Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
Nói như vậy thì cái bệnh nhìn nàng kiểu gì cũng không vừa mắt của Hoàng đế là do nàng lễ nghĩa không chu toàn à?
Anh Minh nhớ lại một chút, ngày đó ở trên đường nhỏ của Thọ An cung, hình như đúng là nàng đã nói chờ nàng hết choáng váng thì sẽ đi Dưỡng Tâm điện nhận tội, kết quả Thái hoàng Thái hậu ân chuẩn cho nàng nghỉ hai ngày, bởi vì quá thoải mái nên nàng đã quên mất chuyện này. Nhưng nếu Hoàng đế chỉ vì cái này mà canh cánh trong lòng, có thể thấy được hắn là người nhỏ nhen lại thích để ý vào chuyện vụn vặt. Tính tình đã không tốt nhưng lại là người có quyền nhất trên đời, Anh Minh cảm thấy bàng hoàng, thật sự là quá khó để xây dựng quan hệ mà, nếu không phạt nàng học quy củ thì cũng là muốn móc mắt nàng. Khó trách người ta nói sống trong cung quá khó khăn, chỉ riêng việc ứng phó với Hoàng đế thôi cũng đủ làm cho người ta lúng túng rồi.
Bây giờ Thái hoàng Thái hậu đã chỉ cho nàng một con đường, vậy cứ theo đó mà làm đi. Anh Minh nói vâng: “Vạn tuế gia phái Chu thái y đến xem bệnh cho nô tỳ, nô tỳ cần phải khấu tạ thiên ân.”
Thái hoàng Thái hậu cao giọng, dáng vẻ có chút giật mình: “Sớm nên tạ ơn mới đúng chứ, sao ngươi lại kéo dài tới bây giờ?”
Anh Minh cười ngượng: “Lão Phật gia, Vạn tuế gia thiên uy lẫm liệt, nô tỳ có hơi sợ... Vài lần muốn tạ ơn nhưng mà Vạn tuế gia không thèm quan tâm tới nô tỳ, nô tỳ còn chưa mở miệng, chủ tử đã “đánh” cho nô tỳ nhụt chí mất rồi.”
Đây cũng là một vấn đề khó khăn, da mặt cô nương nhà người ta mỏng, huống hồ nàng lại không có lòng trèo cao giống như người khác. Nàng ứng phó với Hoàng đế hoàn toàn là xuất phát từ nô tài thuần phục chủ tử, nếu không có một tầng quan hệ này, chỉ sợ cả đời này nàng cũng không nguyện ý để tâm gì đến Hoàng đế. Hoàng đế thì sao, là người vô cùng tôn quý, không muốn cúi đầu trước bất kỳ ai, huống hồ trong đó lại thêm cả mâu thuẫn ở tiền triều, cho nên cũng lãnh đạm với Anh Minh, thậm chí còn có chút bắt bẻ.
Hai người cứ như vậy, muốn ở cùng một chỗ không phải chuyện dễ dàng gì. Nếu chỉ lựa chọn phi tần thì cũng không cần tốn nhiều tâm tư như vậy, ném vào trong cung nào đó, cho một gian phòng, bao ăn bao uống là xong. Nhưng hôm nay là chọn kế Hậu cho Hoàng đế, dù địa vị không được kính trọng như nguyên Hậu, nhưng đó cũng là nhất quốc chi mẫu, xưng phu thê với Hoàng đế. Bây giờ Hiếu Tuệ Hoàng hậu mới mất, trong triều sóng ngầm trùng trùng điệp điệp, đưa Anh Minh tiến cung, thứ nhất là trấn an Tiết Thượng Chương, tốt xấu gì cũng theo ý của hắn ta cất nhắc nghĩa nữ của hắn; thứ hai là sau này mới chọn người thì sẽ tạo nên nhiều tranh đấu, trần ai lạc định [1], bá quan văn võ trong triều cũng sẽ ổn định lại. Về phần tên Nạp Tân kém năng lực kia, lúc này phần lớn là đang duỗi cổ nhìn xem, nhỡ đâu khuê nữ của hắn đắc thế thì không phải là đắc ý được làm Quốc trượng rồi sao. Để bọn họ nội đấu có thế tiết kiệm vài mưu kế cho Hoàng đế.
[1] Trần ai lạc định: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.
Cho nên hai người bọn họ phải thành đôi, Thái hoàng Thái hậu cũng phải suy nghĩ vài ngày mới hạ quyết tâm cho quyết định này, không cần biết câu nệ thế nào, chỉ cần xem biểu hiện có thể chấp nhận được thì là được rồi, đầu tiên sinh Hoàng tử để củng cố triều cương, còn cái khác sau này hãy nói. Cho nên Thái hoàng Thái hậu ra sức tác hợp: “Trên mặt Vạn tuế gia nhà chúng ta nhìn thì hờ hững, thật ra trong lòng lại nóng hầm hập đấy. Chỉ là hắn không thích tùy tiện lấy lòng người khác, trước đây tính Hiếu Tuệ Hoàng hậu quá cứng rắn, nếu có thể giống như ngươi đây, bỏ được mặt mũi, nguyện ý ôn hòa nói lên hai câu vuốt ve an ủi thì lo gì phu thê không hòa thuận.”
