứng trước cửa, dưới vệt ánh sáng kia, mi mắt rũ xuống, không rõ là tỉnh hay ngủ gật.
Gạch dính nước nên trơn như bôi mỡ, đế giày hoa giẫm lên không may trơn trượt, thiếu chút nữa ngã sấp. Người bên cạnh kịp thời vươn đôi tay tới đỡ lấy khuỷu tay bà, thấp giọng nói: "Chủ tử cẩn thận, mặt đất rất trơn."
Ngoài tiếng mưa rơi, đây là tiếng động duy nhất vang lên trong không gian tĩnh mịch. Mẫn Quý Thái phi chậm rãi đảo mắt: "Sợ là Hoàng hậu không còn chống đỡ nổi nữa rồi?"
Hoàng hậu bệnh đã lâu, đã sớm không chống đỡ được nữa rồi. Sống chết chỉ là một cánh cửa có thể mở ra bất cứ lúc nào, vượt từ đầu cửa này đến đầu cửa kia không cần tốn nhiều sức.
Thiện ma ma quay đầu lại, mắt nhìn Từ Ninh cung: "Dù Lão phật gia chưa nói rõ nhưng lúc này lại thương nghị chuyện ai tiếp quản lục cung, có vẻ là muốn lập Hoàng Quý phi. Chuyện của Hoàng hậu vừa xảy ra sẽ có rất nhiều việc phải xử lý, từ lớn là tổ chức tang lễ đến nhỏ là 100 ngày lần thứ nhất, tất cả đều phải có người sắp xếp. Thái hậu tin Phật, chỉ quan tâm thực đơn món chay, các việc còn lại đều không hỏi đến. Thái hoàng Thái hậu Lão phật gia đã cao tuổi, cho dù ngoài mặt có hỏi đến chuyện của tiểu bối là Vạn tuế gia nhưng quá mức bề bộn nhiều việc, do vậy tinh thần cũng mệt mỏi."
"Hoàng Quý phi..." Sau khi Mẫn Quý Thái phi cân nhắc, ba chữ kia thoát ra khỏi miệng, một lúc lâu sau mới nói: "Ngươi đoán ý Hoàng thượng thế nào?"
Mưa xối trên mặt dù phát ra tiếng ù ù, giữa tiếng mưa rơi rung trời, Thiện ma ma lắc đầu: "Sợ là không có ý này. Trước mắt sắc phong Hoàng Quý phi, năm sau khi tang kỳ của Tiên Hoàng hậu đầy một năm mới lập Hoàng hậu. Hoàng thượng mưu lược tính toán thâm sâu, hiện giờ hậu cung mỗi người một ý. Lập người hợp ý, dù sao cũng phải làm bia đỡ. Lập người không hợp ý, về sau chính là Kế hậu, khó tránh khỏi Đế Hậu không hòa thuận, chẳng thà để trống Hậu vị còn hơn."
"Nào có thể chứ." Quý Thái phi nói: "Nước không thể một ngày không Hậu, dù trong lòng miễn cưỡng cũng phải tôn trọng lễ pháp tổ tông."
Thiện ma ma đỡ bà, đi từng bước trên đường hẻm thẳng tắp. Lúc trước mưa lớn, bọt nước bắn lên cao hơn so với đế giày, làm ướt cả góc áo. Hiện tại mưa đã ngớt, hạt mưa sắc bén dưới chân hóa thành gợn sóng ngắn ngủi, nhanh chóng chảy về chỗ trũng hai bên đường.
Thiện ma ma nói: "Trong lòng Hoàng thượng đều có suy tính. Chỉ là lần trước chuyện tiếp quản lục cung, khi nói chuyện cùng nhau, Vạn tuế gia đã vái lạy Thái hậu, nhờ Thái hậu tạm thời quán xuyến chu toàn. Thái hậu nào đã từng quản những việc này, một miếng tô lạc[1] nghẹn trong cổ họng, suýt chút nữa sặc chết.”
[1] Tô lạc (酥酪): phô mai sữa đông, món tráng miệng làm chủ yếu từ sữa dê, sữa bò.
Mẫn Quý Thái phi cười rộ lên, nói về vị Thái hậu kia, đó thực sự là một người rộng rãi. Lúc trước các bà cùng sống trong hậu cung của Tiên đế, không ai được sủng, năm đó sau khi Tiên Hoàng hậu băng thệ, Thái hậu bèn ngồi vào vị trí trống. Bà ấy không phải mẹ đẻ của Hoàng đế, lại dựa vào tính tình ăn được ngủ được mà được nuôi Đại Hoàng tử, làm mẫu thân trên danh nghĩa của Hoàng đế. Xuất thân của một người vẫn là quan trọng nhất, Thái hậu là chất nữ của Thái hoàng thái hậu, suy cho cùng địa vị hôm nay phụ thuộc rất nhiều vào thế lực nhà mẹ đẻ.
"Ngươi nói.." Quý Thái phi quay đầu nhìn Thiện ma ma: "Sau khi tuyển tú, ai có thể có được phúc phận này?"
Thiện ma ma là người thông minh, cũng chọn lời chủ tử thích nghe, cười nói: "Theo ngu kiến của nô tài, cách cách nhà Công gia chúng ta nổi bật nhất trong đám cô nương. Hơn nữa có ngài dìu dắt, Lão phật gia nể mặt ngài, tuy không thể làm Hoàng hậu nhưng phong Phi thì chắc chắn không sai được."
Sắc mặt Mẫn Quý Thái phi nhàn nhạt, dường như đáp án này cũng không làm bà vui mừng. Bà chầm chậm bước đi, Phật châu bằng bồ đề trong tay va chạm với áo choàng phát ra tiếng vang nho nhỏ: "Trong cung này sâu tựa miệng giếng, vào được rồi thì đừng mong bò ra ngoài. Nhưng không vào lại thiếu vinh quang, vào được rồi ngồi dưới đáy giếng khóc cũng không quan trọng, dù sao cũng không ai nhìn thấy."
