Hạ Y Lam ôn nhu cười, đáy mắt hiện lên tia vui vẻ, giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cưng chiều:- Ừ,đã lâu không gặp Như Ý.
Hạ Y Lam mấy năm nay ở nước ngoài du học.Được ông Hạ gọi về dự tiệc của Nguyễn gia,thông báo với mọi người tổng tài mới nhậm chức. Nghe được tên của vị tổng tài thì không khỏi ngạc nhiên. Cô bé Như Ý ngày nào vẫn chạy lẽo đẽo theo cô mà bây giờ đã trưởng thành, đính hôn với con gái Lê gia và còn là tổng tài mới nhậm chức.
- Chị về rồi,nhớ dẫn em đi chơi đó nha,lần này chị về nước ở luôn hay sao ạ? - Như Ý lí nhí nói.
Hạ Y Lam là người mà Như Ý rất tôn trọng, yêu quý,xem cô như là chị ruột của mình.Bởi Hạ Y Lam lúc nào cũng giúp đỡ,yêu thương nàng,dẫn nàng đi chơi,dạy cho nàng những thứ nàng không biết. Hạ Y Lam xem nàng như là em gái của mình,rất hảo cưng chiều.
- Ừm,chị sẽ ở đây một thời gian, chị nhất định sẽ dẫn Như Ý nhà ta đi chơi,chịu không nè? - Hạ Y Lam ôn nhu nói.Cô có chút buồn cười,cô em gái này mặc dù đã trưởng thành nhưng tính tình cứ như trẻ con,rất dễ thương a.
- Có ạ,có ạ. - Như Ý vui vẻ nói.
_____________
- Á,anh hai trả bánh cho em!!!!- Như Ý chạy khắp nhà đuổi theo Công Danh tức giận nói.
- Hahahaha,còn lâu nhá.- Công Danh lè lưỡi chăm chọc cô em gái nhỏ kia.
- Á,á,á đau đau,vợ à đừng nhéo,đừng nhéo. - Tử Vân từ đâu xuất hiện véo lỗ Công Danh.
- Hahaha,aaaa...chị hai em biết lỗi rồi, đừng đánh...đừng đánh... - Tử Vân một bên véo tai ông chồng trẻ con kia,một bên đánh vào mông Như Ý làm nàng rất mắc cỡ với mọi người trong nhà.
- Em đấy trưởng thành rồi mà cứ như con nít,anh nữa, hai người mau lên thay đồ đi,nhanh lên,trễ rồi.- Tử Vân bất lực với hai anh em nhà này,chứ như mèo với chuột,quậy hết sức.
- Vâng vâng - Hai anh em chạy trối chết lên lầu.
Cả nhà sau đó được một trận cười thoải mái,lắc đầu thở dài với hai anh em nhà này.
- Hôm nay tôi rất vui vì có sự hiện diện của mọi người ở đây,tôi muốn giới thiệu với mọi người con gái của tôi và cũng là tổng tài của tập đoàn Nguyễn gia - Nguyễn Như Ý. - Ông Nguyễn đứng trên sân khấu giới thiệu với mọi người về Như Ý.
Như Ý từ bên trong bước ra,cả thân thể toát ra vẻ quyền quý, xinh đẹp lộng lẫy, nhan sắc xinh đẹp tựa thiên sứ cùng bộ váy đỏ đính ngọc trai lấp lánh làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết.Bờ môi khẽ cong lên,lộ ra chiếc xương hàm tinh tế lại quyến rũ.
Nàng đứng trên sân khấu nói vài lời giới thiệu mình với mọi người sau đó cùng ông Nguyễn đi chào hỏi mọi người.
Ánh mắt nàng lướt qua tìm kiếm hình ảnh quen thuộc kia,thấy Minh Thư đang nói chuyện với các nữ nhân xinh đẹp trong bữa tiệc thì con ngươi bỗng chốc tối sầm,thu lại tầm mắt tiếp tục đi theo cha chào hỏi mọi người.
- Ây da,ai lại dám làm cho Như Ý của chúng ta nổi giận vậy? - Công Danh thấy nét mặt giận dữ nhưng lại cố gắng nén lại của em mình thì không khỏi buồn cười.
- Anh hai im ngay cho em,mau đi theo chị hai tiếp khách,đừng có mà chọc giận em,em cắn anh hai đó tin không!! - Như Ý lạnh lùng hù dọa.
- Được được,anh đi,anh đi. - Công Danh từ bỏ việc chọc giận cô em gái này,nó mà nổi giận lên không biết sẽ như nào nữa.
- Ai mà lại dám làm cho Như Ý nhà chị giận dữ đây? - Hạ Y Lam từ đâu xuất hiện, tay cầm hai ly rượu, đưa cho Như Ý một ly,môi khẽ cong lên,ôn nhu nói.
- Chị Y Lam,em đâu có nổi giận gì đâu,chỉ là hơi khó chịu một chút. - Như Ý nở nụ cười tươi,vui vẻ nhận lây ly rượu.
- Nếu khó chịu ta có thể nhảy một bài không? - Hạ Y Lam tỏ vẻ cung kính,đưa tay về phía Như Ý.
- Vâng ạ - Như Ý đang định nắm lấy tay Y Lam thì từ phía sau có một bàn tay đưa tới,dùng sức giật mạnh khiến nàng ngã nhào vào lòng người đó,giọng nói vang lên lạnh lẽo đến có thể đóng băng người khác: - Xin lỗi Hạ tiểu thư, cô ấy là người của tôi,không thể tiếp được.
Hạ Y Lam cười khẽ,thì ra đây là vị hôn thê của Như Ý, đúng như mọi người nói rất lạnh lùng, rất hảo cưng chiều Như Ý, có cô em dâu như này rất tốt a.
- Cậu...cậu làm gì? Ai là người của cậu chứ? - Như Ý hơi kinh ngạc một chút,nhưng nhớ tới cảnh hồi nãy ghì có chút giận dỗi nói.
Minh Thư ánh mắt trầm xuống, tay hơi dùng lực,không nói hai lời liền kéo Như Ý lên sàn khiêu vũ.
Như Ý cảm thấy lạnh sống lưng,cuộc đời nàng coi như xong rồi,Minh Thư mỗi lần giận dữ sẽ im lặng một cách đáng sợ, cô đây là rất tức giận.
Nhìn thấy một màn như thế,Y Lam không khỏi nhếch môi cười, cô gái này đúng là có tính chiếm hữu rất cao.Nhưng rất tiếc món đồ đó không thuộc về cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!