* Cốc vũ: mưa rào, vào khoảng ngày 19, 20 hay 21 tháng tư.
Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Khắp nơi trong cung đều có tai mắt, vốn những chuyện riêng tư thì không thể để cho người thứ ba nghe thấy, rơi nước mắt cũng không được để cho người thứ ba nhìn thấy.
Nàng cúi đầu khóc sụt sùi, Tùng Cách hạ đèn sừng dê xuống thấp thêm một chút. Ánh nến mờ nhạt chiếu sáng một mảng nhỏ dưới chân, Tùng Cách nói: “Ban đêm có chút lạnh, ngày mai vẫn nên mang theo một cái áo choàng, đến lúc về thì khoác thêm ở ngoài.”
Phía trước là đến Huy Âm tả môn, đây là một cửa cấm quan trọng thứ hai trừ cửa Từ Ninh cung ra. Thái giám đứng gác buông thõng tay, giống như thần canh cửa đứng hầu hai bên trái phải. Anh Minh hít một hơi dài, thu hết nước mắt trong mắt lại, lại thả lỏng vẻ mặt ra, làm động tác nhún eo với hai thái giám rồi xách váy bước qua ngạch cửa.
Lại đi về phía trước, xuyên qua một đường tương đối hẹp và dài chính là Đầu Sở điện mà Thái hoàng Thái hậu ban cho nàng. Chỗ kia xem như là một tứ hợp viện không nhỏ, có dãy nhà sau [1], có đảo tọa [2], cũng có sương phòng [3] gì đó.
[1] dãy nhà sau: dãy nhà phía sau và song song với nhà chính
[2] đảo tọa: dãy nhà quay mặt vào đối diện với dãy nhà chính
[3] sương phòng: dãy nhà nằm ở hai bên hông.
Dĩ nhiên Anh Minh ở tại nhà chính, tất cả cuộc sống hàng ngày đều có người chuyên môn hầu hạ. Trước khi Tùng Cách đến thì có Thước Ấn làm bạn với nàng, đêm nay đến lượt Thước Ấn phải trực đêm ở Từ Ninh cung, không có người ngoài nên nói chuyện trong nhà cũng không cần phải kiêng kị.
Trong phòng thắp đèn, hai tiểu cung nữ tiến lên nhún eo thỉnh an, giọng nói mềm mại: “Lão phật gia phân phó Thượng Y cục đưa xiêm y dự bị của cô nương tới, nô tỳ cất trong tủ khảm trai cho cô nương, mở cửa tủ ra là thấy. Nước ấm rửa mặt ban đêm cũng đã gọi người đưa tới để ở thùng gỗ dưới hiên, lát nữa sẽ có người đến thu dọn. Hôm nay cô nương cũng mệt rồi, nên sớm đi nghỉ ngơi, có gì phân phó cứ gọi cho bọn nô tỳ, bọn nô tỳ ở ngay đảo tọa phía trước trực đêm cho cô nương.”
Anh Minh khẽ gật đầu đuổi các nàng đi, trong bắc phòng (nhà chính) này lập tức hoàn toàn an tĩnh lại. Nàng cho Tùng Cách ngồi xuống, lúc này mới buông tay ra, mở ra từng lớp từng lớp khăn tay. Khăn tay hình hoa cẩm chướng bao lấy thuyền hạt kia, trên thuyền hạt phết qua một lớp dầu tùng, ở dưới đèn phát ra ánh sáng ôn nhuận như hổ phách.
Nàng lặng im một chút rồi mới hỏi Tùng Cách: “Trắc Phúc tấn không thay ta trả thứ đồ này cho Tam gia à?”
Tùng Cách nói trả rồi: “Vốn dĩ ngày đó Tam gia tới để thương nghị về đại định (đại hôn), từ đầu đến cuối đều hoàn toàn chân thành... Phúc tấn nói đi nói lại ba lần không được, đành đuổi người và trả cả lễ vật đính hôn năm ngoái đã nhận về Hải gia. Trắc Phúc tấn tự tay đưa thuyền hạt này đến tay Hải Tam gia nói cô nương làm chậm trễ Tam gia, xin Tam gia kiếm mối lương duyên khác. Tam gia đứng ở nơi đó, dáng vẻ kia...” Nói đến đoạn sau nàng thở dài có chút không đành lòng nói nữa.
Anh Minh nhẹ nhàng vuốt ve mui thuyền nho nhỏ kia, thì thào nói: “Sao hắn lại không cầm về chứ...”
Tùng Cách nói: “Ý của Tam gia là đã cho cô nương thì chính là của cô nương, cho dù cô nương không thể trở lại thì thà hắn vứt đi cũng tuyệt không cầm về. Trắc Phúc tấn cảm động trước một mảnh chân tình của Tam gia với cô nương nên để nó lại. Vốn không nên mang cho cô nương, Trắc Phúc tấn còn nói cô nương thích cái này, coi như để lại chơi, không để người khác nhìn thấy thì cũng không sao.”
Anh Minh không nói nên lời, thật lâu sau, trên mặt khó khăn nặn ra một nụ cười: “Đúng là không nên mang vào, hữu duyên vô phận, giữ lại kỷ niệm cũng chỉ thêm phiền não.”
Tùng Cách nhìn nàng, khuôn mặt dưới ánh nến phủ thêm một tầng vàng nhạt óng ánh, giữa đối chân mày thấp thoáng toát lên nét bi thương mềm mại, giống bức ảnh Ngư lam Quan Âm [4] được thờ ở bàn cao trong viện.