Đây là đạo lý sau khi bị giam cầm hơn hai mươi năm trong nhà tù vàng son này bà mới rút ra được. Nếu biết ngay từ đầu, bà còn đi vào đường cũ không? Có lẽ là vẫn sẽ đi. Nữ nhân trong cung phấn đấu chưa bao giờ vì chính mình, lúc mới vào cung sống vì nhà mẹ đẻ, đến khi nhận ơn vua, có hài tử thì lại sống vì hài tử. Quý Thái phi không có con, năm đó Tam Hoàng tử từng được đưa tới cho bà nuôi dưỡng, cuối cùng lại chết yểu. Bà với trẻ con duyên mỏng, không cần quá hao tâm tổn sức, việc giúp đỡ đứa nhỏ nhà mẹ đẻ vào cung cũng coi như có người bầu bạn.
Mưa tạnh dần, trời cũng đã tối đen. Mỗi một góc Tử Cấm Thành đều phát ra tiếng bản lề cửa kẽo kẹt chuyển động, âm điệu bi thương kéo dài triền miên. Bọn thái giám Kính Sự phòng khêu đèn lồng, đứng trước Càn Thanh môn thét to: "Các đại nhân, ban tiền và lương thực[2]."
[2] Thông báo đóng cửa cung. Tuy nhiên Hoàng đế cho rằng nói "đóng cửa" không may mắn nên quy ước nói "ban tiền và lương thực".
Thị vệ đang túc trực lại truyền tin tức khắp bốn hướng: "Khóa cửa lại."
Tiếng gõ mõ tùng tùng vang lên, một lão thái giám dẫn theo đồ đệ đi qua Đông Trường phố, giữa bóng đêm mông lung, kéo dài giọng lặp lại lần nữa: "Ban tiền và lương thực, chú ý đèn dầu..."
Đây là một tràng nghi thức long trọng nối tiếp nhau, diễn ra mỗi ngày không ngại phiền chán, mỗi lần đều đúng giờ.
Quý Thái phi là lão nhân trong cung, lại vì tuân theo ý chỉ mà đến nghị sự, bởi vậy không giống những cung nữ nghe đóng cửa là dáng vẻ vội vàng. Bà vẫn bước từng bước, chậm rãi đi qua Vĩnh Khang tả môn. Qua Vĩnh Khang tả môn, hướng đi Long Tông môn chính là Quân Cơ xử, nhìn nghiêng sang bên cạnh có thể thấy tấm biển sắt "Hậu cung không được tham gia vào chính sự".
Bà bỗng dừng chân lại, không nhúc nhích. Thiện ma ma kinh ngạc, thấp giọng hỏi: "Chủ tử, có chuyện gì vậy?"
Quý Thái phi làm động tác "im lặng": "Ngươi nghe xem..."
Cẩn thận phân biệt, trong gió mang theo tiếng khóc mơ hồ khiến lòng người run run, dường như truyền đến từ Chung Túy cung. Nhưng nghe lại, có vẻ không giống. Mẫn Quý Thái phi ngẩng đầu xem phương hướng lá cây bị gió thổi, năm nay rét tháng ba, lúc này là gió Tây thổi, đoán chừng có người khóc xin ở Tây Hoa môn, xin ý chỉ tiến cung diện thánh.
Trong cung có quy định: nếu đã khóa cửa, không phải chuyện lớn như hỏa hoạn thì tuyệt đối không mở cửa. Mẫn Quý Thái phi nghe tiếng "Chủ tử... cầu kiến" đứt quãng kia, buồn bã thở dài. Tình cảm nhà Đế vương thật đạm bạc, nhìn cách đối đãi của Hoàng đế với Hoàng hậu mà xem, sự xa cách lạnh nhạt lộ ra từ trong xương cốt, còn không bằng một gia đình bình thường.
...
Cuối cùng tin tức Tiết Phúc tấn dập đầu ở Tây Hoa môn vẫn không chấn động bằng tin Hoàng hậu hoăng thệ. Thời điểm gần rạng sáng, trong thành vang lên tiếng chuông tang, mỗi tiếng gõ đều tạo ra chuỗi dư âm chấn động.
Màn trên giường được vén lên cao, Anh Minh bước chân trần khỏi giường, vẫn ngây ngẩn ra, nhìn ra ngoài Lăng Hoa môn mới tờ mờ sáng, hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Trắc phúc tấn tiến vào từ bên ngoài, đã thắt khăn trắng trên đầu, vừa sai nha hoàn hầu hạ Anh Minh mặc quần áo trắng vừa nói: "Hoàng hậu chủ tử hoăng rồi, a mã con nhận lệnh Quân Cơ xử, canh bốn đã tiến cung lo liệu tang lễ rồi, ta thấy con ngủ nên không nói cho con."
Tiết trời đầu xuân, không khí vẫn còn lạnh, từng đợt khí lạnh như nước bao vây khắp cơ thể, Anh Minh ôm cánh tay, trong lòng hoảng sợ không tin: "Hôm kia con đi gặp Hoàng hậu, tinh thần ngài ấy cũng không tệ lắm, sao nói mất liền mất rồi..."
Bạn đang đọc bộ truyện Thâm Cung Hỗn Loạn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thâm Cung Hỗn Loạn, truyện Thâm Cung Hỗn Loạn , đọc truyện Thâm Cung Hỗn Loạn full , Thâm Cung Hỗn Loạn full , Thâm Cung Hỗn Loạn chương mới