Anh Minh chớp mắt một cái, nghĩ thầm mình cũng đâu có nói gì vuốt ve an ủi đâu, chỉ là biết kẹp đuôi làm người, nô tỳ ngắn nô tỳ dài, làm bùn dưới chân người ta mà thôi. Nếu nói Hoàng đế mặt lạnh tim nóng, nàng cũng không nhìn ra đấy, Thái hoàng Thái hậu tô son trát phấn cho hắn, Anh Minh chỉ có thể liên tục gật đầu: “Lát nữa nô tỳ lập tức đi tạ ơn Vạn tuế gia, chỉ sợ chủ tử bận việc quân cơ, không rảnh mà triệu kiến nô tỳ.”
Kiểu nói này làm Thái hoàng Thái hậu cũng có chút phát sầu: “Hoàng đế hắn cũng bận bịu, ngày thường trừ thỉnh an sáng sớm ra, ta muốn gặp hắn cũng không dễ dàng. Nhưng mà trong thiên hạ không có việc gì khó, chỉ cần ngươi có lòng cầu kiến ắt sẽ thành, lúc này không gặp thì chờ lúc khác. Ngươi là người trong Từ Ninh cung của ta, Hoàng đế nể mặt ta, không gọi ngươi vào cửa cũng không được.”
Anh Minh nhún người, cười nói vâng: “Hoàng thượng không gặp nô tỳ, nô tỳ sẽ chờ ở ngoài cửa cung, không gặp được Hoàng thượng nô tỳ sẽ không trở lại.”
Thái hoàng Thái hậu nghe xong thì nói nàng có lòng kiên trì, trẻ con dễ bảo, ra sức khen nàng một hồi.
Anh Minh nghe khen một lượt xong thì chậm chạp đi ra ngoài, Tùng Cách hỏi chủ tử làm sao vậy, nàng nói không có gì: “Chúng ta phải đi một chuyến qua Dưỡng Tâm điện.”
Dưỡng Tâm điện là chỗ Hoàng thượng xử lý chính sự và nghỉ ngơi, lúc này đi? Không phải vừa mới gặp Hoàng thượng à.
Đương nhiên, Tùng Cách không dám hỏi nhiều, đỡ chủ tử ra khỏi cửa Từ Ninh cung. Nhưng mà vừa ra khỏi cửa cung lại thấy ngỡ ngàng, các cung điện ở trong cung đều na ná như nhau, ngói lưu ly, tường đỏ, Tùng Cách hỏi: “Chủ tử, người biết đường à?”
Anh Minh thực bối rối, chỉ về hướng tây: “Chỗ ấy là hướng đi Thọ An cung của Thái hậu, đi về phía đông, ta nhớ được thừa liễn [2] của Vạn tuế gia là đi hướng đó.”
[2] Thừa liễn: Xe riêng của vua.
Vậy thì đi về hướng đông thôi, đường hẻm trùng trùng điệp điệp, đi một đoạn lại có một cái cửa trên tường. Lúc đầu còn hỏi đường thái giám đứng trực, về sau hoàn toàn giống như quỷ đụng tường, bị lạc hết phương hướng.
“Chủ tử, chúng ta sẽ không bị lạc luôn ở trong cung chứ! Trước kia nhìn qua sông đào bảo vệ thành đã cảm thấy Tử Cấm Thành thật to lớn, bây giờ vào đây rồi, sao lại có nhiều phòng giống nhau như thế! Nô tỳ cảm thấy, chắc cả đời này chúng ta cũng không tìm được Dưỡng Tâm điện đâu.”
Anh Minh nói không đâu: “Chúng ta vừa đi vừa nhìn, nếu gặp người thì nhờ hắn giúp dẫn đường cho chúng ta, không lo tìm không ra.”
Thế là hai người giống như phiêu bạt trong hoang mạc, càng đi càng vắng vẻ, càng chạy càng hồ đồ. Từ Từ Ninh cung đi về phía nam có một vườn hoa lớn, đi tắt một đường qua Trường Tín môn, lại đi về phía nam là Nam Thiên môn, chỗ ấy cách Nội Vụ phủ không xa.
Thấy được người đến người đi, cuối cùng Anh Minh không còn hoảng hốt, nàng nói: “Chỗ kia nhiều thái giám, chúng ta tìm người hỏi một chút.” Từ từ đi qua, khu đó đông như trẩy hội mà không có gác cổng, đứng từ ngoài lan can nhìn vào, chếch phía đối diện treo tấm biển Nội Vụ phủ. Xuôi hành lang theo hướng bắc có một tấm bảng gỗ thật to trên đó viết ba chữ to “Khâm Công xử”.
Tim Anh Minh nhảy lên một cái, Khâm Công xử này dưới sự quản lý của Nội Vụ phủ, Hải Ngân Đài đang làm ban sai ở chỗ này. Nàng đột nhiên đi đến nơi này, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng thế giới này lớn như vậy, sao quanh đi quẩn lại dường như lại không lớn tới thế.
Bạn đang đọc bộ truyện Thâm Cung Hỗn Loạn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Thâm Cung Hỗn Loạn, truyện Thâm Cung Hỗn Loạn , đọc truyện Thâm Cung Hỗn Loạn full , Thâm Cung Hỗn Loạn full , Thâm Cung Hỗn Loạn chương mới