[4] Ngư lam Quan Âm: Là một trong ba mươi bức tranh về Quan Âm. Hình ảnh Quan Âm đứng trên mây và cầm một giỏ tre trên tay có mang theo cá.
Cô nương nhà nàng từ trước đến giờ đều rất hiểu biết, cái gì nên muốn, cái gì không nên muốn, nàng đều có chừng mực hơn so với mọi người. Chỉ là Hải gia ca nhi này dường như cũng làm cho nàng có chút không bỏ xuống được, nàng nắm chặt thuyền hạt, chặt rồi lại lỏng, cuối cùng ngượng ngùng cười nói: “Thật ra cho đến tận bây giờ trong lòng ta vẫn còn có chút hi vọng xa vời, mỗi lần đi gặp Lão Phật gia ta đều trông mong bà ấy có thể nói cho ta về nhà. Hoặc là Hoàng thượng thật sự không chấp nhận được ta, đuổi ta ra khỏi cung cũng được...” Nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Đáng tiếc... Ta không ra được, cho dù chết cũng phải chết trong cung này.”
Tùng Cách giật mình, trong lòng có chút thắt lại. Chủ tử của nàng từ trước đến nay tấm lòng cởi mở, sẽ không bởi vì gặp chuyện trắc trở mà dễ dàng nghĩ đến chuyện sống chết. Chẳng lẽ trong cung có chú thuật gì đó, trước khi tiến cung là một người sống vui vẻ, không bao lâu thì sẽ bị bức chết bức điên à? Nàng cố hết sức kéo chủ tử lại: “Chủ tử, người không nên suy nghĩ lung tung.”
Nếu Tùng Cách là con mèo thì hẳn là lúc này lông đều xù lên rồi. Anh Minh cũng chỉ thuận miệng nói thế, thấy nàng ấy như vậy bèn nở nụ cười.
“Ngươi đừng sợ, ta có chết tử tế cũng không bằng còn sống, không có tính tình lớn như vậy đâu. Thật ra thế giới trong cung cũng không nhỏ, cũng có đạo lý đối nhân xử thế cùng củi gạo dầu muối, chẳng qua chỉ là bị vây trong tường cao, bình thường không được thấy phong cảnh bên ngoài thành.” Nàng vừa nói vừa đặt người nằm xuống, chiếc thuyền hạt trám đặt ở trên ngực, mang theo chút ý cười nói: “Tử Cấm thành là thành ở trong thành, một vòng nhỏ trong Tứ Cửu thành [5]. Những cung nữ thái giám hành động có quy củ hơn so với trên đường phố, ăn nói cũng càng thanh nhã hơn một ít. Nếu nói về cá nhân thì cũng là ngây người ở trên một chỗ mà thôi. Trong lòng ta bị đè nén không phải vì chỗ này nhỏ hẹp, mà bởi vì cảm thấy thân bất do kỷ (không thể tự quyết), cảm thấy sợ hãi, không biết phải làm thế nào mới tốt.”
[5] Tứ Cửu thành: Là chỉ bốn cửa thành của Hoàng thành, chín cửa thành của Nội thành. Bốn cửa Hoàng thành theo thứ tự là Thiên An môn, An môn, Đông An môn, Tây An môn; Mà chín cửa thành theo thứ tự là Chính Dương môn (Cửa trước), Sùng Văn môn, Tuyên Vũ môn, Triêu Dương môn, Phụ Thành môn, cổng Đông Trực môn, Tây Trực môn, Yên Ổn môn, Đức Thắng môn.
Tùng Cách nói vâng: “Nhưng người ngẫm lại xem, người ở nhà cũng phải từng bước cẩn thận. Hầu hạ trước mặt Phúc tấn cũng phải chú ý lời nói, phải kiếm chút thể diện cho Trắc Phúc tấn.”
Nàng ừ một tiếng: “Là như thế, ta ở nhà kiếm thể diện cho nãi nãi ta, vào cung kiếm thể diện cho Tề gia. Con người tồn tại không phải vì thể diện sao.”
Tùng Cách cuống quýt gật đầu. Nàng mới vừa vào cung còn thấy ngạc nhiên với tất cả mọi thứ, liền đè thấp giọng hỏi: “Chủ tử, ngài đã gặp Hoàng thượng rồi à?”
Anh Minh nói đã gặp: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Ngài ấy có hòa nhã với người không? Ta sợ ngài ấy không chào đón người.”
Anh Minh nghe xong thì cười một tiếng, dù sao nàng cũng không trông cậy vào việc Hoàng đế chào đón nàng, bởi thế có hòa nhã hay không nàng cũng không để trong lòng.
Nhưng nàng vẫn khá chắc chắn: “Hoàng thượng là người ôn hòa nhất, nếu ngươi không trêu chọc hắn thì hắn cũng không trêu chọc ngươi. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn tuân thủ quy củ thì căn bản hắn cũng không thèm gây khó dễ với ngươi.”
Bạn đang đọc bộ truyện Thâm Cung Hỗn Loạn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thâm Cung Hỗn Loạn, truyện Thâm Cung Hỗn Loạn , đọc truyện Thâm Cung Hỗn Loạn full , Thâm Cung Hỗn Loạn full , Thâm Cung Hỗn Loạn chương mới